Nguyệt Ninh thật sự cạn lời, nàng không biết nói gì hơn.
Đợi khi nàng nhìn lại màn ảnh thì đã thấy Tần Trạch rời đi khỏi phòng, Nhạc Dao Dao thương tâm gần chết mà ngồi khóc.
Hình như rất thê thảm.
Nguyệt Ninh: Các ngươi càng thê thảm thì trong lòng ta càng vui vẻ, có thể kê cao gối mà ngủ ngon rồi! Cứ ngược đi, ngược càng nhiều càng tốt.
Nguyệt Ninh vui vẻ, nàng kêu hệ thống tắt màn hình đi.
Sau đó liền nhắm mắt mà ngủ, mặc dù vết thương không đau nhưng nàng vẫn muốn tĩnh dưỡng cơ thể.
______
Khoảng hai ngày nay không hề có biến cố nào cả, nàng và Nhạc Dao Dao yên tĩnh mà dưỡng bệnh.
Tần Trạch không hề ghé thăm Nhạc Dao Dao, không biết là hắn ta tính toán cái gì nữa.
Nguyệt Ninh biết chắc chắn hôm nay sẽ có chuyện sảy ra, bởi vì cốt truyện viết như thế.
Hôm nay Tần Trạch sẽ đem Nhạc Dao Dao đi, lại tiếp tục ngược luyến tình thâm mà thôi.
Quả nhiên không lâu sau đó Tần Trạch đến bệnh viện, hắn thâm trầm mà tiến vào phòng VIP của Nhạc Dao Dao.
Nhạc Dao Dao nằm trên giường nghĩ ngơi bởi vì vết thương nàng chưa hề khép lại, đau đớn khiến cho nàng không thể ngủ được.
Từ hôm qua thuốc tê đã hết tác dụng, vết thương trở nên vô cùng đau rát.
Nàng thật sự hối hận vì đã tự đâm mình, đã không lấy được sự thương tâm từ Tần Trạch thì thôi đi, đằng này nàng lại phải chịu đau do vết thương chết tiệt này.
Nhạc Dao Dao dự định nhắm mắt mà ngủ, cửa phòng đột nhiên bị ai đó mở ra.
Tần Trạch gương mặt u ám mà nhìn Nhạc Dao Dao trên giường: "Nhạc Dao Dao, ngươi đừng giả vờ ngủ.
Ta biết ngươi còn thức, ngươi tưởng là sẽ khiến ta chú ý bởi vì dáng vẻ bây giờ của ngươi hay sao?"
Nhạc Dao Dao biểu cảm buồn bã: "Tại sao ngươi có thể nói ra lời nói nhẫn tâm như vậy? Ta chưa từng làm gì sai cả"
Tần Trạch: "Ngươi lừa dối ta, ngươi vì tiền cùng với chức vụ phu nhân Tần gia nên ngươi mới tỏ vẻ yêu ta.
Ta thực sự không ngờ ngươi là một con người như thế"
Nhạc Dao Dao điên cuồng mà lắc đầu: "Không phải như vậy, thật sự không phải như vậy.
A Trạch, vì sao ngươi không tin ta"
Tần Trạch cười cười chế nhạo:"Đến bây giờ ngươi còn mạnh miệng chối cãi, Nhạc Dao Dao da mặt của ngươi có phải quá dày hay không?"
Hắn thật sự thất vọng, hắn không ngờ người mà hắn yêu bao nhiêu năm nay lại là một con người như vậy.
Nàng ta vì tiền mà ở bên cạnh hắn bao nhiêu năm nay, lừa dối hắn hết lần này đến lần khác.
Tần Trạch thất vọng mà nói: "Ta nhìn thấy ngươi thì ta lại cảm thấy ghê tởm, vì lợi ích của bản thân mà không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Nhạc Dao Dao coi như ta đã nhìn lầm ngươi"
Nhạc Dao Dao đau đớn mà nhìn Tần Trạch: "Ta là vì không còn cách nào khác mà thôi.
A Trạch, ngươi không thể tha thứ cho ta một lần hay sao?"
Tần Trạch: "Ngươi đừng nói nữa, càng nói càng khiến cho ta cảm thấy buồn nôn.
Nhạc Dao Dao, ta thật sự quá thất vọng về ngươi".
Tần Trạch đen mặt mà rời khỏi bệnh viện, hắn xoay lưng rời đi mà không thèm liếc Nhạc Dao Dao một cái nào.
Hắn thật sự quá thất vọng về nàng.
Nguyệt Ninh nằm trên giường ăn bắp rang bơ mà nhìn xem nam nữ chính hiểu lầm lẫn nhau, nàng vẫn không nghĩ rằng hắn cứ như thế mà rời khỏi bệnh viện.
Ngược luyến tình thâm ngắn như vậy sao? Có phải ngắn quá hay không? Nàng còn một nữa bắp rang bơ chưa ăn xong cơ mà? Nguyệt Ninh thất vọng mà thở dài một cái.
Nhắc mới nhớ, từ khi nàng đến đây thì vẫn chưa gặp cha mẹ nguyên chủ.
Bọn họ chưa hề đến thăm nàng, bọn họ chỉ đến thăm Nhạc Dao Dao sau đó rời đi mà chẳng thèm quan tâm đến nàng.
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến nguyên chủ, vì thế nên bọn họ sẽ không đến thăm nàng là đương nhiên.
Vì thế nàng chỉ nghĩ nghĩ một chút như vậy mà thôi, không thèm quan tâm đến họ.
Dựa theo phát triển kịch bản của tiểu thuyết này, Nhạc Dao Dao sẽ hóa thân thành một tiểu thiên sứ thân thiện, nàng ta ngọt ngào khuyên Nhạc phu nhân đến thăm nàng.
Sau đó bà ta trách móc nàng, dáng vẻ cao cao tại thượng mà đến thăm nàng.
A, đúng là một người mẹ vô cùng mẫu mực!
Nguyên chủ lúc ấy rất đau khổ, nàng vẫn luôn chịu đựng.
Nàng ấy không nói, bởi vì chẳng có ai để cho nàng tâm sự.
Nguyên chủ cứ im lặng mà chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên đây là tiểu thuyết, ý thức của nguyên chủ là do tác giả viết ra mà thôi.
Vì thế không thể không nói rằng, tác giả có bệnh!
Nàng ta vừa muốn ngược nam nữ chính, vừa muốn ngược nữ phụ! Nam nữ chính cuối cùng còn hạnh phúc bên nhau cùng một đứa con, thế nhưng cuối truyện nguyên chủ bị bệnh nặng sau đó đau khổ mà chết.
Rốt cuộc mạch não của tác giả là như thế nào? Đương nhiên là bị bệnh rồi!!
Nguyệt Ninh nhắc đến tác giả bộ truyện thì lại muốn nôn, nếu nàng có thể thì nàng sẽ đem bà ta vào truyện.
Cho bà ta biết thế nào là ngược luyến tình thâm!!!