Lam Nguyệt trở lại học viện, đã là buổi chiều.
Huyền Tịch đưa nàng về liền rời đi.
Trước khi đi còn không quên nhắc nhở nàng ngày mai bắt đầu mỗi ngày đến viện của hắn tu luyện.
Được rồi, lần này Quân Vô Nhai ngủ say, cũng không thể chỉ dạy nàng thêm cái gì.
Huyền Tịch hắn thông hiểu như vậy, học tập chỗ hắn kỳ thật rất tốt.
Chỉ là qua hôm nay, nàng mới biết là Quân Vô Nhai hay là Mặc Hoàng đều có vẻ quen biết nàng rất lâu...!kiếp trước sao? Đúng là hoang đường thật sự.
A, chuyện hoang đường như xuyên không nàng cũng trải qua rồi, còn có thể có chuyện gì hoang đường hơn nữa chứ?
Lam Nguyệt vừa đẩy cửa viện bước vào liền thấy Lan Mịch đang đi đi lại lại trong sân.
Lam Nguyệt sửng sốt, lên tiếng:
"Lam Mịch, ngươi làm sao vậy?"
"A? Lam Nguyệt! Ngươi trở về rồi!"
Lan Mịch thấy nàng, hai mắt sáng lên.
Nàng vội chạy đến, nhìn kỹ Lam Nguyệt một lần, sau đó mới thở phào.
"Hôm nay ngươi nói đi thư viện, lại đột nhiên biến mất, trở về cũng không thấy hai người kia trong viện, làm ta sợ đám người kia lại tìm ngươi gây phiền phức gì, ngươi còn không trở lại ta đều phải đi tìm lão sư."
Lan Mịch nói, lúc này mới nở nụ cười.
"Còn nói cùng ta đi đến Thủy gia tìm Y Họa, hiện tại trời đều sắp tối."
Lan Mịch nhìn trời bĩu môi.
Lam Nguyệt nhìn nàng giận dỗi, liền an ủi:
"Được rồi, ngày mai không lên lớp, chúng ta đến Thủy gia tìm nàng."
"Được, nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi không được thất hứa."
_____[ truyện được viết và đăng duy nhất tại wattpad: https://.wattpad.com/user/LyTam202 ]____________
Lam Nguyệt về phòng tắm rửa, sau đó liền bắt đầu tu luyện.
Sáng đến giờ nàng chỉ ăn một chút bánh ở chỗ Huyền Tịch, vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
Lam Nguyệt có chút đói, tìm trong không gian một chút.
Tiểu Mao đã ngủ, may mắn nó còn chưa ăn hết đóng thức ăn nàng dự trữ trong này.
Nhóc con này thực sự khó nuôi, mỗi ngày nàng không biết phải đến Túy Nguyệt lâu mua cho nó bao nhiêu thức ăn! Nếu không phải nàng hiện tại không thiếu tiền, sợ là đã bị nó ăn đến sạt nghiệp! Nàng tạo một khoảng không gian ngưng động trong Phượng Linh Không gian, giúp thức ăn lưu trữ vẫn luôn được giữ ở thời gian tốt nhất.
Lam Nguyệt tùy tiện lấy hai cái bánh bao ăn, sau đó liền bắt đầu tu luyện.
Thực lực với nàng mà nói quá cần thiết! Hiện tại không chỉ là Đông Nhạc quốc, không chỉ là Huyền Linh đại lục, mẫu thân nàng là Thần tộc, thân thế rất có thể là người của Ẩn tộc thần bí.
Mà nàng, hiện tại e là cũng có dính líu đến Thần tộc không ít.
Theo như Mặc Hoàng kể, Thần giới đã sụp đổ, Thần tộc rơi xuống đại lục, hiện tại nơi họ sống chính là Chư Thần Thiên.
Thực lực! Nàng phải mạnh mẽ hơn! Phải cường đại hơn!
Phụt! Lam Nguyệt mở mắt, sao đó phun ra một ngụm máu.
Nàng liên tục ho khan, một tay chống trên giường, một tay che lại ngực.
"Khụ khụ,..."
Lam Nguyệt lau vệt máu bên khóe môi, từ từ ổn định nhịp thở, đôi mắt từ từ nhắm lại, che lại con ngươi xanh lam.
Sơ suất rồi, thế nhưng bị những vấn đề này ảnh hưởng tâm cảnh, thiếu chút nữa liền tẩu hỏa nhập ma.
Đáng ghét! Không ổn rồi, nàng cần bình tĩnh lại, loại bỏ những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
Lam Nguyệt chậm rãi điều chỉnh lại Linh lực, dần dần đem nó ổn định lại.
