Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
Từng hạt mưa nhỏ vụn đập vào cửa sổ, đứt quãng nhưng lại liên miên không dứt.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mưa nhỏ một hồi khiến cho không khí cũng nhiễm hơi lạnh, ù ù lùa vào trong cổ áo. Sở Minh vô thức nghiêng mặt qua, được một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng nâng gáy, lại được đắp thêm một chiếc áo khoác ấm áp.
Mồ hôi làm ướt tóc đen, ướt nhẹp dán trên trán. Sức lực toàn thân cậu đều hao hết, tay cũng không nâng lên nổi, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ mà khép mắt lại, cảm giác được bản thân rơi vào một cái ôm vừa quen thuộc vừa an toàn.
"Ký ức... cũng không rõ là đã khôi phục hoàn toàn hay chưa..."
Trong mơ mơ màng màng, có người đang không ngừng nói gì đó.
"Thật ra còn có một biện pháp... nếu việc năm đó có thể tái diễn, vậy thì cậu ta---"
Giọng nói người nọ bị một giọng nói trầm thấp khác cắt ngang.
"Tôi sẽ không để em ấy lâm vào nguy hiểm."
Ầm ầm---
Một đạo sấm sét xé ngang bầu trời, mưa to như trút nước đổ xuống, Sở Minh bị tiếng mưa rơi làm cho bừng tỉnh, miễn cưỡng mở mắt.
Xe hơi xuyên qua màn mưa, vững vàng chạy trên đường. Cậu nghiêng đầu, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên ghế điều khiển.
"... Bạch Dật?"
Yết hầu khô khốc phát ngứa, Sở Minh nói xong lại không nhịn được thấp giọng ho vài tiếng.
"Là tôi."
Bạch Dật dẫm chân phanh, rót cho cậu một ly nước ấm từ trong bình giữ nhiệt, bàn tay dán lên gò má lạnh lẽo không chút huyết sắc của cậu.
"Uống nước đi, rồi nghỉ ngơi thêm một lát nữa."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Minh nhận lấy ly giấy, chậm rãi uống xong, thở phào nhẹ nhõm, sức lực cạn kiệt mà dựa vào lưng ghế.
Sau khi thuốc được tiêm vào thân thể, thống khổ theo cùng so với cậu tưởng tượng càng kịch liệt hơn, nếu không phải có Quý Trạch đè chặt cậu lại, có thể cậu đã không khống chế nổi tự làm bản thân bị thương.
Dựa một hồi, cậu ấn ấn trán, lần nữa ngồi thẳng dậy.
"Ký ức của tôi... hình như không hề khôi phục."
Cậu thấp giọng nói: "Nhưng trong đầu luôn có mấy thứ mơ hồ lộn xộn... Tôi không nhớ ra."
Rõ ràng đã được dùng thuốc giải, trạng thái của cậu còn có chút không ổn hơn so với lúc trước. Không chỉ tiêu hao một lượng lớn thể lực, mà đại não còn lâm vào trạng thái ngây ngốc, tựa như bị mạnh mẽ nhét vào một cuộn chỉ rối, cái gì cũng hỗn loạn vô cùng.
"Đây là hiện tượng bình thường."
Bạch Dật lau mồ hôi trên thái dương cậu, lại cầm lấy bàn tay lạnh như băng của cậu: "Qua mấy ngày trí nhớ của em sẽ dần dần quay trở lại."
Sở Minh im lặng một lát mới nói: "Nếu tôi không được trị liệu từ trước, trực tiếp tiếp nhận thuốc giải này, sẽ thế nào?"
Bạch Dật nói: "Thân thể của em sẽ không chịu nổi, trực tiếp không xong."
"Vậy à, suýt thì đã chết một lần rồi."
Sở Minh cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì, tiếp tục nhắm mắt lại.
Tinh lực của cậu còn chưa được khôi phục, hiện tại vẫn ở trong trạng thái vô cùng suy yếu. Vừa rồi trò chuyện mấy câu với Bạch Dật, cảm giác vô lực và buồn ngủ lại cùng nhau ập đến.
Ngoài cửa sổ xe vẫn mưa to, Sở Minh nghiêng đầu tựa vào cửa xe nghe tiếng mưa rơi một hồi, tùy ý bản thân bị ủ rũ như thủy triều nuốt mất.
Xe tiếp tục chạy ở trên đường, một giờ sau, mưa có xu thế giảm bớt, xe cũng ngừng trước một căn biệt thự.
Bạch Dật trên ghế điều khiển an tĩnh chờ đợi một hồi, phát hiện thanh niên vẫn nặng nề ngủ, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, anh xuống xe rồi đi vòng qua của ghế phụ bên kia, mở cửa xe, cúi người, lại lần nữa ôm cậu lên.
