Phạm Thống một mực giãy giụa với sức lực gần như mất hết. Hắn vừa như dùng dằng phản kháng vừa như để mặc nàng kéo đến hẻm nhỏ kia.
Lộ Ánh Tịch không nói năng rườm rà, nhanh chóng truyền chân khí bảo vệ tâm mạch cho hắn ta.
Sau khi nàng truyền xong, nàng và Phạm Thống thở một hơi dài gần như cùng một lúc. Hai người mệt mỏi cùng dựa lưng vào tường, trượt dài theo bờ tường ngồi bệt xuống đất, bất chấp con hẻm nhỏ hẹp, rác bẩn ngổn ngang.
“Lộ huynh, Phạm mỗ liên lụy người rồi.” Phạm Thống quay đầu, dùng ánh mắt hổ thẹn nhìn nàng.
“Phạm huynh, ngươi thật là như bà cô già lắm chuyện.” Lộ Ánh Tịch cũng xoay đầu nhìn Phạm Thống, còn cố gắng buông lời trêu chọc hắn ta.
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười. Sau đó Lộ Ánh Tịch liền nhắm mắt điều tức. Qua một lúc lâu, nàng mới cảm thấy khôi phục được chút ít thể lực.
“Sáng mai sẽ có thuốc giải.” Thấy nàng mở mắt, Phạm Thống mới dám thấp giọng lên tiếng.
“Ừ.” Lộ Ánh Tịch gật đầu, gắng gượng nhếch môi cười, “Sau cơn mưa trời lại sáng mà.”
Phạm Thống nhìn nàng chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đối với Phạm mỗ mà nói thì đúng là như vậy. Nhưng đối với Lộ huynh mà nói ngày mai vẫn là một ngày mưa tầm tã.”
“Ngươi nói rất phải.” Nụ cười tươi rói mới phút trước còn trên môi Lộ Ánh Tịch dần tắt hẳn, ánh mắt ảm đạm hơn, “Thật ra ta cũng không tiếc nuối vị trí Hoàng hậu là bao, chỉ có một việc nghĩ mãi không ra. Vì sao sư phụ lại bằng lòng để cho người khác khống chế, giày vò?”
“Biết đâu y có nỗi khổ tâm.” Phạm Thống an ủi nàng. Hắn ta nói thế nhưng chính hắn cũng không hiểu. Phạm Thống đoán rằng trong chuyện này dường như còn có nhiều bí ẩn phức tạp. Hắn ta chỉ biết một số tình tiết bên ngoài mà thôi.
“Khổ tâm…” Lộ Ánh Tịch khẽ lẩm bẩm hai chữ này, đầu óc rối bời. Nàng cần phải thông cảm cho sư phụ thay vì oán trách người. Tuy rằng nàng không biết ân oán trước kia của Diêu gia ra sao, nhưng nàng phải tin tưởng sư phụ, y làm như vậy chắc chắn có nguyên do của y.
“Lộ huynh, sau khi hồi cung ngươi định làm như thế nào?” Phạm Thống thân thiết hỏi han. Kỳ hạn ba ngày chẳng mấy chốc mà đến ngay trước mắt, nàng sẽ lựa chọn ra sao?
“Ta cũng chưa biết.” Lộ Ánh Tịch khẽ lắc đầu, tâm trạng chán chường: “Chiếc vương niệm đương kim Hoàng hậu này, không phải là chuyện ta có thể tự quyết định.” Nếu nàng có thể bất chấp mọi thứ thì lúc trước nàng đã không phải gả vào Hoàng Triều.
“Thật mệt mỏi.” Phạm Thống chợt cảm thán, thở dài một hơi rồi nói: “Trên đời này người cực khổ nhất ngoại trừ Hoàng thượng, có lẽ chính là Hoàng hậu.”
“Sao cơ?” Lộ Ánh Tịch liếc mắt dò xét hắn ta, không nhịn được muốn cười.
“Người cười cái gì?” Phạm Thống cảm thấy vô cùng ngượng ngùng khi bị nàng xem như trò cười, lập tức phát cáu trừng mắt với nàng.
“Cách nhìn của Phạm huynh vô cùng đặc biệt. Đa số mọi người đều có thói quen phàn nàn bản thân họ vất vả cực nhọc ra sao, mà ít ai đặt mình vào vị trí người khác để suy nghĩ.” Lộ Ánh Tịch cười nói.
“Những lời này không phải do Phạm mỗ phán bừa.” Vẻ mặt Phạm Thống nghiêm túc như đang bàn chuyện đại sự, giọng nói trầm khàn nhưng êm dịu: “Phạm mỗ đã ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm, biết rõ Hoàng thượng đã có bao nhiêu cực nhọc. Mà Lộ huynh lại là nữ tử, vì nước mà phải xuất giá hòa thân, phải làm chủ hậu cung, còn phải quản lý, suy xét mọi điều sao cho đúng mực. Như thế cũng không dễ dàng gì.”