Lam Nguyệt tốn gần hai canh giờ mới có thể hoàn toàn ổn định.
Lam Nguyệt mở mắt, đôi mắt ánh lên sự mệt mỏi.
Một mình tu luyện quả thực không dễ dàng.
Rốt cuộc thực sự quá mệt mỏi, dù là kiếp trước hay kiếp này, nàng đều chưa từng thật sự vui vẻ.
Kiếp trước nàng sống để báo thù, kiếp này vốn dĩ tưởng rằng có thể an ổn mà sống, hiện tại lại phát hiện ra nàng vẫn là phải sống để báo thù.
"Đúng vậy, Phượng Lam Nguyệt, ngươi sống thực sự quá mệt mỏi, nghe ta đi, tất cả sự mệt mỏi này sẽ không tồn tại nữa, ngươi có thể sống theo ý mình~"
Trong đầu Lam Nguyệt đột nhiên vang lên một giọng nói.
Thanh âm quỷ dị mang theo mê hoặc lòng người.
Tựa hồ người nói đang kề sát bên tai nàng thì thầm.
Lam Nguyệt nằm trên giường, đôi mắt từ từ trở nên vô thần.
Đúng vậy, nàng mệt rồi, nàng không muốn gánh vác những trách nhiệm này nữa.
Đúng, đây vốn không phải là trách nhiệm của nàng, nàng không cần gánh vác những thứ này...
"Đúng rồi, ngươi không phải, nghe theo ta, chúng ta cùng nắm lấy vận mệnh của mình, Lam Nguyệt, ngươi đã mệt rồi, mệt rồi~"
Lam Nguyệt co người lại, xung quanh nàng toát ra hắc khí.
Hắc khí chậm rãi bao lấy nàng, từ từ muốn đem Lam Nguyệt nuốt chửng.
U lam đồng tử từ từ mất đi ánh sáng, ảm đạm vô cùng.
Phải rồi, nàng muốn nghỉ ngơi, không muốn trả thù nữa, nàng...
"Phượng Lam Nguyệt! Mau tỉnh lại!"
Lam Nguyệt đột nhiên nghe thấy một giọng nói, thanh âm mang theo chút nổi giận lẫn lo lắng.
Thanh âm quen thuộc quá, nàng từng nghe qua rồi sao?
Sự lạnh lẽo cô độc biến mất, Lam Nguyệt cảm giác bản thân rơi vào một vòng tay, cả người bị ôm lấy.
Sau đó, một luồng linh khí ấm áp lại quen thuộc đi vào cơ thể nàng.
"Phượng Lam Nguyệt! Ngươi lập tức tỉnh lại! Đó là tâm ma, ngươi không được để nó khống chế!"
"Nếu ngươi dám để nó khống chế, bổn quân tuyệt đối không tha cho ngươi!"
Người này...!lời nói sao lại như vậy, khó nghe chết đi được.
Tâm ma...!sao?
Tâm ma!!
Lam Nguyệt bừng tỉnh, không đúng! Tất cả đều không đúng! Nàng từ bao giờ yếu đuối như vậy!
Nàng cần sức mạnh, không phải để trả thù! Mà là bảo vệ những người bên cạnh nàng! Bảo vệ người nàng muốn bảo vệ!
Là Lạc Y, Thủy Y Họa, Lan Mịch, Lam Quân Ly, Long Dật Trần, Tuyên Vọng, Diệp Tu và Cửu Môn, còn có....hắn!
Nàng muốn mạnh mẽ, đủ năng lực để có thể đứng bên cạnh hắn, có thể trước mặt hắn mà không chút e dè hay mặc cảm!
Huyền Tịch!
Lam Nguyệt mở bừng mắt, trên mặt đều đầy mồ hôi, tim đập thật mạnh, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.
Nàng thế nhưng sinh ra tâm ma! Hơn nữa còn thiếu chút nữa bị nó nuốt chửng!
Lam Nguyệt đưa tay lau mồ hôi, lúc này mới phát hiện bản thân bị người ôm trong lòng, mà tay nàng còn níu chặt áo người ta không buông.
Lam Nguyệt ngẩng đầu, liền đối diện một đôi mắt màu tím.
Lần này nàng rốt cuộc chính mắt thấy, Huyền Tịch thực sự là tử đồng! Không phải ảo giác của nàng!
Lam Nguyệt hơi kích động, nhưng ánh mắt Huyền Tịch đen tối, ẩn ẩn mang theo lửa giận, nhường kích động trong lòng nàng áp xuống.
