Phượng Tê Thần Cung

Những ngày tiếp theo sóng yên biển lặng, rồi cũng đến hôm cuối cùng. Diêu Hiền phi đã có thể đứng dậy xuống giường. Đó cũng là thời điểm đối chất.

Vì sự việc phát sinh ở Trai cung nên Hoàng đế chọn tiến hành phán xử tại đó.

Cung điện đỏ thẫm, rộng rãi tịch mịch. Ánh tà dương màu vàng nhạt trải dài, tảng đá xanh trên mặt đất phát ra tia sáng lành lạnh.

Các cung nữ quỳ phủ phục trên mặt đất, đầu cúi thấp, đồng loạt thưa thốt: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm đó Hoàng hậu nương nương và Diêu Hiền phi nương nương đóng cửa trò chuyện với nhau. Khoảng chừng nửa giờ sau đó chúng nô tỳ thấy Hoàng hậu nương nương ra mở cửa, còn Diêu Hiền phi bị thương nặng, ngã sõng soài trên mặt đất bên trong.”

Hoàng đế thản nhiên liếc nhìn tất cả mọi người ở bên dưới, mở miệng, “Có người nào tận mắt chứng kiến Diêu Hiền phi bị thương như thế nào không?”

Các cung nữ đều im lặng, rất lâu sau mới có một người ngẩng đầu lên nhỏ tiếng nói: “Bẩm Hoàng thượng, khi ấy là gần đến giờ dùng bữa nên nô tỳ đã mạn phép gõ cửa. Sau đó nô tỳ thấy Hoàng hậu nương nương đã xoay người rời khỏi.”

Hoàng đế khẽ ừ hử một tiếng, cũng không tỏ thái độ rõ rệt, đưa mắt nhìn về phía Diêu Hiền phi đang đứng đợi bên dưới, rồi mở miệng hỏi nàng ta: “Hiền phi, sự việc sao. Bây giờ nàng kể lại đi.”

Diêu Hiền phi vẫn còn yếu, vết sẹo dài xấu xí kia càng thêm nổi bật gai mắt trên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta.

“Thưa vâng, Hoàng thượng.” Nàng ta cúi người một cái, vừa kính cẩn vừa hờ hững kể lại, “Ngày hôm đó Hoàng hậu đến cung của Thần thiếp nói chuyện, nói vòng vo nhưng đại thể ám chỉ rằng Thần thiếp đã hạ độc tiểu công chúa. Thần thiếp không chịu liền biện bạch cho chính mình, có thể vì thế mà đã mạo phạm đến uy nghi của Hoàng hậu. Ngay lúc ấy, Hoàng hậu bừng bừng tức giận đã tung một chưởng lên cột nhà, kéo theo làm đứt cả dây thừng treo pháp khí. Chiếc chuông pháp khí kia rơi xuống đập thẳng lên đầu Thần thiếp, Thần thiếp không kịp né, nhưng may là nhờ vào bản năng nên Thần thiếp đã nghiêng đầu sang một bên. Nếu không e rằng Thần thiếp đã vỡ sọ.”

Hoàng đế lại tiếp tục ừm một tiếng, ánh mắt dán lên người Lộ Ánh Tịch đang đứng phía đối diện Diêu Hiền phi.

“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch không nhanh không chậm lên tiếng, “Những điều Diêu Hiền phi nói đều đúng.”

“Vậy sao?” Hoàng đế cất cao giọng, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

“Hoàng thượng, Thần thiếp muốn nhìn pháp khí kia một chút.” Lộ Ánh Tịch cung kính vừa khom lưng vừa thỉnh cầu.


“Được.” Hoàng đế giơ tay cho phép nàng.

Chiếc chuông pháp khí được đặt ở giữa cung điện, trên đỉnh của nó có buộc một nửa đoạn dây thừng, nửa đoạn còn lại thì đang treo lơ lửng trên xà ngang phía trên điện thờ.

Lộ Ánh Tịch đến ngồi xổm trước chiếc chuông, quan sát kỹ rồi nói: “Xin Hoàng thượng xuống dưới này một chút.”

Hoàng đế nhíu mày, đứng dậy chậm rãi bước xuống.

“Mời Hoàng thượng nhìn xem.” Lộ Ánh Tịch chỉ về phía dây thừng, xoay đầu nhìn hắn mỉm cười, “Đầu dây thừng này gần như rất bằng phẳng, nội lực sao có thể làm đứt dây gọn ghẽ như vậy? Rất dễ nhận thấy, trước đó có người đã dùng đoản kiếm hoặc dao cắt sẵn gần hết vòng dây.”

