Phương thức ly hôn của hào môn

Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
 
Ba phút sau, Sở Minh ném một hòm thuốc gia đình lên sô pha, thay thuốc cho cánh tay bị thương của Bạch Dật.
 

 
Máu tươi đã nhuộm đỏ băng vải trắng như tuyết, Sở Minh nhíu mày lại bóc từng lớp ra cho anh, sau đó bôi thuốc mới lên.
 
Bạch Dật cúi đầu nhìn cậu, qua vài giây mới nói: "Đi họp mặt gia đình."
 
"Không đi."
 
"Đi họp mặt gia đình."
 
"Không đi."
 
"Đi ---"
 
Sở Minh mặt không cảm xúc nhét một cuộn băng gạc vào trong miệng người đàn ông.
 
Bạch Dật: "..."
 

 
Anh lấy băng gạc ra rồi nói: "Mẹ muốn gặp em."
 
Sở Minh cười nhạo, nói: "Muốn tôi đích thân nói với bà chuyện hợp đồng à?"
 
Hôn nhân giữa cậu và Bạch Dật chỉ có một số ít người biết rõ tình hình, mà bản hợp đồng này lại càng bí mật, chỉ có hai người bọn họ biết. Những người khác có lẽ có thể đoán được trong cuộc hôn nhân này có bí mật, nhưng cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
 
Bạch Dật nói: "Mẹ thật sự nói muốn gặp em."
 
Sở Minh không nói gì, tuy mấy năm nay cậu và Bạch Dật vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng, nhưng mẹ Bạch lại đối xử với cậu như con trai ruột. Nếu hiện tại bà cụ đã mở miệng, vậy cậu cũng không có lý do gì để không đi cả.
 
Cuối cùng Sở Minh vẫn cùng Bạch Dật đến buổi họp mặt kia, là Sở Minh lái xe. Gara vẫn giống như mấy ngày hôm trước, nhiều thêm một chiếc xe, chìa khóa xe vẫn đặt ở vị trí vốn có, vẫn chưa hề bị người cầm đi.
 
Bạch Dật ngồi trên ghế lái phụ, nói: "Em không thích món quà sinh nhật kia?"
 
Sở Minh không nói lời nào, nhấc chân đạp chân ga.
 
Họp mặt gia đình, nói là họp mặt thực ra chỉ có mẹ Bạch, Bạch Dật, Bạch Phù Tinh và thêm Sở Minh cậu nữa là bốn người, địa điểm là nhà cũ Bạch gia.

 
Trong phòng khách, một người phụ nữ dịu dàng quý phái đang ngồi trên sô pha, nhìn thấy Sở Minh và Bạch Dật cùng xuất hiện lập tức nở nụ cười.
 
"Quả nhiên vẫn là vợ chồng son hai đứa gần gũi hơn một chút, tiểu Sở, lại đây để mẹ nhìn một cái nào."
 
Sở Minh khẽ nở nụ cười, đi qua gọi một tiếng: "Mẹ."
 
Bàn tay ấm áp của mẹ Bạch nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Gầy đi một chút, nhìn sắc mặt con hình như ngủ không ngon giấc, có phải nó lại chọc giận con không?"
 
Sở Minh nói không có, lại dùng hai ba câu dẫn dắt đổi đề tài, cùng bà nói về những thứ khác.
 
Bạch Dật ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn thanh niên nói chuyện phiếm với mẹ Bạch, gương mặt cậu chứa ý cười khiến người ta nhìn vào thật dễ chịu, cách nói chuyện tùy ý tự nhiên, chỉ hai ba câu đã có thể khiến cho mẹ Bạch thoải mái cười to, nếp nhăn trên mặt khi cười xô cả đuôi mắt.
 
Vuốt ve chiếc nhẫn bạc trong lòng bàn tay, ánh mắt Bạch Dật yên lặng dừng lại trên người Sở Minh, khóe môi như có như không hơi nhếch lên một chút.
 
Sở Minh như phát hiện ra điều gì mà ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông của cậu đang cúi đầu chăm chú nhìn chiếc nhẫn trong tay, trong ánh mắt luôn lạnh như băng thế nhưng lại ẩn chứa một tia cười dịu dàng.
 
Cậu im lặng một lát, lại nghe mẹ Bạch nhắc đến nhẫn cưới của cậu: "Sao lần này lại không đeo nhẫn rồi, để ở nhà à?"
 
Sở Minh thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Vâng, đeo phiền phức quá."
 
Mẹ Bạch cười nói: "Phiền phức gì chứ, đó là nhẫn cưới của các con mà, con xem, không phải mỗi ngày Bạch Dật đều đeo đó sao?"
 