Lam Nguyệt buông lỏng tay, cúi đầu.
Thì ra vừa rồi là hắn, lại là hắn cứu nàng.
Kỳ lạ, mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, hắn đều xuất hiện thật đúng lúc.
Không đúng! Hắn hơn nửa đêm đến chỗ nàng làm cái gì??
"Cuối cùng cũng tỉnh rồi?"
Thanh âm Huyền Tịch trên đỉnh đầu vang lên, bình tĩnh vô cùng, nhưng Lam Nguyệt nghe ra âm điệu có chút không giống thường ngày.
"...Đa tạ."
Lam Nguyệt nói hai chữ, sao đó muốn đẩy người ra, bị Huyền Tịch giữ lại.
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, lộ biểu cảm nghi hoặc.
Huyền Tịch cũng rũ mắt nhìn chằm chằm nàng, một tay ôm nàng, một tay bắt lấy tay nàng, thái độ lạnh nhạt hoàn toàn không chút nào trùng khớp với hành động hiện tại của hắn.
"Sao lại sinh ra tâm ma?"
"..."
Lam Nguyệt thật hết nói nổi, tư thế này thực sự thích hợp để nói chuyện sao? Tên này hôm nay làm sao vậy? Bình thường không phải rất ghét tiếp xúc quá nhiều với người khác sao? Tính cách thay đổi rồi? Bắt đầu từ bao giờ vậy?
"Đại Thần, ngươi không thể buông ta ra trước sao?"
"Không thể."
Huyền Tịch chém đinh chặt sắt nói, thấy lời nói ra có vẻ không quá thích hợp, hắn liền chủ động bổ sung:
"Truyền linh lực."
Lam Nguyệt lúc này mới nhớ, từ lúc tỉnh lại, Huyền Tịch vẫn không ngừng truyền Linh lực vào người nàng.
Lam Nguyệt cúi đầu, nói:
"Lúc tu luyện không cẩn thận...!suy nghĩ lung tung."
Huyền Tịch im lặng, quả nhiên biết quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của nàng.
Hắn hôm nay không nên nhận lời Mặc Hoàng, đem nàng đến gặp hắn.
Hiện tại tâm ma đã sinh, muốn diệt trừ, sợ là vô cùng khó khăn.
"Mỗi một linh giả dù là yêu ma nhân thần đều có tâm ma.
Chỉ là tâm ma của mỗi người đều ngủ say, mà ngươi đã đánh thức nó.
Muốn nó lần nữa chìm vào ngủ say, chỉ có thể dựa vào ý chí của chính ngươi mà thôi."
Lam Nguyệt nghe lời này, trầm mặc không nói.
Cái này nàng biết, Tâm ma nàng đã từng đọc qua trong sách.
Một người nếu để Tâm ma thức tỉnh, thì rất khó để khiến nó ngủ say một lần nữa.
"Tạm thời không được suy nghĩ linh tinh.
Những chuyện buổi sáng nghe được, ngươi tạm thời không cần quan tâm.
Nếu đến cả tâm ma đều không khống chế được..."
Huyền Tịch dừng một chút, đổi giọng:
"Đừng khiến bản quân thất vọng."
Lam Nguyệt minh bạch, so lúc nào đều tỉnh táo.
Nàng hiểu rõ, nếu không khống chế tốt tâm ma, con đường tu luyện này, nàng liền không có tư cách bước tiếp.
"Ta rõ ràng."
Huyền Tịch nhìn nàng thận trọng, cỗ lửa giận trong lòng tiêu đi không ít.
Vừa rồi thực sư làm hắn sợ hãi, vừa trở về không lâu liền cảm ứng được nàng gặp nguy hiểm, hắn lập tức đến! Không nghĩ đến nhìn thấy người đang bị tâm ma nuốt chửng! Còn xém chút ma hóa.
Không đúng, người bình thường sinh ra tâm ma cũng không dễ dàng bị ma hóa, nàng sao lại dễ bị ma hóa như vậy?
Huyền Tịch thu hồi linh lực, lúc này mới buông Lam Nguyệt ra.
Nàng lập tức ngồi dậy, đứng ở một bên.
Huyền Tịch thẳng tắp ngồi trên giường, tử y sẫm màu tựa như hòa lẫn với bóng đêm, bị ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chút hoa văn kim sắc hơi lóe lên.
Tử đồng cực kì lóa mắt, liễm diễm tử quang, thực sự vô cùng đẹp mắt.
Màu tím vốn yêu diễm, trên người hắn thế nhưng lại trở thành cao ngạo cùng tôn quý.
