Trong điện thoại Hạ An nghe tiếng được tiếng mất của Hạ Tâm, cô đang nấu ăn liền bỏ dở, chạy ra ngoài vừa đi cô vừa trấn an em gái.
“Hạ Tâm ...!em bình tĩnh đừng khóc nữa, nói rõ nơi đó cho chị, chị đến ngay."
Một lúc sau...
Hạ An đến nơi, thấy đoạn đường khá vắng vẻ, phía trước có một chiếc xe, đèn xe còn chớp nhoáng.
Thấy người phụ nữ đang nằm trước đầu xe, trên một vũng máu, Hạ An hoảng loạn chạy đến đập cửa xe.
Hạ Tâm thấy chị liền mở cửa xe khóc nấc ôm Hạ An.
Thấy em gái non nớt đang run rẩy, sợ hãi khóc khan cả tiếng, Hạ An cũng sợ nhưng cô lấy lại bình tĩnh, bước lên phía trước đến gần nhìn cô gái, thấy cô gái vẫn còn thở, Hạ An nhẹ nhõm một chút.
Cô nhìn xung quanh, nơi này không có camera đường, liền cầm điện thoại gọi xe cứu thương rồi quay lại xe trấn an Hạ Tâm.
“Cô ấy chết chưa chị? Có phải em sẽ đi tù không chị?" Giọng nói Hạ Tâm run run, khuôn mặt đầy nước mắt nhìn Hạ An.
Biết em gái sợ hãi, thật ra chính bản Hạ An cũng rất sợ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh trấn an em gái cũng như trấn an chính mình.
“Hạ Tâm...!cô ấy sẽ không sao.
Em bình tĩnh nghe chị nói, bây giờ em về nhà đi, ở đây để chị lo."
“Không...!là lỗi của em, em sẽ đi tự thú".
“Hạ Tâm ...!em thôi đi!" Hạ An lớn tiếng với em gái.
Hạ Tâm nghe chị gái quát liền im lặng chỉ biết khóc.
“Chị nói em đi về, em có nghe không?” Hạ An gằn giọng.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, cô gái kia sẽ không sao đâu.
Em còn nhỏ, lại chưa có bằng lái xe, nếu tự thú, để cảnh sát điều tra rất phiền phức, có khi bị phạt rất nặng, chúng ta lại không có tiền.”
“Nhưng rõ ràng là cô ấy tự lao vào xe em, em không có làm gì cả".
“Chị biết...!nhưng ai sẽ tin chúng ta? Ở đây lại không có camera, sẽ không ai tin chúng ta đâu em...!nghe lời chị, về nhà chờ chị“.
Hạ An cố phân tích ,nói cho em gái hiểu.
Hạ Tâm nghe lời chị đi về nhà.
Bây giờ cô cảm thấy hận bản thân mình làm gì cũng không xong, giờ còn gây đại họa.
Về đến nhà nhìn thấy thức ăn đang nấu dở, Hạ Tâm ngồi xuống bật khóc nức nở khi nghĩ đến chị.
Sau khi Hạ Tâm rời đi, xe cứu thương cùng cảnh sát cũng đến.
Hạ An thú nhận với cảnh sát là cô đang lái xe thì bất ngờ cô gái kia lao ra.
Vì quá bất ngờ cô thắng không kịp nên đâm phải cô gái kia.
Sau khi lấy lời khai, Hạ An nói với cảnh sát cô muốn đến bệnh viện xem cô gái kia thế nào.
Một cảnh sát đã đồng ý đi cùng cô.
Hạ An đứng trước phòng cấp cứu, lòng như lửa đốt.
Cô lo lắng, chắp tay cầu nguyện cho cô gái kia sẽ không sao .
Nghe tin, Phương Hàn cùng tài xế chu đến bệnh viện.
Đến nơi, chân dài sải bước anh đi nhanh vào trong đi thẳng đến phòng cấp cứu.
Đèn phòng cấp cứu vừa tắt, bác sĩ mở cửa bước ra đúng lúc Phương Hàn đến.
Hạ An bị anh đẩy ra một bên tự mình nói chuyện với bác sĩ.
"Cô ấy sao rồi bác sĩ?” Giọng anh lo lắng, đôi mắt đỏ ngầu vì bao ngày đi công tác mệt mỏi.