Hoàng đế ưu nhã đứng bên cạnh nàng, cúi người quan sát, ánh mắt thay đổi nhưng vẫn không nói gì.

Diêu Lăng cũng bước đến bên cạnh hai người, lạnh lùng nói đều đều: “Thần thiếp cũng hiểu biết chút ít võ thuật, một người có nội lực cao siêu chỉ bằng một chưởng cũng có thể làm đứt dây thừng lớn, mà đầu dây lại rất nhẵn không bị sần sùi, việc đó cũng chẳng có gì lạ cả?”

Lộ Ánh Tịch đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt phượng băng giá của nàng ta, chậm rãi nói: “Diêu Hiền phi nói không sai. Như Bản cung đây nếu dùng hết mười phần nội lực, chính xác có thể tạo ra kết quả như vậy. Nhưng nếu Bản cung đã làm thế, thì tại sao trên cột nhà không in lại dấu tay của Bản cung?”

Diêu Lăng đông cứng người, ánh mắt càng lạnh lẽo: “Hoàng hậu là đệ tử Huyền môn, được luyện nội công tinh thông thâm hậu. Phải chăng Hoàng hậu đã quá khiêm nhường? Thần thiếp nghĩ việc không lưu lại dấu tay lên cột nhà sẽ không quá khó với Hoàng hậu nếu Hoàng hậu muốn làm.”

Lộ Ánh Tịch nheo mắt, khuôn mặt bỗng lạnh tanh, quát lớn: “Ngụy biện!”

Diêu Lăng không sợ hãi dùng đôi mắt ngày càng u ám đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của nàng.

Hoàng đế trầm ngâm, lướt nhìn hai nàng.


“Hoàng thượng.” Lộ Ánh Tịch ngước mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói rõ, “Thần thiếp bạo gan hỏi Hoàng thượng một câu. Trong lòng Hoàng thượng, giữa tình và lý có ranh giới rõ ràng hay không?”

Hoàng đế khẽ giật mình, hơi giận dữ nói: “Tốt nhất Hoàng hậu nên ăn nói cẩn thận.”

Lộ Ánh Tịch nhìn hắn một lâu, lòng tràn đầy thất vọng, im lặng chỉ cười châm biếm.

Tức giận sôi trào trong mắt Hoàng đế, cổ họng lên xuống muốn nói, nhưng cuối cùng cũng gắng nuốt trôi những lời định thốt ra. Lẽ nào nàng lại chậm hiểu như vậy? Chuyện lần này với hắn mà nói không có chuyện đắn đo giữa tình và lý. Bởi vì, đơn giản là cả tình và lý đều nghiêng về một bên.

Bầu không khí chìm trong yên lặng. Diêu Lăng ho khan vài tiếng, sau đó lạnh nhạt nói: “Mong Hoàng thượng thứ tội, Thần thiếp bị thương chưa khỏe, không tiện đứng lâu. Nếu như vết thương này của Thần thiếp có điểm nào khuất tất, thì cũng mong Hoàng thượng nói rõ.”

Hoàng đế đưa mắt nhìn nàng ta chăm chú, một lúc lâu cũng không mở miệng nói, dường như muốn xuyên thấu đáy lòng nàng ta để dòm ra chân tướng.

Trong vô thức, nàng ta đứng thẳng người, nghênh đón ánh mắt thăm dò của hắn.

“Lăng nhi...” Hoàng đế thở dài, tiếng gọi nhỏ gần như không thể nghe được, ánh mắt tối tăm nhuộm nỗi buồn vu vơ. Cái tên thân mật này là đại diện cho tình yêu ngọt ngào thuở ban đầu, nhưng bây giờ gọi ra cái tên này, cảm giác đã không còn như xưa, giờ đây chỉ còn lại đau khổ, đắng chát.

Diêu Lăng mấp máy môi, một tiếng “Thần” đã bay đến đầu lưỡi, cuối cùng lại không thốt ra được. Khi đó hắn chưa nối ngôi, nàng ta và hắn đã từng được tự do vui vẻ; nắm tay nhau dạo bước dưới những gốc cây anh đào, rừng cánh hoa đào hồng thắm đang tung bay lả lướt trong gió, bèn nhìn nhau cười ngu ngơ; tựa vai nhau ngồi trên mái ngói cung điện, cùng hướng mắt ngắm những vì sao tinh tú trên bầu trời đêm. Thế nhưng, tất cả những điều tốt đẹp đều bị phá hủy khi hắn đăng cơ. Hàng loạt mỹ nhân, tú nữ được đưa vào cung; đám phi tần được sắc phong ban thưởng. Còn nàng ta trở thành một người trong đám nữ nhân đông đảo của hắn, mãi mãi cũng không thể là người duy nhất.

