Nhạc Dao Dao thật sự không thể hiểu nỗi, bản thân mình đã làm ra chuyện gì để phải chịu những cảnh như vậy? Hiện tại, nàng chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, nhưng vì sao đám người ghê tỡm kia lại bám theo nàng mãi không buông? Vì sao cơ chứ?
Nhạc Dao Dao cắn răng, thực sự rất khó khăn để nàng leo lên được vị trí này, vì thế Nhạc Dao Dao không nỡ buông tay.
Bên này, trong khi Nhạc Dao Dao đang vô cùng đau thương thì Nguyệt Ninh lại rất nhàn nhã.
Nguyệt Ninh nhìn vẻ mặt đau khổ kia của Nhạc Dao Dao thông qua màn hình hệ thống, nàng khẽ nhếch môi một cái.
Hiện tại, Nhạc Dao Dao đamg đắm chìm trong hạnh phúc của Tần Trạch, và những gì nàng ta đang có được tại giới giải trí này.
Tuy rằng hiện tại nàng ta không phải là ảnh hậu, cũng không phải đại minh tinh gì đó, thế nhưng nàng ta vẫn là cái diễn viên có tầm quan trọng, vẫn có một số vai diễn nhất định.
Trong một số vai diễn kia, phần lớn là đến từ Tần Trạch.
Có lẽ bởi vì như vậy, nên nàng ta mới có thể từng bước leo lên.
Hiện tại, Nhạc Dao Dao đang tận hưởng những phúc lợi mà Tần Trạch đưa cho nàng ta, nhận lấy tình cảm và tài nguyên vô tận từ hắn...!Vì thế, nàng ta chắc chắn sẽ không buông tay hắn.
Ở cốt truyện, Nhạc Dao Dao không hề xem tiền bạc và tài nguyên là vật quan trọng.
Nàng ta cho rằng, chỉ khi nàng ta cố gắng vươn lên bằng chính bản thân mình, đó mới là điều quan trọng.
Kèm theo, khi ấy Tần Trạch ở phía sau chống lưng, khiến cả giới giải trí đều phải nâng đỡ nàng ta.
Tuy rằng đến lúc cuối Nhạc Dao Dao mới biết rằng Tần Trạch đứng phía sau, nhưng lúc ấy nàng ta chỉ càng thêm cảm động, càng thêm hạnh phúc hơn mà thôi.
Khi ấy, Nhạc Dao Dao chỉ biết cảm động đến mức phát khóc, nàng ta không nhớ rằng bản thân mình ngày xưa đã từng ghét những loại người dùng quy tắc ngầm, ôm đùi vàng.
Lúc ấy, nàng ta chỉ biết cảm động vì những thứ mà Tần Trạch đem đến cho nàng ta, mà không hề biết rằng bản thân mình cũng chính là loại dùng quy tắc ngầm, ôm một cái đùi vàng của nam chính!
Nguyệt Ninh:"..." Ha hả?!
Người khác ôm đùi vàng, dùng quy tắc ngầm với đàn ông thì không được, nhưng nàng ta lại có thể dùng những thứ kia? Sau đó? Sau đó nàng ta liền gắn lên cái mác "Tình yêu" kia?
Vì yêu nên ngươi phải hi sinh cho ta, vì yêu nên ngươi phải giao cho ta mọi thứ, vì yêu nên cho dù ngươi cho ta tài nguyên, cho ta tất cả...!Đó là bởi vì ngươi yêu ta?
Ha hả ha hả a!!! Xin lỗi, hai chữ 'Tình yêu' này của các ngươi không ai có thể gánh nổi, xin các ngươi mau mau cút!
Nhưng ở hiện tại, cốt truyện đã bị lệch.
Sau khi Nhạc Dao Dao trải qua những chuyện kia, nàng ta liền cảm nhận được thực tế, cảm nhận được sự quan trọng của tài nguyên diễn, kèm với những thứ có lợi cho con đường trở thành ảnh hậu của mình.
Nhạc Dao Dao biết rằng, nếu không có Tần Trạch, nếu không có tài nguyên kia thì nàng ta chỉ là một cái diễn viên quần chúng, không quyền không thế mà bị người đời dẫm đạp, khinh thường!
Có lẽ vì như vậy, Nhạc Dao Dao mới lần lượt lần lượt mà thỏa mãn các yêu cầu của Nguyệt Ninh.
Bởi vì nàng ta không muốn Tần Trạch nhìn thấy dáng vẻ kia của nàng ta, sau đó vứt bỏ nàng ta.
Nhạc Dao Dao không muốn trở về với dáng vẻ của trước kia, dáng vẻ nghèo túng mà hèn mọn luôn bị người khác khinh thường, chà đạp.
Lát sau, đợi đến khi nàng phun tào xong thì liền chuẩn bị ra ngoài.
Hiện tại nàng cầm trong tay số tiền Nhạc Dao Dao, số tiền này là từ trước đến nay nàng ta đã đưa cho nàng.
Ừm, tổng thể là hơn 150 vạn! Với số tiền này, tuy rằng nàng không cần nhưng nàng có thể đem đi làm từ thiện a!
Thay vì giữ tiền trong tay mà không biết làm gì, thì nàng nên đem đến cho các viện mồ côi, viện dưỡng lão...
Đã thế thì, nàng sẽ thay mặt Nhạc Dao Dao quyên tất cả số tiên này! Dù sao đây cũng không phải tiền của nàng, và đây là một việc thiện a! Có lẽ sẽ có chút điểm công đức nhỉ?
Nghĩ đến việc có thêm công đức, cộng thêm việc sẽ giúp được một số đứa bé ngoài kia Nguyệt Ninh liền cảm thấy vui vẻ.
Nàng cũng từ viện mồ côi mà lớn lên, nên nàng hiểu rất rõ.
Vì thế, nàng hi vọng những đứa bé có hoàn cảnh giống nàng đều được hạnh phúc.
Tuy rằng đây chỉ là một thế giới tiểu thuyết, nhưng nàng phát hiện, mỗi con người ở lây đều có ý thức riêng, đều có sinh mệnh của riêng mình.
Nguyệt Ninh thở dài, nàng lấy lại tinh thần sau đó lái xe rời đi.
7 tiếng sau, Nguyệt Ninh liền loạng choạng mà tiến về phòng.
Nguyệt Ninh tưởng rằng sau khi nàng đưa tiền thì có thể rời đi, nhưng không ngờ rằng bọn trẻ và viện trưởng quá nhiệt tình.
Đặc biệt là mấy đứa bé, kéo nàng chơi đủ trò...Vì thế, nàng mới có thân thể tàn tạ như thế này...
Nguyệt Ninh nằm được một lúc, liền ngủ rồi.