Lúc đang được bế lên hình như Sở Minh đang nằm mơ, cảm giác được hơi thở của người đàn ông, lẩm bẩm nói câu gì đo.
"Học trưởng..."
"..."
Động tác bước lên bậc thang của Bạch Dật khựng lại, cúi đầu, dựa sát vào trán của cậu, nhẹ giọng nói: "Lại gọi thêm lần nữa."
Sở Minh an an tĩnh tĩnh dựa vào trong ngực người đàn ông, không nghe thấy, cũng không đáp lại.
Bạch Dật nhìn khuôn mặt say ngủ của thanh niên kia vài giây, hơi cong môi, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Lực trên tay anh tăng thêm vài phần, vững vàng ôm lấy người trong ngực, ôm cậu vào trong nhà.
---
Mấy ngày hôm nay mưa vẫn không hề ngừng, Sở Minh nhớ trước khi cậu ngủ trời còn đang mưa, lúc tỉnh lại đã là chạng vạng, mưa to vẫn không hề ngừng lại.
Di động cậu rung rung vang lên, vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn gửi qua. Sở Minh vừa cầm lên xem, lúc này mới nhớ buổi tối cậu còn có một bữa tiệc do người trong nghề tổ chức phải tham gia.
Đầu còn có chút mơ hồ không tỉnh táo, cậu xoa xoa ấn đường, thở dài một hơi, xoay người xuống giường...
Sau đó liền dừng lại.
Bài trí trong phòng cậu vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức ngay từ đầu cậu cũng không có phản ứng --- bởi vì nơi này là biệt thự của Bạch Dật, nơi mà cậu và Bạch Dật đã sống ba năm.
Thật ra không cần suy nghĩ cậu cũng biết Bạch Dật sẽ đưa cậu về đây, cho nên Sở Minh chỉ hơi kinh ngạc, sau đó thì theo lẽ thường mà thay quần áo, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang, người đàn ông đang bưng một ly sữa bò đi đến, Sở Minh vừa mới đi ra khỏi cửa đã đụng phải anh.
"Đi đâu thế?"
Bạch Dật tiến lên một bước, rất tự nhiên đè cánh tay cậu lại: "Sữa bò."
Tư thế này của anh chính là dựa vào ưu thế chiều cao và hình thể chắn Sở Minh ở trước cửa, không cho người đi, rõ ràng làm ra động tác nhỏ nhưng trên mặt lại như gió thoảng mây bay, trầm ổn đoan chính.
Sở Minh nhận lấy sữa bò, uống một ngụm, nói: "Buổi tối có một bữa tiệc, đi một chút, tôi về nhà thay quần áo."
"Ở lại đây."
Bạch Dật nghe vậy nhăn mày lại: "Em hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi."
"Đừng làm trò cười như vậy."
Sở Minh hơi mỉm cười: "Ở đây lại không phải nhà của tôi... Hiện tại tôi đã nghỉ ngơi khá tốt, tuy rằng kí ức còn chưa hồi phục, nhưng tôi cũng không thể cứ tiếp tục chờ đợi."
Cậu nhét cái ly vào trong tay Bạch Dật lần nữa, vỗ vỗ cánh tay anh, ý bảo anh nhường đường cho cậu.
"Đêm nay công ty có một hội nghị, tôi không thoát thân nổi."
Bạch Dật nhường đường cho cậu, nhưng vẫn đi theo bên cạnh: "Nhưng nếu có chuyện ngoài ý muốn, lập tức liên hệ với tôi."
"Chỉ là một bữa tiệc mà thôi."
Sở Minh nghĩ nghĩ, lại nói: "Tuy rằng không có mấy khả năng, nhưng nếu đụng phải người có liên quan với "bên kia"... nên báo cảnh sát hay là liên hệ với Quý Trạch trước?"
"... Liên hệ với Quý Trạch."
Giọng điệu khi Bạch Dật nói mấy lời này vẫn không có biến hóa mấy, nhưng từ nét mặt của anh, Sở Minh lại vi diệu phát hiện ra một loại... khó chịu kiểu "bản thân đã tự tay đẩy người trong lòng vào trong tay tình địch".
"Có một số việc không thuộc phạm vi quản lý của tổ chức, mà do tùy người phụ trách."
Sơ Minh: "Biết rồi, Quý Trạch kia còn rất đẹp trai."
Bạch Dật: "..."
Sở Minh nhìn anh một cái, bước mấy bước về phía trước, sau đó mở miệng làm một cái khẩu hình.
Khẩu hình kia chính là--- học trưởng.
Sắc mặt Bạch Dật khẽ biến, Sở Minh lại thản nhiên xoay người, không nhanh không chậm bước xuống lầu.