Rất nhanh sau đó, ánh đèn của hội trường đã sáng trở lại.
Đám thuộc hạ của Tần Trạch đã kịp thời nối lại nguồn điện.
Đến khi ánh sáng có lại, Mộ Dung Duật liền bị bại lộ trước đám đông.
Ngay lúc này, đám thuộc hạ Tần Trạch bắt đầu phản kích, tất cả đều chĩa súng về phí Mộ Dung Duật mà bắn.
Tần Trạch cũng bắt đầu bắn trả, hắn vừa né đạn vừa bắn Mộ Dung Duật.
Tựa như hắn muốn sống chết cùng với Mộ Dung Duật.
Mộ Dung Duật cảm thấy tình huống không ổn, thế nên hắn vừa né đạn vừa tìm cách rời khỏi đây.
Đến khi hắn thành công ra ngoài thì ngay lập tức điện thoại vang lên, Mộ Dung Duật nhấc máy lên nghe: "Mọi chuyện thế nào?"
Người đàn ông có chút sợ hãi, hắn mở miệng nói: "Chúng tôi đã đến trễ một bước, Nhạc Dao Dao tiểu thư bik đám người nào đó bắt đi rồi ạ"
Mộ Dung Duật ánh mắt âm trầm: "Tôi đã biết, rút lui đi"
Nhạc Dao Dao cho rằng lần này đã có thể trốn thoát, thế nhưng giữa đường thì nàng ta liền biết rằng có lẽ cả đời này nàng cũng không thể thoát khỏi tay Tần Trạch.
Khi nãy đám người kia đưa nàng rời khỏi, Nhạc Dao Dao tưởng đó là thuộc hạ của Mộ Dung Duật nên mới đi theo, ngoan ngoãn ngồi lên xe của bọn chúng.
Nhưng cuối cùng đám người này đem nàng về một cái biệt thự lớn ở trên núi, sau đó còn đóng cửa nhốt nàng lại.
Nhạc Dao Dao ngồi khóc thút thít trên sopha phòng khách, nàng co người lại sau đó lại tiếp tục khóc.
Đến khi Cố Vy đến biệt thự thì nhìn thấy Nhạc Dao Dao đang co người lại mà ngồi ở góc phòng, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, Nhạc Dao Dao ngước đầu lên thì nhìn thấy Cố Vy đang đứng trước mặt.
Cố Vy là một cái nữ vệ sĩ có thân thủ tốt, nàng ta còn là quản gia của Tần gia.
Cố Vy phụ trách mọi thứ ở Tần gia, từ sinh hoạt cá nhân đến giới hắc đạo.
Cố Vy vô cùng trung thành với Tần Trạch, bởi vì hắn đã từng cứu nàng ta một mạng.
Nhạc Dao Dao thở phào nhẹ nhõm, ít ra thì nàng cũng biết rằng mình không bị bắt cóc.
Nhưng một giây sau đó Nhạc Dao Dao lại tiếp lục rơi nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Nhạc Dao Dao lau lau nước mắt, gương mặt vô cùng kích động, nàng ta gào khóc tê tâm liệt phế: "Tần Trạch đâu? Vì sao hắn lại đối xử với tôi như vậy?"
Tuy rằng Nhạc Dao Dao có mặt ở hội trường khi đèn vừa vụt tắt, thế nhưng nàng ta lại không biết những chuyện sau đó đã sảy ra.
Cố Vy nhếch môi một cái, sau đó mới nói: "Không biết"
Nhạc Dao Dao kéo tay Cố Vy, nàng ta giọng nói có chút nghi ngờ: "Tại sao cô không biết? Không phải cô là cánh tay phải của hắn hay sao?"
Cố Vy liếc mắt một cái, sau đó mới nói: "Cô mở to mắt ra mà nhìn, tôi không hề về chung với anh ta thì làm sao có thể biết được anh ta ở đâu cơ chứ?"
Nhạc Dao Dao vẻ mặt không tin: "Cô là người mà hắn rất coi trọng, vì thế nên cô biết hắn ở đâu, chẳng qua là không muốn nói cho tôi biết mà thôi đúng không?"
Chắc chắn là cô ta biết! Có lẽ là cô ta không muốn nói cho nàng biết mà thôi!
Cố Vy cười lạnh: "Tôi đâu có gắn định vị trân người củ anh ta, hỏi tôi làm gì? Nhưng mà, có khả năng hắn đang ở bệnh viện"
Nhạc Dao Dao hoảng hốt: "Bệnh viện? Vì sao hắn lại ở bệnh viện?" Hắn bị thương ư? Là ai đã đánh hắn?
Giọng nói của Cố Vy có chút không vui: "Hắn và Mộ Dung Duật đánh nhau, nên bị thương"
Bọn họ đánh nhau là bởi vì Nhạc Dao Dao, nếu không có nàng ta thì Tần Trạch sẽ không bị thương! Tất cả là lỗi của nàng ta!
Nhạc Dao Dao lộp bộp rơi nước mắt, nàng ta lo lắng hỏi: "Hắn bị thương có nặng không? Hiện tại có ổn hay không?"
Cố Vy lắc đầu, nàng nói thật: "Không biết" Dù sao lúc ấy đèn bị tắt, Cố Vy không thể nhìn thấy rõ.
Nhạc Dao Dao mím môi một cái, gương mặt có chút bối rối, cuối cùng nàng gọi điện thoại cho Tần Trạch.
Thế nhưng Tần Trạch không hề nghe máy, khiến cho sắc mặt Nhạc Dao Dao trở nên lo lắng.
Nhạc Dao Dao liên tục gọi cho Tần Trạch năm lần liên tiếp, nhưng đối phương không hề bắt máy.
Nhạc Dao Dao luống cuống, nàng ta chạy thẳng ra biệt thự.
Nhưng chưa chạy tới cửa thì đã bị vệ sĩ của Tần Trạch cản lại.
Nhạc Dao Dao đau khổ, nàng ta cầu xin vệ sĩ: "Ta chỉ muốn đến bệnh viện để thăm Tần Trạch, ta không có muốn trốn.
Ta cầu xin các người, hãy đưa ta đến bệnh viện"
Vệ sĩ lạnh mặt, hắn trực tiếp từ chối Nhạc Dao Dao: "Xin lỗi Nhạc tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo lệnh, nếu ngài có nhu cầu đến bệnh viện thì xin hãy đợi lệnh của chủ nhân"
Nhạc Dao Dao cầu xin cả nữa ngày, nhưng những tên bảo tiêu kia không hề cho nàng rời khỏi.
Cuối cùng Nhạc Dao Dao đau lòng, nàng ta đành phải từ bỏ.
Nàng ta quay trở lại phòng, cầm điện thoại lên sau đó liên tục gọi cho Tần Trạch.