Vốn trong đáy lòng nàng ta vẫn còn sót lại một nguyện vọng mong manh, hy vọng có một ngày khi giang sơn vững chắc, hắn còn nhớ đến lời hứa sẽ lập nàng làm Hoàng hậu. Thế nhưng, một nữ nhân khác bỗng xuất hiện. Nữ nhân này không chỉ chiếm mất vị trí Hoàng hậu, lại còn dần dần cướp đi sự quan tâm của hắn từ tay nàng ta!

Ánh mắt hai người giao nhau, dường như trong nháy mắt hai người đều quay về quãng thời gian vui vẻ khi xưa. Chẳng qua giờ đây, một người có muôn vàn bùi ngùi thương nhớ, một người lại mang oán hận ngút trời trong tim.

Lộ Ánh Tịch im lặng đứng bên nhìn lăm lăm cảnh tượng này, chỉ nhếch môi cười chua chát.


Giống như thời gian trôi qua rất lâu lại như chỉ trong chốc lát, Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Hoàng hậu và Hiền phi đều có lý lẽ riêng, chi bằng để Trẫm tự nghiệm chứng.”

“Không rõ Hoàng thượng định nghiệm chứng thế nào?” Lộ Ánh Tịch hỏi chen vào.

Hoàng đế mặc kệ nàng, nói với Diêu Lăng: “Hiền phi, nàng biết nội lực Trẫm ra sao mà.”

Thấy Diêu Lăng gật nhẹ đầu, Hoàng đế lại nói: “Trẫm tin chắc rằng nội lực của Trẫm dù không hơn Hoàng hậu thì ít nhất cũng sàn sàn như nhau. Hiền phi cũng nghĩ giống Trẫm?”

Ánh mắt Diêu Lăng khẽ động, biểu tình phức tạp nhưng vẫn gật đầu.

“Thế thì Trẫm sẽ thử một lần, để xem Trẫm có thể làm rơi pháp khí mà không tổn hại gì đến cột nhà, và đầu dây thừng bị đứt vẫn trơn nhẵn.” Giọng Hoàng đế nhàn nhạt êm tai nhưng cứng rắn.

Diêu Lăng không mở miệng, khuôn mặt dường như co chặt lại vì cơn giận dữ chực trào.

“Nếu Hiền phi không phản đối, tin rằng Hoàng hậu cũng không có ý kiến?” Hoàng đế liếc mắt trông Lộ Ánh Tịch, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt sáng lấp lánh.

“Thần thiếp không có ý kiến.” Lộ Ánh Tịch ngoan ngoãn đáp, đôi mắt phát sáng vui mừng. Hóa ra hắn không định bênh vực Diêu Hiền phi.

Hoàng đế ra lệnh cho cung nữ đang lặng lẽ quỳ bên cạnh: “Hãy lấy một sợi dây thừng mới đến đây!”

Còn chưa nghe tiếng cung nữ thưa vâng đã thấy một tiếng la vang lên: “Không cần!”

“Hiền phi còn muốn nói gì sao?” Hoàng đế lãnh đạm ngó Diêu Lăng.

“Hoàng thượng không tin Thần thiếp, Thần thiếp không còn lời nào để nói. Nếu trong lòng Hoàng thượng đã sớm có đáp án, thì không cần phải nghiệm chứng làm chi.” Giọng điệu Diêu Lăng hờ hững, nhưng hai tay nắm chặt hằn lên gân xanh, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ máu, cảm giác đau nhức ở tay không lấn át được nỗi đau trong tim.

“Hiền phi cho rằng Trẫm đang thiên vị?” Hoàng đế nheo mắt dòm nàng ta, ánh mắt lạnh thấu xương, miệng bật ra tiếng cười khẽ trào phúng. Quả thực hắn đang thiên vị, nhưng lần này đã khác. Trước đây hắn vẫn tưởng, hắn không thể cho nàng ta cái nàng ta muốn, thế thì hắn sẽ dành nhiều sủng ái hơn với nàng ta. Nhưng thời gian trôi qua, hắn phát hiện không cách nào lấp đầy nỗi bất mãn sâu sắc trong lòng nàng ta.