Lộ Ánh Tịch không khỏi nhìn Phạm Thống bằng cặp mắt khác xưa. Bình thường nàng thấy hắn ta luôn nghiêm nghị ít nói, nhìn sơ thì qua loa đại khái. Nàng không ngờ hắn ta lại có một trái tim trong sáng, biết lý lẽ.
“Phạm huynh, giả dụ đổi vị trí, nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ làm sao?” Nàng chân thành hỏi.
Phạm Thống đờ người, hàng lông mày cau chặt, không trả lời được.
Lộ Ánh Tịch không hỏi tiếp, tự đứng dậy phủi bụi đất bám trên quần áo, xoay người nói với hắn ta: “Phạm huynh, phải về thôi.”
Nàng đi phía trước, bờ lưng thon dài, thướt tha in bóng trên mặt đất, thoạt nhìn còn chứa vẻ cô đơn, thê lương. Phạm Thống chậm bước đuổi theo sau, trong lòng trào dâng cảm giác bứt rứt khó giải thích. Trước đây mỗi lần gặp nàng, hắn ta đều cảm thấy bộ dạng vừa tươi cười vừa trêu chọc của nàng là không đứng đắn, cực kỳ chướng mắt. Nhưng bây giờ, hắn ta thà nhìn thấy nàng lúc nào cũng cười đùa bỡn cợt như vậy còn hơn là nhìn dáng vẻ bất lực, suy sụp lúc này của nàng
©STENT: http://.luv-ebook.com
Chưa đến giờ Dần nàng đã về đến hoàng cung.
Thần cung vắng vẻ không một tiếng động, nhưng Hoàng đế vẫn chưa đi ngủ. Hắn đang dựa lưng vào nhuyễn tháp, tay lật sách nhưng ánh mắt lại không đặt trên đó.
“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch gọi nhỏ một tiếng, đứng thẳng bên cạnh giường.
“Nàng đi rửa ráy chân tay mặt mũi, rồi ngủ một giấc đi.” Hoàng đế ngẩng đầu nhìn nàng, chuyện gì cũng không hỏi, chỉ thản nhiên ra lệnh một câu như vậy.
“Dạ.” Tinh thần và thể xác Lộ Ánh Tịch đều rã rời, cũng không còn hơi sức nói chuyện phiếm. Nàng vâng lời đi rửa mặt, thay quần áo.
Không lâu sau, nàng liền leo lên giường, đắp kín người lại bằng chăn gấm ấm áp, chuẩn bị đi ngủ. Nàng còn thời gian ba ngày, tạm thời chưa cần phải vội. Nàng cần phải lấy lại tinh lực mới có thể suy nghĩ mạch lạc, lý trí.
“Nàng uống thuốc giải đã.” Hoàng đế chẳng biết tự khi nào đã đến bên long sàng, xòe bàn tay trước mặt nàng, trên đó có một viên đan dược màu đỏ.
“Đa tạ Hoàng thượng.” Nàng nhận lấy, không dài dòng trực tiếp nuốt viên thuốc.
“Không sợ Trẫm gạt nàng sao?” Hoàng đế ngồi xuống bên mép giường, yên lặng ngắm nhìn nàng.
“Sống chết có số, phú quý nhờ trời.” Nàng mỉm cười, nhắm mắt lại. Nàng từ nhỏ đã mang số mệnh tôn quý, không đếm được có bao nhiêu người ngưỡng mộ và ước ao có xuất thân như nàng. Nhưng thật ra ông trời rất công bằng, cho ai một cái gì đó tốt, thì đồng thời sẽ cướp đi của họ một thứ quý giá khác. Phải chăng, lần này ông trời muốn lấy đi chiếc mũ Hoàng hậu của nàng?
Hoàng đế khom người cởi giày, cũng nằm xuống giường rồi nói: “Lúc nàng xuất cung, Lăng nhi đã đến đưa thuốc giải. Nàng ấy nói, nếu thuốc giải không hiệu quả thì nàng ấy sẽ gánh vác toàn bộ trách nhiệm.”
Lộ Ánh Tịch ậm ừ một tiếng, không có lời bình luận nào. Ý Diêu Hiền phi muốn biểu đạt chỉ là thuốc giải không có độc để nàng yên tâm dùng. Thực tình nàng tuyệt đối không lo lắng điều đó. Dù Diêu Hiền phi có to gan lớn mật đến đâu, cũng sẽ không bày trò hạ độc nàng trước mặt Hoàng đế. Huống chi, lúc này Diêu Hiền phi đã nắm trong tay tử huyệt của nàng. Nếu nàng ta muốn mạng của nàng thì còn rất nhiều cách mờ ám khác. Diêu Hiền phi không muốn trao thuốc giải sớm hơn, chắc là xuất phát từ lo lắng xảy ra sơ sót, bất trắc. Nàng ta đề phòng nàng vào được Tu La Môn rồi cướp sư phụ đi mất, cho dù cơ hội thành công của hành động đó vô cùng nhỏ bé.