Sở Minh lắc đầu, chỉ cười không nói. Chân mày Bạch Dật nhíu lại, đang muốn nói gì đó, từ ngoài huyền quan đã có một giọng nói vọng vào: "Mẹ, con đã về!"
 
Bạch Phù Tinh vừa mới về đến nhà, hai ba bước đã chạy vào tới, ôm chặt mẹ Bạch: "Con rất nhớ mẹ!"
 
"Ai cần con nhớ, trên người toàn mùi mồ hôi, còn không mau đi tắm rửa một cái."
 
Mẹ Bạch nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của con trai, ngoài miệng nói lời ghét bỏ nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương mà dặn dò.
 
Bạch Phù Tinh cười hì hì đáp vâng, lại nói thêm: "Khi nào mới ăn cơm ạ, con sắp chết đói đến nơi rồi!"
 
"Rồi rồi rồi, mẹ đây lập tức đi kêu người dọn cơm, con đi tắm trước đi, tắm xong là được ăn rồi."
 
Mẹ Bạch nói xong thì giục người giúp việc đi kêu nhà bếp nhanh lên. Sở Minh thấy Bạch Phù Tinh lên lầu cũng tìm cái cớ rời khỏi phòng khách, đi dạo trong vườn hoa phía sau nhà vài vòng.
 
Không bao lâu sau Bạch Phù Tinh đã ngó ngó nghiêng nghiêng xuất hiện trong vườn hoa. Sở Minh đứng cạnh bồn hoa vẫy vẫy tay với cậu ta, cậu ta lập tức phi qua.
 
"Chị dâu, lần này chị hại chết em rồi."
 

Bạch Phù Tinh vừa đi qua vừa ấm ức nói: "Em còn tưởng anh em xảy ra chuyện gì, mạnh mẽ lôi anh ấy đi bệnh viện, kết quả là không kiểm tra ra cái gì cả, lại còn bị anh ấy mắng một trận."
 
"Xin lỗi, để cậu bị mắng oan một trận."
 
Sở Minh: "Anh ta thật sự không có chuyện gì sao?"
 
Bạch Phù Tinh: "Đúng vậy, đầu chỉ bị rách một miếng, cũng không bị đâm đến hỏng đầu. Hơn nữa em thấy anh ấy cũng rất bình thường, chẳng lẽ là anh ấy đã làm gì chị?"
 
Sở Minh: "... Không có."
 
Bạch Phù Tinh nghi hoặc nhìn cậu chằm chằm, tựa như muốn từ trên người cậu moi ra được cái gì. Có điều biểu cảm của Sở Minh quá bình thản và tự nhiên, cậu ta nhìn hơn nửa ngày nhưng lại chưa phát hiện ra cái gì.
 
Cuối cùng cậu ta đành bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi, không có thì không có đi. Chỉ là nếu anh em làm khó chị, chị nhất định phải nói với em, em giúp chị đánh anh ấy."
 
"Cậu còn muốn đánh anh ta?"
 
Sở Minh nghe vậy cười nói: "Vừa rồi không phải cậu còn nói bị anh ta mắng một trận đó sao?"
 
Bạch Phù Tinh nói: "Cái đó không giống nhau đâu."
 
Bọn họ cùng đi xuyên qua vườn hoa chuẩn bị trở lại phòng khách, trên đường Bạch Phù Tinh có kể câu chuyện cười, mới đầu Sở Minh còn chưa có phản ứng gì, sau đó lthì không nhịn được mà mỉm cười.
 
Từ vườn hoa đến phòng khách có một đoạn hành lang, Sở Minh đang cười đến mức phải vịn vào tường hành lang, kết quả là tay mới vươn ra được một nửa, đã bị một cái tay khác tóm lấy.
 
Người đàn ông đột nhiên xuất hiện bắt lấy tay cậu, dùng sức túm người lôi về phía anh. Dưới chân Sở Minh loạng choạng một cái, ý cười trên mặt biến mất hoàn toàn.
 
Bạch Phù Tinh: "Anh!"
 
"..."
 
Không khí trở lên tĩnh lặng, Sở minh rút tay cậu về, đứng thẳng lưng, nhíu mày nhìn Bạch Dật ở đối diện: "Anh làm gì vậy?"
 
Vừa rồi còn có một tia dịu dàng, hiện tại chỉ thấy người đàn ông mày nhọn mắt sắc lạnh lùng cứng nhắc, anh nói: "Nhìn rõ thân phận của em."
 
Rõ ràng trong mắt anh có mấy phần chán ghét, như lưỡi dao sắc bén đâm vào lòng người khiến người ta đau đớn.
 
Sở Minh tùy ý chỉnh chỉnh cổ tay áo, cười châm chọc: "Thân phận gì, người ngoài xâm nhập vào cửa Bạch gia?"
 

