Nguyệt Ninh: Bọn họ vốn là như vậy, sinh vật chỉ nghĩ cho bản thân, hùa nhau mà hành động.
Mặc dù chuyện đúng hay sai, bọn họ chỉ cần cùng nhau thực hiện thì sẽ ổn, bọn họ hùa nhau là vậy đấy.
Muốn một đời bình an, rõ ràng phù thủy đã chúc phúc như thế.
Bọn họ lại tin rằng đó là lời nguyền, sau đó mưu kế mà giết hại phù thủy.
Hiến tế trái tim phù thủy cho 'Thần' để được một đời bình an???
Tránh đi một phù thủy tốt, lại bay đền vái lạy vị 'Thần' kia.
Chưa chắc đó là thần, bởi lẽ chẳng có một vị thần nào lấy tim làm đồ ăn cả.
Bọn họ đã chui vào tay một thứ gì đó nguy hiểm mà không biết.
Đúng như nàng nói, cuối cùng sau khi bọn họ giao ra vật dẫn kia, toàn bộ dân làng đều bị con yêu quái kia ăn thịt.
Sạch sẽ, không còn một ai cả.
Đương nhiên đây là xứng đáng, ác giả ác báo mà thôi.
Vì thế cho nên, đừng hỏi vì sao loài người lại như vậy.
Bởi vì bọn họ từ trước đó đã là như vậy, giẫm đạp lên nhau mà sống, sống trong cái khốc liệt của xã hội này.
Cho nên Nhạc phu nhân sợ cảnh sát cũng là lẽ đương nhiên, không có gì để bàn cãi.
Nhạc phu nhân đứng tại cửa một lúc lâu, sau đó mới từ từ tiến vào phòng.
Bà ta bộ dạng e sợ mà từ từ tiến đến cạnh giường mà đặt giỏ trái cây xuống.
Nhạc phu nhân nhìn cảnh sát một cái, sau đó bà ta ấp úng mà hỏi: "Đồng chí cảnh sát, nữ nhi của ta có phải làm sai chuyện gì hay không, các ngươi vì sao lại tìm tới nàng?"
Hai vị cảnh sát nhìn Nguyệt Ninh sau đó hỏi: "Đây là ai? Mẹ của ngươi phải không?
Nguyệt Ninh đôi mắt rưng rưng, tựa hồ như nước mắt sẽ tuôn ra bất cứ lúc nào.
Bộ dạng cố gắng kìm nén nước mắt mà gật gật đầu, nàng không hề nói.
Hai vị cảnh sát nhíu mày, nếu là mẹ của nàng thì tại sao lại hỏi 'nữ nhi của ta làm sai chuyện gì'???
Nếu thật sự là mẹ ruột thì câu đầu tiên phải hỏi vì sao cảnh sát lại tới đây? Hoặc bênh vực nữ nhi của mình thì mới thật sự là mẹ.
Còn đây là trường hợp gì cơ chứ? Nói như kiểu nữ nhi của bà ấy luôn luôn làm sai, làm việc ác tày trời nên mới dùng từ 'Lại' trong câu nói kia.
Nguyệt Ninh đôi mắt ươn ướt nhìn Nhạc mẫu thân, bà ta vẻ ngoài còn rất trẻ.
Bởi vì chuyên tâm dưỡng nhan sắc cho nên gương mặt vẫn rất tốt.
Nhạc phu nhân sau khi nhìn thấy ánh mắt của Nguyệt Ninh thì bà ta liền làm lơ, giả vờ như không nhìn thấy.
Bà ta nhìn cảnh sát sau đó từ từ hỏi: "Thưa cảnh sát, con gái của tôi bị làm sao thế?".
Cảnh sát liếc nhìn bà một cái, theo như lời khai của cô bé trước mặt, cảnh sát cảm thấy rất đáng thương cho cô bé.
Cảnh sát nhàn nhạt nói với bà ta: "Con gái của ngươi báo án, nói rằng nơi này mua bán cơ quan nội tạng trái phép.
Một bên thận của nàng đã bị bán".
Nhạc phu nhân kinh ngạc:" Không đúng, ở đây chúng tôi không mua bán nội tạng.
Còn nữa, thận của con gái tôi đúng là bị mất một bên, thé nhưng con gái tôi tự nguyện".
Cảnh sát không tin: "Vậy thì các người đem chứng cứ ra đây, nếu có chứng cứ thì chúng tôi sẽ không truy cứu nữa".
Nhạc phu nhân luống cuống một lúc, sau đó bà ta mới nhớ đến cái hợp đồng kia: "Đồng chí cảnh sát, tôi có một bản cam kết tự nguyện hiến thận, ngài xem coi có thể làm chứng cứ hay không".
Nhạc phu nhân rút từ trong túi ra một tờ giấy, sau đó bà ta đưa cho cảnh sát.
Bà ta liên tục lải nhải không ngừng:
"Mua bán nội tạng gì cơ chứ, đây rõ ràng là con gái tôi tự nguyện, nàng ta còn kí tên ở đây nữa, chúng tôi đâu có làm việc trái pháp luật đâu".
"Nàng tự nguyện hiến thận cho chị gái, không ai ép buộc nàng".
Nhạc phu nhân trong lòng nghiến răng nghiến lợi mà mắng Nguyệt Ninh.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì Nhạc gia coi như tiêu đời.
Đúng là đổ sao chổi, mang tới biết bao nhiêu xui rủi.
Nàng ta là muốn hủy hoại chính gia đình của mình, thật đúng là tàn độc.
Nếu cảnh sát không có ở đây, bà ta liền đánh chết loại súc sinh này.
Cái loại súc sinh này không nên sống, sống thì sẽ gây hại cho mọi người mà thôi.
Nhạc phu nhân ánh mắt giống như muốn giết Nguyệt Ninh.
Bà ta nhìn Nguyệt Ninh chằm chằm một lúc lâu.
Cảnh sát quay lại hỏi Nguyệt Ninh:"Chuyện này có thật sự là như vậy không? Đây là chữ ký của ai?".
Nguyệt Ninh co quắp người, cơ thể nàng run rẩy mà nhìn Nhạc mẫu thân: "Ta...ta...".
Cảnh sát nhìn thấy Nguyệt Ninh run rẩy khi nhìn Nhạc mẫu thân, hắn an ủi Nguyệt Ninh:"Nhạc tiểu thư, không sao đâu.
Có chuyện gì cứ nói ra hết đi, có chúng tôi ở đây không ai dám tổn thương đến ngài".
Nguyệt Ninh rụt rè mà hỏi cảnh sát, giọng nói của nàng hơi run rẩy: "Thật...Thật sao?".
Cảnh sát liền trả lời: "Đương nhiên rồi, vậy nên Nhạc tiểu thư cứ nói sự thật đi, có chúng tôi ở đây, ngài đừng sợ".