“Ai là người thân của bệnh nhân?" bác sĩ cởi khẩu trang hỏi.
“Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy“.
Vừa nói hai tay Phương Hàn nắm hai bên vai của bác sĩ.
Bác sĩ lắc đầu: “Vì vụ tai nạn khiến bệnh nhân bị sảy thai...!phần đầu bị thương rất nghiêm trọng...!có thể sẽ thành người thực vật, tỉnh hay không phải nhờ ý chí của cô ấy...!chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi".
Hạ An nghe bác sĩ nói xong chân cô run rẩy đứng không vững, đưa tay bưng miệng nhỏ, hốc mắt ửng đỏ , vì sợ hãi mà nước mắt rơi xuống.
“Tôi có rất nhiều tiền...!làm cách nào cũng được, chỉ cần bác sĩ cứu cô ấy“.
Giọng nói Phương Hàn sắc lạnh, gương mặt lạnh như băng với đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ khiến bác sĩ cùng Hạ An nhìn vào không rét mà run.
Bác sĩ liền lắc đầu rời đi ngay không dám đứng lại nhìn người đàn ông này, cứ nghĩ bất cứ lúc nào anh ta cũng phát điên.
Mất con, vợ sắp cưới lại nằm một chỗ, Phương Hàn như phát điên, anh đập tay vào tường, tài xế chu cũng không dám khuyên ngăn.
Hạ An tuy rất sợ hãi nhưng vợ anh xảy ra chuyện này là do em gái cô.
Cô cũng rất đau lòng, cô phải chịu trách nhiệm vừa nghĩ vừa đi lại gần muốn nói lời xin lỗi với anh.
“Phương Tổng...!tôi xin lỗi, là do tôi nên vợ anh mới...!Tôi thật sự xin lỗi, mong anh tha thứ, tôi sẽ chịu trách nhiệm...“.
Vừa nói, cô vừa nuốt nước bọt cúi đầu xin lỗi anh .
Phương Hàn đôi mắt đỏ ngầu, quay lại chạm phải ánh mắt Hạ An , một giây kế tiếp anh đưa tay bóp lấy cổ Hạ An ép cô vào tường, bàn tay anh tàn nhẫn thêm sức mạnh siết cần cổ trắng mịn, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
“Cô là người lái xe gây tai nạn cho cô ấy?” Anh nghiến răng hỏi từng chữ.
Hạ An sợ hãi gật đầu, mặt cô đỏ bừng vì cổ bị tay anh bóp quá mạnh, cô thở gấp nói từng chữ: “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý".
Phương Hàn vẫn không nới lỏng mà còn siết chặt hơn, vì cô ta mà anh mất đứa con, suýt mất luôn Giản Đình.
Lúc này thật sự anh muốn bóp chết người phụ nữ này.
Tài xế chu thật sự không dám can nhưng thấy cô gái sắp không thở được, anh ta can đảm nói:
“Phương tổng...!cô ấy sắp không thở được rồi, xin anh buông cô ấy ra trước đi".
Hạ An thật sự không thở được, nước mắt cô rơi xuống chạm vào tay anh.
Hạ An rất muốn vùng vẫy thoát khỏi tay người đàn ông này, nhưng cô nghĩ lại đứa bé vừa mất và vợ anh đang còn nằm trong phòng cấp cứu, đối diện ánh mắt lạnh như băng của Phương Hàn, cô biết nếu không có ai ngăn cản anh ta sẽ bóp chết cô không thương tiếc.
Thấy nước mắt của Hạ An rơi xuống tay anh, Phương Hàn cười nhếch môi chán ghét:
“Tôi sẽ cho cô chịu trách nhiệm".
Anh cảnh sát lúc nãy đi chung với Hạ An liền chạy đến ngăn cản kéo tay Phương Hàn ra.
Hạ An bị anh đẩy ngã xuống đất, cô ôm cổ vừa ho sặc sụa vừa thở gấp, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn anh.
“Đưa cô ta cút khỏi đây cho tôi...!cút ngay!“ Phương Hàn quát to, tài xế chu và cảnh sát đỡ Hạ An rời đi để lại một mình anh.