Ánh mắt Bạch Dật đột nhiên phát ra tia lạnh lùng, anh đang muốn nói gì đó, Bạch Phù Tinh ở bên cạnh đã không nhịn nổi nữa mà chen lời: "Anh, anh nên im miệng đi, anh nói xem anh đã vậy rồi còn ghen cái gì? Chị dâu đi thôi, để anh ấy tự mình tức giận đi."
 
Cậu ta mạnh mẽ chen vào giữa hai người, lôi Sở Minh đi.
 
Đi trên hành lang thông với phòng khách, Sở Minh xoa xoa cổ tay, nghe Bạch Phù Tinh đi bên cạnh oán giận: "Lúc này cũng đừng để ý đến anh em, từ bé đến lớn anh ấy vẫn luôn có tính cách như vậy, không để ý đến anh ấy còn tốt, một khi để ý đến thì nhất định anh ấy sẽ trút lửa giận lên chị."
 
Sở Minh: "Vì sao?"
 
"Anh ấy không thích người khác động vào đồ của mình, cho nên em mới nói anh ấy đã như vậy rồi còn không biết xấu hổ mà ghen."
 
Bạch Phù Tinh vừa nói vừa dùng ánh mắt đồng tình nhìn Sở Minh: "Chị dâu, vất vả cho chị rồi."
 
Sở Minh: "...Vẫn ổn."
 
Bởi vì Bạch Phù Tinh vẫn luôn miệng gào đói, rất nhanh phòng bếp đã dọn đồ ăn lên, thức ăn tỏa hương bốn phía bày đầy cả bàn, mẹ Bạch vẫn như thường lệ dặn dò mấy đứa phải ăn nhiều một chút, còn gắp đồ ăn cho bọn họ.
 
Một bữa cơm ăn đến hòa thuận vui vẻ --- ít nhất ngoại trừ Bạch Dật vẫn luôn tỏa khí lạnh thì mọi thứ đều thật hòa thuận vui vẻ. Sau bữa cơm trưa, Sở Minh lại ở bên cạnh mẹ Bạch thêm một lát rồi mới nói lời tạm biệt với bà.
 
Lúc ra cửa Bạch Dật cũng ra theo, anh trực tiếp ngồi vào ghế lái.
 
Anh lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng lúc trước, Sở Minh cũng mặc kệ anh, mở cửa ghế phó lái rồi ngồi vào.
 
Không khí trong xe vừa áp lực vừa im lặng đến đáng sợ, một lát sau Bạch Dật mới nhàn nhạt lên tiếng: "Buổi tối tôi sẽ về."
 
Sở Minh: "Cuối cùng cũng đã có thể thảo luận về việc ly hôn rồi à?"
 
"Là về hợp đồng."
 
Trong mắt Sở Minh, thỏa thuận ly hôn và thỏa thuận hợp đồng cũng không có gì khác nhau, cậu đợi một lát, sau khi xác định Bạch Dật không còn gì để nói mới dựa vào cửa xe, khép hờ mắt.
 
Ánh sáng mặt trời sau giờ Ngọ thật ấm áp, khiến người ta mơ mơ màng màng sắp ngủ luôn. Sở Minh nghỉ ngơi trên xe một hồi, lúc tỉnh lại mới phát hiện bọn họ đã về đến nhà.
 
Không hiểu tại sao trên môi lại truyền đến một trận đau đớn, cậu sờ sờ cánh môi, đau đến mức "a" một tiếng.
 
Bạch Dật: "Xuống xe."
 
Sở Minh liếc khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông, nói: "Đây là xe của tôi."
 
Bạch Dật: "..."
 
Anh không nói lời nào mở cửa xuống xe, vừa chỉnh chỉnh cà vạt vừa rời đi.
 
Sở Minh về đến nhà, trên đường về có mấy cuộc gọi đến, đều là từ trợ lý Trình An của cậu. Mấy cuộc gọi gần nhất đều có người nhận, người này hẳn là Bạch Dật rồi.
 
Sau khi điện thoại được nhận và có cuộc trò chuyện ngắn, Trình An không còn gọi đến nữa. Sở Minh cũng không liên lạc với cậu ta, không quan tâm đến nữa.
 
Mấy năm nay có khá ít đề tài liên quan đến Sở Minh, hơn nữa bản thân cậu cũng khiêm tốn, bởi vậy trong trận gió lốc này chỉ giống như người qua đường, không bị ảnh hưởng bao nhiêu --- trên thực tế, lời đồn về Lưu Hạo bị truyền ra chưa được bao lâu đã có mấy công ty điện ảnh liên hệ với cậu, trong đó vậy mà còn có Bạch Thịnh, nhưng hẳn là không có liên quan gì đến Bạch Dật.
 