Hai người im lặng một lúc, Hoàng đế tự nhiên mở miệng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Có chút khó khăn.” Lộ Ánh Tịch thỏ thẻ đáp, điều chỉnh tư thế sang nằm ngửa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Khó khăn làm sao?” Hoàng đế lại hỏi.
“Hoàng thượng đăng cơ đã bảy năm, sao đến nay vẫn chưa có hoàng tử?” Lộ Ánh Tịch đột ngột hỏi ngược lại một câu, xoay người rồi mở mắt nhìn hắn chăm chú.
Hoàng đế giật mình trong giây lát, lập tức lấy lại vẻ hờ hững mọi khi mà trả lời: “Là ông trời không muốn ban phúc, Trẫm cũng bất lực.”
Lộ Ánh Tịch nhếch môi cười, mang hơi hướng châm biếm. Chỉ sợ không phải do ý trời mà là do lòng người.
“Còn nàng cho rằng thực tế thì vì sao?” Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng đế lãnh đạm liếc mắt nhìn nàng.
“Thần thiếp không biết.” Lộ Ánh Tịch khẽ rủ mi mắt, ôn nhu đáp.
“Nàng cho rằng Trẫm để mặc Lăng nhi một tay che trời?” Lời nói Hoàng đế hình như có ẩn ý, giọng nói rắn rỏi: “Cho dù bao che thế nào, Trẫm cũng không thể bỏ mặc huyết mạch hoàng thất.”
“Lâm Đức phi vì sao qua đời?” Lộ Ánh Tịch chậm rãi hỏi, giọng điệu bình thản nhã nhặn. Nàng cần phải biết Hoàng đế bao che cho Diêu Hiền phi đến mức nào, để đánh giá cho đúng và từ đó tìm ra cách hành sự thích hợp nhất.
“Do Trẫm.” Đôi mắt Hoàng đế tối sầm lại, nhuộm màu đau buồn, “Là Trẫm đã hiểu lầm nàng ấy, tự tay làm nàng ấy bị thương, mới hại nàng ấy mất ngay sau khi sinh.”
“Có liên quan đến Diêu Hiền phi không?” Theo nàng suy đoán, hẳn là Diêu Hiền phi đã gây ra xích mích, mới dẫn đến việc Hoàng đế hiểu lầm Lâm Đức phi?
“Nguyên do là bởi vì Trẫm đã phán đoán sai, là trách nhiệm của Trẫm.” Khuôn mặt Hoàng đế nặng nề, đôi lông mày chau lại thành đường thẳng, còn hỏi ngược lại: “Dưới Trẫm không có con trai nối dõi, nàng cho rằng nguyên nhân là tại Lăng nhi?”
Lộ Ánh Tịch không đáp, lặng thinh nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Lúc ban đầu Trẫm cũng nghĩ như nàng, cũng đã từng hoài nghi Lăng nhi.” Giọng Hoàng đế càng nói càng sâu lắng, lại thêm vài phần bi thương, “Về sau Trẫm còn nghi ngờ những nữ tử được Trẫm sủng hạnh. Nhưng hóa ra không phải do họ, mà vấn đề nằm ở Trẫm.”
Lộ Ánh Tịch hoang mang, cứng nhắc nhìn hắn chăm chăm. Ý hắn là… là hắn không thể quan hệ, là hắn bất lực?
“Ý Trẫm không phải thế.” Hoàng đế nhìn thấu ý nghĩ của nàng, nhanh chóng giải thích: “Khoảng hai năm trước, có một lão ngự y trước khi mất vì bệnh đã nói cho Trẫm biết, Trẫm bị hàn độc ăn mòn đã lâu, làm cho nữ tử khó có thai, cho dù có may mắn mang long thai thì cũng rất dễ sẩy thai.”
“Lần trước Hạ Quý phi mang thai có phải là một việc cực kỳ hiếm có?” Lộ Ánh Tịch im lặng nửa ngày mới nhẹ giọng hỏi được một câu.
Hoàng đế chỉ gật đầu mà không hé răng nửa lời.
Lòng Lộ Ánh Tịch có vô vàn cảm nhận phức tạp, khó diễn tả rõ tư vị ra sao. Lúc Hạ Quý phi sẩy thai, nàng thấy Hoàng đế không biểu lộ chút thương xót nào. Nàng còn tưởng rằng hắn không mấy lưu tâm, thì ra hắn đã tê liệt luôn cảm giác đau khổ. Nàng cũng biết sự lợi hại của hàn độc nhưng không ngờ tới nó lại nghiêm trọng đến vậy. Phụ hoàng nàng âm thầm làm Hạ Như Sương đẻ non, mà ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại chịu hàn độc thay Hoàng đế, cái này xem như là ác giả ác báo sao? Sau này nàng cũng sẽ không cách nào mang thai thừa tự sao?
Căn phòng chìm trong lặng phắc, hai người đều đăm chiêu, không hẹn mà cùng thở dài một hơi.