Một đôi mắt thật đẹp, lần đầu tiên nàng nhìn thấy một đôi mắt màu tím, cũng là lần đầu tiên nàng biết một đôi mắt thôi lại có thể xinh đẹp như vậy.
Mặc Hoàng có chân thân là một con Hắc long.
Vậy chân thân của Huyền Tịch là cái gì nhỉ?
"Đại Thần, tại sao mắt ngươi lại là tử sắc?"
Lam Nguyệt nghĩ liền bật thốt ra lời.
Huyền Tịch không nghĩ nàng đột nhiên hỏi vấn đề này.
Bình thường hắn đều biến đồng tử thành màu đen, bởi tử đồng quá mức khác biệt, mặc dù lúc bình thường là màu tím sẫm, nhưng cũng không khó để nhìn ra.
Dù sao nhân tộc đều là mắt đen, mà hắn ở địa bà của nhân tộc, cũng để tránh phiền phức không cần thiết.
Chỉ là hắn không có nghĩa vụ phải giải thích phức tạp như vậy với Lam Nguyệt.
Hắn cũng lười đến dong dài.
"...vậy sao mắt ngươi lại là lam sắc?" Lại còn là một màu u lam hết sức thần bí.
Nhìn chằm chằm liền không muốn rời mắt.
Thật xinh đẹp.
Lam Nguyệt: "..." một câu hỏi thật khó trả lời! Nàng cũng muốn biết đó!
"Ta nói, ta không biết, ngươi có tin không?"
Huyền Tịch nhìn bộ dạng của nàng, khóe môi thế nhưng nhịn không được hơi cong lên.
"Tin."
Một chữ đơn giản, lại nhường Lam Nguyệt không khỏi sủng sốt.
Bởi nàng nghe được, chữ tin này của hắn, hoàn toàn không có ý giễu cợt, là thực sự nghiêm túc, lời nói ra cũng không có do dự.
Lam Nguyệt cười xòa, nàng thoải mái ngồi xuống giường, hơi nheo mắt.
Trong đôi mắt lãnh đạm kia thế nhưng lộ ra cảm xúc chưa từng có.
Cảm xúc chưa từng có này, có lẽ là thân cận đi?
Người này đối với nàng, thật sự rất đặc biệt.
Đặc biệt khiến nàng vô thức an tâm khi có hắn bên cạnh.
Lam Nguyệt nở nụ cười, nụ cười này lại chân thành như thế, trong sáng như thế, là thật sự vui vẻ, là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
"Đại Thần, có lẽ ta có thể thử một chút."
"Thử cái gì?"
Huyền Tịch nhìn nàng, hỏi.
Đây thực sự là lần đầu hắn thấy Lam Nguyệt cười vui vẻ như vậy.
Trong lòng hắn thế nhưng cũng cảm thấy có chút vui vẻ?
Lam Nguyệt xua tay, lắc đầu.
"Không có gì, Đại Thần, đêm đã khuya, ngươi cũng nên trở về đi?"
Đây là hạ lệnh đuổi người? Đúng là tiểu nha đầu vô ơn!
Huyền Tịch vẫn đứng dậy, vuốt phẳng lại vạt áo.
"Tối mai đến viện của ta, bắt đầu từ ngày mai, bổn quân trực tiếp chỉ dạy ngươi tu luyện."
"Được."
Lam Nguyệt gật gật đầu, được Thần quân đại nhân chỉ dạy, cầu còn không được.
"Đúng rồi, tại sao lần nào ta gặp nạn, ngươi cũng đúng lúc xuất hiện vậy?"
Chẳng lẽ hắn gắn định vị trên người nàng sao?
Huyền Tịch liếc nàng một cái, cái gì mà lần nào cũng đúng lúc xuất hiện? Ở bí cảnh là hắn cố tình đi tìm nàng, hắn muốn tìm người, sao có thể không tìm thấy?
Còn lần trước, là hắn cảm ứng được khí tức ma tộc, nên mới đuổi tới, cũng coi như vô tình gặp được.
Còn lần này là ấn ký hắn để lại trên người nàng có dị động, biết nàng gặp nguy hiểm, nên hắn mới vội vã đến đây.
Trong thiên hạ này, làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?
"Tự nghĩ."
Huyền Tịch lạnh nhạt nói hai chữ, liền biến mất tại chỗ.
Lam Nguyệt nhìn căn phòng lần nữa chỉ còn mình nàng, cảm thán.
Sách, chạy cũng nhanh thật! Còn tự nghĩ, hắn nói ra sẽ chết sao?.