Lúc dạo Weibo, cậu còn không ngờ sẽ gặp tin nóng do một blogger giải trí đưa tin về cậu thanh niên mà cậu gặp ở bãi đỗ xe. Cậu ta tên là Y Chí, hai năm trước đã ký hợp đồng với Thừa Ảnh, đã từng diễn mấy nhân vật nhỏ trong mấy bộ phim chiếu mạng, đến nay không có danh tiếng gì.
 
Blogger giải trí đăng lên một đoạn video mơ mơ hồ hồ, trong tối ngoài sáng ám chỉ nghệ sĩ ức hiếp đồng nghiệp cùng công ty, thật ra người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây chỉ là một đoạn nhỏ, mà những lời miêu tả của blogger cũng có chỗ tự mâu thuẫn, nhưng bởi vì Y Chí quá thấp cổ bé họng, ngược lại bị một số người ác ý bôi đen một hồi.
 
Điều này thực sự khiến Sở Minh kinh ngạc, cậu còn cho rằng Y Chí mới ký hợp đồng năm nay, không ngờ thế nhưng lại có tình cảnh như vậy.
 
Buzzz-----
 
Đúng lúc này di động rung lên, một tin nhắn được gửi đến từ dãy số lạ nhảy ra. Sở Minh bấm vào, phát hiện nội dung trong đó chỉ có bốn chữ không đầu không cuối.
 
[Tôi đã về rồi.]
 
"..."
 
Cậu gọi lại cho số này, bên kia đã tắt máy. Sở Minh đợi hồi lâu không có tin nhắn thứ hai được gửi đến, cũng không còn để ý nữa mà ném nó ra sau đầu.
 
Chiều muộn, cậu một mình ăn cơm chiều ở nhà. Bạch Dật vốn nói tối nay sẽ về cũng không thấy đâu, Sở Minh đặt bản hợp đồng hôn nhân kia ở phòng khách, đợi nửa giờ xong lại gọi cho Bạch Dật.
 
Điện thoại không có người nghe, Sở Minh nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, tiếp tục gọi cho Lạc Tô.
 
"Đạo diễn Sở! Có việc gì vậy... ông chủ? Tôi không biết, hôm nay là ngày hiếm hoi anh ấy tan tầm sớm nhất."
 
Lạc Tô ở đầu bên kia không hiểu chuyện gì: "Sao thế, xảy ra chuyện gì ư?"
 
Sở Minh: "Không có gì, chỉ là hỏi cô một chút thôi."
 
Cậu nói lời cảm ơn với Lạc Tô, rất nhanh cắt đứt liên lạc, dựa lưng vào ghế sô pha phía sau.
 
Phòng khách im lặng, Sơ Minh có chút trầm tư mà xoay xoay di động, hơi ngẩng đầu lên, lắng nghe động tĩnh chỗ huyền quan bên kia.
 
Nhưng cậu vẫn không thể nghe thấy tiếng mở cửa muốn nghe, ngược lại là một người có liên lạc ngày hôm qua gửi đến cho cậu một tin nhắn, di động buzz buzz rung lên.
 
[Tôi rất thích món đồ lần này, rất mong chờ lần hợp tác sau.]
 
Sở Minh trả lời hai chữ: [Cảm ơn.]
 
[Không cần cảm ơn, đúng rồi, vừa mới nhìn thấy món đồ thú vị, tặng cho anh, coi như món quà nhỏ tặng kèm.]
 
Gửi kèm tin nhắn này còn có một bức ảnh chụp, một nhóm cả trai lẫn gái tụ họp cùng nhau đi vào một hội sở cao cấp, khuôn mặt những người khác đều là mơ hồ, chỉ có hai người trong đó tương đối rõ ràng.
 
Sau khi xem bức ảnh kia xong, lòng Sở Minh hơi trĩu xuống.
 
Trong ảnh, Bạch Dật mặc một chiếc áo khoác màu tối, sắc mặt bình tĩnh đang bước lên bậc thang, một thanh niên tuấn dật phóng khoáng sóng vai đi vào hội sở cùng anh, thân thể hai người kề sát, thân mật khăng khít như người yêu.
 
Thanh niên đang vừa mỉm cười vừa nói gì đó với Bạch Dật, người đàn ông cúi đầu bày ra tư thế lắng nghe, giây phút đó ánh đèn hắt lên người anh, vẻ mặt anh dường như là vừa chuyên chú vừa ôn hòa.
 
Gần như là không cần suy nghĩ bao nhiêu, Sở Minh đã đoán ra được thân phận của thanh niên kia --- Quý Trạch, người Bạch Dật thật sự thích, đã trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận