Quyển thứ nhất: Phượng Mặc Dị Thế
_________________
- ------o0o-------
Hoa Hạ Thế kỉ XXII
Thành phố A....!
Đêm...!Yên tĩnh, màn đêm dày đặc bao trùm cả thành phố.
Gió...!Nhẹ nhàng thổi, khuấy động màn đêm.
Trong bóng đêm, một thân ảnh tựa hồ dung nhập với bóng tối, thiếu nữ thân hình mảnh khảnh, y phục màu đen bó sát cơ thể, ôm lấy đường cong hoàn hảo, ba ngàn tóc đen tùy ý bay múa trong gió, thoáng lộ ra làn da trắng noãn, đôi mắt ánh lên ánh sáng xanh, trong bóng đêm quỷ dị mà xinh đẹp, tựa như u linh, khiến người nhìn không tự chủ mà bị hãm sâu vào.
Bàn tay nàng mảnh khảnh nắm giữ cổ của một hắc y nam nhân, nhìn như không chút uy hiếp, lại khiến nam tử cả người ướt đẫm, nhịn không được run rẩy khe khẽ.
Lam Nguyệt khẽ rũ mi, che đi cảm xúc nơi đáy mắt, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, nhưng rất nhanh lại biến mất, khoé môi nàng khẽ cong lên, giống như thích thú, càng giống như tự giễu, nàng nâng gương mặt lên, nhìn hàng trăm tên hắc y nhân vây xung quanh mình.
Lam Nguyệt hơi động bàn tay, chỉ nghe rắc một tiếng, hắc y nhân trên tay nàng trợn trắng mắt, còn chưa kịp kêu lên, sinh mệnh đã kết thúc.
Nàng ném xác nam nhân sáng một bên, lấy ra một khối khăn tay chậm rãi lau chùi.
Xung quanh người cũng không nổ súng, tựa hồ lo sợ cái gì.
Đúng lúc này, một thanh âm nữ tử cười khẽ vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng:
"Phượng Lam Nguyệt a Phượng Lam Nguyệt, ngươi còn ở trang cái gì? Trúng Túng Hành Tán của Độc Y, ngươi còn có thể chạy sao?"
Lam Nguyệt khẽ nâng mắt, hắc y nhân không hẹn mà cùng chừa ra một lối đi.
Thiếu nữ thân hình mảnh mai, mặc một bộ hắc y bó sát người, ôm lấy thân hình quyến rũ, nàng có một đầu tóc ngắn đỏ tươi, mắt phượng câu nhân, gương mặt trắng noãn không chút tì vết, nổi bật ngũ quan mỹ lệ kinh nhân.
Môi đỏ của nàng khẽ câu, tựa như trên cao nhìn xuống, ánh mắt là xem thường và khinh miệt.
Lạc Yên- Mị Ảnh của Ám Dạ Song Sát.
Mà nàng, chính là Dạ Ảnh của Ám Dạ Song Sát.
Không sai, đây chính là tỷ muội tốt của nàng, càng là đồng đội vào sinh ra tử của nàng.
Nhưng hiện tại nàng đã không nhận ra nàng nữa, hoàn toàn thay đổi, không một chút nào giống Lạc Yên mà nàng biết.
Giống như một người khác vậy...!
"A Nguyệt, thế nào? Ta là đến tiễn ngươi một đoạn a? Ngươi có phải hay không thực cao hứng đâu?"
Lạc Yên cong môi, chế giếu hoàn toàn không chút che giấu.
"A? Mị Ảnh đại nhân ưu ái, ta đây chẳng phải thụ sủng nhược kinh?"
Lam Nguyệt cười khẽ, đôi mắt tựa hồ muốn toả sáng, ý cười tràn ngập.
Đây là lần đầu mặt đối mặt từ sau khi nàng biết Lạc Yên bán đứng nàng, nàng thực sự vẫn không thể tin tưởng, người duy nhất khiến nàng tin tưởng, cho nàng cảm giác ấm áp, sẽ phản bội nàng...!
Nàng chỉ đơn giản một câu, cũng không có chút hành động nào, lại khiến người xung quanh tựa như bị vô hình công kích, lưng đều ướt đẫm mồ hôi.
Lạc Yên thu lại tươi cười, bàn tay giấu phía sau không nhịn được nắm chặt, tươi cười cũng có chút không tự nhiên.
Dạ Ảnh này hiện tại một chút ưu thế cũng không có, nhưng lại như cũ khí thế cường đại hoàn toàn không chút suy yếu.
Nếu không phải Trình Phong muốn giữ lại mạng của nàng, ta thực sự rất muốn một phát bắn chết nàng!
"Phượng Lam Nguyệt, ngươi tốt nhất đầu hàng đi, còn nữa, đem đồ giao ra, nếu không đừng trách ta không nể tình cũ."
Lạc Yên lạnh lùng nhìn nàng uy hiếp.
Lam Nguyệt đảo mắt qua, hờ hững lấy ra một viên châu.
Viên Châu trong suốt, lưu chuyển một màu đỏ như máu, bên trong hắc khí tựa hồ đang chậm rãi chuyển động, tựa như có ý thức sống, quỷ dị lại cực kì xinh đẹp.
"Ngươi là nói cái này sao? A, Huyết Châu? Như vậy quý giá?"
Lam Nguyệt liếc nhìn Lạc Yên kích động, tựa tiếu phi tiếu nói.
Lạc Yên tựa hồ cũng biết bản thân thất thố, ánh mắt âm trầm nhìn Lam Nguyệt, lạnh giọng nói.
"Phượng Lam Nguyệt! Nếu ngươi như vậy không biết điều, kia đừng trách ta vô tình! Nổ súng!"
Xung quanh hắc y nhận được chỉ thị, đồng loạt nổ súng.
Thanh âm súng vang lên, Lạc Yên điên cuồng nở nụ cười, bất quá một màn kì dị lại xảy ra.
Toàn bộ đạn bay ra tựa hồ gặp phải vô hình vật cản, quỷ dị dừng tại không trung.
Lạc Yên cũng vô cùng hoảng sợ, vội vàng lùi lại.
Nàng từng nghe đến dị năng của Dạ Ảnh quỷ dị, nhưng chưa từng nghĩ lại như vậy quỷ dị! Mị Ảnh có thân thủ như mê, ẩn hiện khôn lường, vốn là khó đối phó! Không ngờ Dạ Ảnh này lại càng đáng sợ hơn.
Đây chẳng lẽ là năng lực khống chế không gian?
Đôi mắt Lam Nguyệt sáng lên một màu lam u sắc, nàng nở nụ cười, tựa hồ còn mang theo may mắn biểu tình.
Nàng từ đầu liền nghi ngờ, may mắn, nàng đúng!
Nàng khẽ nâng tay, những viên đạn kia tựa như bị bàn tay vô hình nắm chặt, gộp lại trước mặt nàng, cả gương mặt Lam Nguyệt đều mang theo ý cười:
"Lạc Yên? Mị Ảnh sao? Vậy để ta nhìn xem thân pháp của ngươi thế nào!"
Lam Nguyệt ánh mắt đột nhiên sắc bén, gần trăm viên đạn tựa như có sinh mệnh lao đến chỗ Lạc Yên, mặc dù không phải thật nhanh, nhưng lại quỷ dị đều hướng nàng.
Lạc Yên đồng tử co rụt, kéo một hắc y nhân thay nàng đỡ lấy, bất quá viên đạn lại như có sinh mệnh dường như, xuyên qua hắc y nhân cơ thể, Lạc Yên chật vật trốn tránh, nhưng nàng như thế nào trốn thoát qua.
"Aaa..."
Lạc Yên hét thảm, phần lớn đạn xuyên qua nàng tay chân, máu tươi ồ ạt chảy ra, nàng khụyu xuống đất, vô pháp cử động.
Lạc Yên phẫn hận nhìn Lam Nguyệt.
Dạ Ảnh đã trúng Túng Hành Tán, nàng lại không thể giết nổi ả sao!!
"Bằng thân thủ này, ngươi cũng dám xưng danh Mị Ảnh? Nói! Nàng nơi nào!"
Giọng nói Lam Nguyệt lạnh lùng, gương mặt lạnh lẽo đến cực điểm, tựa hồ đều làm không khí xung quanh đóng băng.
"Ha hả..."
'Lạc Yên' đột nhiên ngửa đầu cười lớn, Lam Nguyệt toàn thân càng lạnh lẽo, chẳng lẽ...!
"Ngươi có hay không muốn gặp nàng? Nếu là muốn, kia liền đi chết đi! Nàng đang chờ ngươi ở bên kia thế giới đâu! Hahaha..."
'Lạc Yên' điên cuồng nhìn nàng, ánh mắt đều mang theo phẫn hận.
"Lạc Yên! Tiện nhân kia đã chết! Chết thật thảm! Sống sờ sờ bị lột da! Haha...!Lũ tiện nhân các ngươi đều không nên sống! Đi chết đi! Các ngươi đều đáng chết!"
Tiên nhân Lạc Yên cướp thân phận của nàng! Tiện nhân Lam Nguyệt cướp nam nhân nàng yêu nhất! Ám Dạ Song Sát có gì tốt! Đều là tiện nhân! Tiện nhân!
Lam Nguyệt sững sờ, cơ thể hơi run rẩy, nàng hơi lùi lại vài bước.
Lạc Yên chết rồi? Đã chết rồi? Tại sao? Là nàng hại Lạc Yên rồi sao?
Nếu nàng ngày đó rời tổ chức liền không cùng Lạc Yên liên lạc, nếu nàng không đem chuyện báo thù nói cho Lạc Yên, nếu nàng không kéo Lạc Yên vào hành động lần này, Lạc Yên sẽ không...!
Lam Nguyệt trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận ngút trời, ánh mắt nàng tràn ngập sát khí, nhìn 'Lạc Yên' trên đất tựa như một cái vật chết.
"Ngươi đáng chết!"
Đôi mắt Lam Nguyệt sáng lên màu xanh u sắc, những viên đạn lần nữa chuyển động, lao thẳng về phía 'Lạc Yên'.
Lần này không phải là tay chân, mà là vị trí yếu hại! Những viên đạn này xuyên qua, 'Lạc Yên' chết không thể nghi ngờ!
Bất quá lúc những viên đạn tiếp cận đến 'Lạc Yên', đột nhiên dừng lại, lộp bộp rơi trên mặt đất.
"Khụ khụ,..."
Lam Nguyệt khuỵ người trên đất, ho ra một ngụm máu.
Màu xanh trong đôi mắt đều mờ nhạt ảm đạm, trở lại màu đen thuần túy.
Nàng cười khổ một tiếng, Độc Y a Độc Y, không ngờ Phượng Lam Nguyệt ta lại thiệt trong tay Túng Hành tán của ngươi.
Độc của ngươi, thiên hạ này chỉ sợ chỉ có ngươi có thể giải.
'Lạc Yên' đầu tiên là sững sờ, sau đó điên cuồng cười lớn.
"Haha...!Dạ Ảnh, ngươi chẳng qua cũng chỉ có như thế!"
Túng Hành Tán mặc dù chỉ có thể khống chế người khác hành động, nhưng Lam Nguyệt vì trốn thoát, mạnh mẽ dùng nội lực ép độc, hiện tại độc phát, nàng chỉ có thể trở thành một phế nhân!
"Giết nàng! Mau giết nàng!"
'Lạc Yên' đối xung quanh hét, người xung quanh vội vàng nâng súng, nhắm vào Lam Nguyệt mà bắn.
Lam Nguyệt dùng sức lực cuối cùng lần nữa ngăn cản đạn, nhưng nàng cũng không thể lại tùy ý điều khiển, đạn rơi đầy trên đất.
Lam Nguyệt cười lạnh:
"Giết ta? Các ngươi nghĩ ta phí công dẫn các ngươi đến đây, chỉ có như vậy?"
"Cái gì!"
'Lạc Yên' mở to mắt, tựa hồ chưa khôi phục tinh thần, "ầm ầm" nổ mạnh vang lên, đường lui phía sau các nàng đột nhiên nổ mạnh, cây cối ngã xuống, một mảnh biển lửa đem các nàng bao lấy.
"Lam Nguyệt! Ngươi lừa ta đến đây!"
'Lạc Yên' hét lên, phẫn nộ thống hận nhìn Lam Nguyệt.
"Ồ, ngươi tựa hồ còn không tính quá ngu."
Lam Nguyệt chế giễu cười một tiếng, ánh lửa càng dữ dội, tiếng nổ vang lên liên tục, đem thanh âm 'Lạc Yên' đều che đi.
Lúc đó, trên môi Lam Nguyệt vẫn động, tựa hồ đang nói gì đó, gió nổi lên, lúc này mới lộ ra bên tai nàng một chiếc máy liên lạc vẫn đang hoạt động.
Trình Phong a, "món quà" ta để lại, ngươi có thích hay không a? Không làm ngươi thất vọng đi?
Ý thức Lam Nguyệt dần dần mất đi, hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy lại là nàng cùng Lạc Yên bên nhau mấy năm qua...!
Nếu không phải Lạc Yên tiết lộ hành tung, nàng hôm nay cũng không rơi vào kết cục này.
Nàng không biết vì sao, nhưng nàng không trách nàng, bởi vì Lạc Yên cũng vì nàng mà chịu liên lụy.
Nàng chết, coi như cùng Lạc Yên ân oán điều dứt, kiếp sau không cần lại tái ngộ...!
Đêm tối như nhuộm một màu đỏ rực, không ai biết nó xảy ra như thế nào, trận nổ lớn đã hủy diệt cả ngọn núi, người trong thành phố chỉ thấy phía xa rực rỡ ánh sáng của lửa, tựa như một con hoả long thôn tính toàn bộ ngọn núi, cũng không ai nhìn đến trong trận lửa rực rỡ kia, trên bầu trời xuất hiện một hố đen, sấm chớp rầm rợn đến đáng sợ, một luồng ánh sáng xanh biếc bay thẳng vào trong, hố đen từ từ biến mất, bầu trời vẫn đầy tinh quang, ánh sáng màu xanh kia vô tung vô ảnh, giống như nó chưa từng tồn tại.
- --------------
Phía dưới chân núi, thiếu nữ tóc đỏ thở dóc, bên tai đeo theo tai nghe, bên trong hơi ồ, tựa hồ kết nối không được tốt lắm.
'Lạc Yên' toàn thân gần như tê liệt, nàng bị thương rất nặng, đã hoàn toàn không thể động nổi.
Nàng xem như may mắn, đúng lúc bên cạnh là vách núi, lại rơi đúng vào dòng nước, nếu không e là không may mắn như vậy...!
Tai nghe hơi rẹt rẹt, bên trong truyền đến một giọng nam:
"Như thế nào?"
'Lạc Yên' khoé môi khẽ nhếch, nàng dường như quên đi bản thân tình trạng, nở một nụ cười, đôi mắt cũng một mảnh si mê, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm:
"Chết rồi! Ả chết rồi! Nổ tan xác! Thế nào!? Phong, Anh thấy em có giỏi không!? Haha..."
Giọng nam bên kia như cũ bình tĩnh.
"Tôi không bảo cô giết cô ấy."
"Như thế nào? Anh luyến tiếc? Phong, Ả chết rồi! Tiện nhân kia chết rồi! Anh đừng mơ mộng cô ta nữa!"
'Lạc Yên' điên cuồng nói, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo.
Mà gương mặt kia vì bị thương mà da mặt rách ra, máu tươi nhuộm đỏ nửa mặt.
"A, Vô Danh, giá trị của cô đã hết."
Vô Danh trừng mắt lớn, không thể tin tưởng nổi.
Mà nam nhân kia vừa dứt lời, ầm một tiếng, nơi đó làm gì còn Vô Danh nữa, chỉ có lửa cháy hừng hực cùng huyết nhục nát bấy.
Trình Phong cúp máy, hừ một tiếng, đem điện thoại ném đi.
Trên tay hắn cầm một ly rượu vang, cả người lười biếng ngồi trên ghế sofa.
Nam nhân dung mạo tuấn mỹ, làn da màu mật khoẻ khoắn, môi mỏng đỏ bừng, trên má hắn có một vết sẹo cũ, đôi mắt thâm thúy tràn ngập ánh sáng lạnh, tóc ngắn hơi phất lên, hết sức mềm mại.
Là một nữ nhân cuốn hút hắn, đáng tiếc a...kẻ phản bội ngu xuẩn...!
Mà trước mặt hắn, là một chiếc lồng sắt, lồng sắt bên trong giam giữ một người.
Là một thiếu nữ.
Thiếu nữ cả người bị xích sắt quấn lấy, tóc ngắn đỏ tươi, đầu rũ xuống, không rõ dung nhan, nhưng thảm trạng hoàng toàn có thể nói là khủng bố.
Nếu để ý kỹ, có thể thấy phía dưới máy tóc đỏ kia, chất lỏng đặc sệch từng giọt, từng giọt nhỏ xuống.
"Mị Ảnh, ngươi xem, nàng lại vừa hoàn thành một nhiệm vụ, nàng không có ngươi đều rất vui vẻ đâu."
Bên kia không có tiếng đáp trả, nam tử cũng không tức giận, chỉ cười nói:
"Nàng chỉ ước gì giết được ngươi đâu, ngươi cũng hận nàng mà, đúng không?"
Nam tử đưa lưng về phía lồng sắt, cực kì nhàn nhã, ánh sáng bên ngoài tràn vào, chiếu rọi đến thiếu nữ trong lồng sắt.
Nàng như cũ không nhúc nhích, tựa hồ không muốn phản kháng, hoặc là....!
Đã không còn sinh mệnh mà phản kháng...
__________
Rồi đọc xong rồi thì để lại nhận xét + ⭐ cho Tâm nha! ⭐ Nhiều ra chương sẽ nhanh hihi...!Đừng đọc chùa nha ????!!
Cho 1 ⭐ ko tốn t/g đâu hắc hắc ????
Buổi chiều vui vẻ ~~~~.