Nguyệt Ninh cười lạnh: "Ta cho ông một cơ hội này là vì ông đã nói rằng muốn chuộc lỗi, nên nhớ đây là một 'Cơ hội' chứ không phải 'Giao dịch' giữa ta và ông"
"Giữa chúng ta không có giao dịch gì ở đây cả, ta chỉ đơn thuần muốn cho ông một cơ hội mà thôi.
Còn nắm hay không là quyền của ông, ta không xen vào"
Nàng cười lạnh nhìn ông ta: "Dù sao, quyền định đoạt đang ở trong tay ta.
Ông nghĩ rằng ông có tư cách cùng ta giao dịch sao? Nực cười thật!"
Lấy thận và tử cung của nàng đem đi bán, nhét tiền vào túi.
Sau đó còn không có liêm sĩ mà muốn cùng nàng lảm giao dịch?
Gương mặt lão ta làm từ gì mà dày như thế? Có thể đem ra làm kính chống đạn được rồi nhỉ?
Trần Hữu do dự một lúc lâu, sau đó hắn ta mới nói: "Được, ta đã biết"
Nếu hắn biết Nhạc Linh Nhi khó đối phó như thế này, thì hắn không bao giờ dám động.
Rõ ràng là một nhóc con, vì sao lại có thể giống một cái tu la, khó đối phó như thế? Có phải hắn lỗi thời rồi hay không?
Hắn không nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Bản thân hắn thoát khỏi một con hồ ly gian trá, sau đó hắn tiến vào tay của ác ma.
Thật đáng sợ! Bây giờ hắn chạy còn kịp hay không? Kịp hay không?
Nguyệt Ninh nhìn thấy gương mặt tái xanh của hắn ta thì nàng mỉm cười, sớm biết như vậy thì đừng động đến nàng.
Âm thanh nhàn nhạt của Nguyệt Ninh thốt ra: "Mọi chuyện cứ để như bình thường, nếu bọn họ tới thì ngươi biết phải làm gì hay sao?"
Trần Hữu gật gật đầu: "Ta đã biết" Nàng ta thật đáng sợ, cả đời của lão già này lại đi sợ một con nhóc! Thật đáng xấu hổ, thế nhưng vì bảo toàn mạng sống, hắn phải nghe theo mà thôi.
Trần Hữu xoay lưng rời đi, đến khi bước gần đến cánh cửa thì lại nghe thấy âm thanh trong trẻo từ đằng sau phát ra:
Nguyệt Ninh giọng nói nhuyễn manh nhưng từng chữ khiến ông ta không rét mà run: "Ta muốn nói với ông một câu, trước khi làm đến chuyện nào đó thì hãy suy nghĩ đến kết quả.
Cân nhắc lợi và hại xem bản thân có chịu nổi kết quả đó hay không thì hẳn làm"
"Chẳng hạn như việc ông đã động đến ta"
Dám làm thì dám chịu, không chịu được thì để nàng ra tay! Thỏ con khi bị bức bách vẫn sẽ cắn người, huống chi nàng vốn không phải thỏ.
Trần Hữu đứng sững lại một lát, sau đó ông ta xoay người rời đi.
Có vẻ như ông ta biết bản thân nên làm gì rồi, đều là người thông minh, nói chuyện với nhau rất đơn giản.
Nguyệt Ninh nằm xuống giường, nàng muốn nghĩ ngơi một chút.
Nếu nàng đoán không nhầm thì khoảng chiều nay bọn họ sẽ đến, nàng phải cùng bọn chúng nháo lên.
Hiện tại không gian tĩnh lặng, nàng thật sự muốn nghĩ ngơi một chút.
Đã rất lâu không thể nghĩ ngơi một cách tử tế.
Vết thương của nàng vốn không còn đau nữa, nó đã sắp lành hẳn.
Tất cả là do 0002 tặng thuốc dưỡng thương, nó còn lo vết thương sẽ để lại sẹo nên còn tặng thêm vài viên phục hồi vết thương.
Thật sự nàng cảm thấy có 0002 rất tốt, nàng cảm nhận được sự lo lắng của nó.
Tuy rằng 0002 ngạo kiều, có lúc rất ngốc, nhưng nó đối xử với nàng thực sự rất tốt.
Đã rất lâu không có ai đối xử tốt với nàng, đã rất rất lâu...
Hệ thống nhìn thấy Nguyệt Ninh yên tĩnh mà ngủ rồi, nó khẽ thở dài một hơi.
Vừa nãy giá trị mạch cảm xúc của kí chủ rất kì lạ, nó lo rằng sẽ có chuyện gì sảy ra.
Nhưng thật may, hiện tại trạng thái đã trở lại bình thường.
Thế nhưng nó vẫn lo lắng, 0002 nghĩ nghĩ một chút liền đi học chuỗi số liệu, sau đó đi học 'Tâm lý học về con người'
Nó muốn biết nhiều hơn về con người, nếu nó biết rõ hơn một chút thì nó sẽ có thể an ủi kí chủ khi tâm trạng của ngài ấy không tốt.
Không gian yên tĩnh, nhiệt độ thích hợp, mùi hương nhàn nhạt.
Rất thích hợp để điều chỉnh tâm trạng, thích hợp để chìm vào giấc ngủ.
Đây là những gì mà hệ thống có thể làm.
Phía bên Tần Trạch thì có vẻ rối rắm rất nhiều, dạo gần đây hắn liên tục tìm hiểu về cái chết của mẹ hắn.
Rốt cuộc cũng đã có một chút manh mối, thế nhưng vẫn chưa đủ.
Phía bên thám tử tư đã đưa ra một số manh mối chứng minh rằng mẹ của hắn là bị người ta hãm hại.
Đó là một bản sao ghi chép chứng minh rằng phanh xe đã có vấn đề từ trước, vào trước cái ngày mà mẹ hắn rời khỏi nhà.
Đoạn bản sao này là lấy từ cảnh sát, thám tử tư thật vất vả mới có thể đem ra.
Nhưng vẫn chưa đủ chứng cứ để biết rằng hung thủ là ai, hắn vẫn phải tiếp tục điều tra.
Hắn nghi ngờ người đó chính là Tống Thanh Thanh, bà ta là người có khả năng làm những việc này nhất! Nhưng nếu thật sự là bà ta thì hắn phải làm thế nào để đối mặt với Dao Dao đây?
Tần Trạch cảm thấy thật sự rất khó xử, một bên là người hắn yêu, một bên là thù giết mẹ, hắn không thể lựa chọn!