Diêu Lăng trầm mặc nhìn hắn, lòng đau đớn khôn nguôi. Nam tử anh tuấn xuất sắc này là người duy nhất nàng ta yêu trọn kiếp này. Nhưng vì sao, nàng ta lại xem hắn là duy nhất, hắn lại không làm được như nàng ta?


“Hôm nay Trẫm sẽ xử công bằng!” Hoàng đế bỗng lên tiếng, tay chỉ vào một cung nữ, cao giọng hạ lệnh: “Ngươi lập tức đi lấy dây thừng lại đây, sau đó treo pháp khí về vị trí cũ! Trẫm quyết không thiên vị ai cả!”

“Vâng, Hoàng thượng...” Cung nữ kia nhanh chóng đáp lời, lui ra chuẩn bị mọi thứ.

Diêu Lăng cắn răng, sắc mặt không kiểm soát được ngày càng khó coi. Ánh mắt hậm hực căm hận nhìn Hoàng đế, rồi lại chuyển sang liếc Lộ Ánh Tịch. Tình yêu của nàng ta sẽ bị phá hủy hoàn toàn trong tay nữ nhân kia sao? Đoạt mất Hậu vị của nàng ta còn chưa đủ ư? Còn muốn cướp đi trái tim của Hoàng thượng?

Lộ Ánh Tịch im lặng đối mắt với nàng ta, không quan tâm hơn thua, thản nhiên nói: “Diêu Hiền phi, sự thực ra sao, ngươi là người rõ hơn ai hết. Chuyện nào ra chuyện nấy, Bản cung hy vọng ngươi có thể phân định rõ ràng.”

Diêu Lăng ngẩng đầu đầy thách thức, chiếc cổ thon gầy hiện gân xanh, lạnh giọng nói: “Hoàng thượng và Hoàng hậu kẻ tung người hứng, rất ăn ý, khiến Thần thiếp không khỏi thở dài thán phục. Hoàng thượng không cần cố sức nghiệm chứng làm gì, Thần thiếp xem như bản thân không may mắn, như vậy được chưa ạ? Nếu Hoàng thượng cho rằng Thần thiếp bị thương là do bản thân tự rước lấy, vậy Thần thiếp coi như đã tự mình chuốc vạ vào thân. Nếu Hoàng thượng cho là Thần thiếp đã vu khống Hoàng hậu, vậy Thần thiếp sẽ nhận tội danh này. Hoàng thượng xử phạt Thần thiếp thế nào cũng được. Như vậy đã được chưa?”

Lộ Ánh Tịch nhíu mày nhìn Hoàng đế, thấy hắn cũng chau mày thật chặt, nàng không kiềm nổi thở dài.

“Được rồi.” Nàng nhẹ nhàng lên tiếng, “Bản cung chỉ muốn chứng minh bản thân vô tội, không có ý làm khó bất cứ ai. Nếu Diêu Hiền phi đã nói vậy, việc này kết thúc ở đây thôi.”

Diêu Lăng nhìn nàng ta chăm chăm, nhếch môi cười khẩy.

Lộ Ánh Tịch không khỏi cười khổ, lại thở dài một hơi. Nàng đã nể tình nàng ta rành rành, thế mà thái độ Diêu Hiền phi vẫn ngông nghênh hồ đồ như vậy.

“Việc này dừng ở đây, sau hôm nay chớ có ai nhắc lại chuyện này nữa.” Lộ Ánh Tịch thu lại tầm mắt nhìn nàng ta, quay sang Hoàng đế hành lễ xin lui ra ngoài.

“Khoan đã!” Hoàng đế chợt quát lớn.

“Hoàng thượng?” Lộ Ánh Tịch nghi hoặc dòm hắn. Không phải hắn muốn nàng giải quyết như thế ư? Nàng đã dàn xếp ổn thỏa, tiện cả đôi bên và không làm khó Diêu Hiền phi.

“Trẫm đã nói, hôm nay Trẫm sẽ xử lý công bằng, không thiên vị bất kỳ ai.” Hoàng đế lạnh lùng hà khắc, không nhìn nàng cũng không ngó Diêu Lăng, xoay người chắp hai tay sau lưng, đến ghế ngồi xuống.

Bầu không khí đông cứng, vắng ngắt và ngột ngạt bao phủ cả cung điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận