Mạc Nghi hơi nhíu mày, hắn thu tay, bật người lùi về sau.
Lam Nguyệt cũng thu hồi kiếm, áp phía sau lưng, lạnh nhạt nhìn hắn, rồi liếc qua Lâm Hỏa Nhi một cái.
Quả nhiên, hai kẻ này đang nhằm vào thứ trong tay Long Vân Ngạo.
"Là ngươi."
Mạc Nghi nhìn chằm chằm Lam Nguyệt hồi lâu, cuối cùng phun ra hai chữ.
Chẳng trách khí tức quen thuộc như vậy, hóa ra là hắc y nhân đêm đó.
Lần đó bị lừa một vố, hắn còn tưởng nàng lợi hại như thế nào, hóa ra lại chỉ là phô trương thanh thế.
Nhưng giọng nam nhân đêm đó lại vô hình đem đến áp bức cực lớn cho hắn.
Chỉ là hôm nay hắn không cảm nhận được khí tức của kẻ kia.
Không ngờ lại là một nữ tử, hơn nữa bộ dạng này sao lại có chút quen mắt ?
Ánh mắt Mạc Nghi rơi vào bức họa Phù Dung quận chúa phía sau lưng Lam Nguyệt, lập tức sửng sốt.
Nữ nhân trước mắt, thế nhưng có đến bảy phần giống với người trong tranh !
Chẳng lẽ nàng ta chính là Phượng Lam Nguyệt, nữ nhi của người đó !!?
Mạc Nghi hết nhíu mày lại suy tư, ánh mắt dò xét đặt lên người Lam Nguyệt quét tới quét lui, nhường nàng sinh ra cảm giác chán ghét.
Ánh mắt kia của hắn, mang theo một tia dâm tà kinh tởm.
Quả nhiên là danh xứng với thực, người của Âm Dương Tông không có kẻ nào tốt lành.
"Mạc Nghi, đại đệ tử Thuyền trưởng lão của Âm Dương Tông."
Lam Nguyệt lên tiếng, nàng khẽ nâng mắt, thanh âm bình thản nói ra thân phận của Mạc Nghi.
Lần đó đối diện với hắn, nàng hoàn toàn không có năng lực đánh chính diện.
Nhưng hiện tại thì khác !
"Hừ, lần trước có người phía sau giúp ngươi lập uy, hiện tại chỉ có một mình, một nữ tử yếu đuối như ngươi thì làm gì được ? Nhìn bộ dáng ngươi không tồi, chi bằng đi theo tiểu gia, đảm bảo khiến ngươi dục tiên dục tử !"
Ánh mắt Lam Nguyệt lạnh xuống, kiếm trên tay nhẹ chuyển, thân ảnh tựa như thiểm điện xẹt qua, nàng di chuyển nhanh đến mức Mạc Nghi còn chưa kịp phản ứng, lưỡi kiếm sắt bén đã xẹt qua miệng hắn, máu tươi ồ ạt chảy ra.
"Aaaaaa !!!!"
"Sư huynh !!"
Mạc Nghi tâm tê phế liệt hét lớn một tiếng, sau đó dùng tay bưng kín miệng.
Lâm Hỏa Nhi phản ứng lại, vội vàng chạy đến tấn công Lam Nguyệt.
Trường tiên màu đỏ tươi quen thuộc xuống hiện, nhưng lần này lại mang theo huyết vị tươi mắt.
"Tiện nhân, dám ra tay với đại sư huynh, ngươi chán sống rồi ?"
Lam Nguyệt nhẹ nhàng lách người về sau, tránh đòn công kích của Lâm Hỏa Nhi một cách dễ dàng.
Với nàng mà nói, Lâm Hỏa Nhi chẳng qua chỉ là một con hổ giấy, mạnh mẽ tăng lên tu vi như vậy, căn cốt không có, chẳng qua cũng chỉ là một Thiên Dương cảnh hình thức bên ngoài, không đáng lo ngại.
Còn về Mạc Nghi, mặc dù có chút khó đối phó hơn Lâm Hỏa Nhi, nhưng cũng không thể làm khó nàng.
Lam Nguyệt dám khẳng định, chỉ cần không đạt đến Thiên Tôn Cảnh, tất cả đều không phải đối thủ của nàng.
"Động đến hắn thì sao ? Bổn quận chúa thích thì làm, còn phải nói với ngươi sao ?"
Lam Nguyệt lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Hỏa Nhi, trên người Lâm Hỏa Nhi khí tức âm u kỳ dị, còn mang theo một tia sát phạt huyết khí.
Lâm Hỏa Nhi tuyệt đối không phải tự thân tu luyện mà thành tựu tu vi như hiện tại.
Là Huyết thuật ? Cấm thuật ? Quỷ thuật ?
Lâm Hỏa Nhi không động được nàng, tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nàng chạy đến cho Mạc Nghi nhìn một lượt, phát hiện một kiếm vừa rồi của Lam Nguyệt chỉ chém đứt miệng Mạc Nghi, cũng không làm tổn thương đầu lưỡi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn thuật là phương thức tu luyện chính của Mạc Nghi, nếu hắn không thể nói, vậy hắn sẽ trở nên vô dụng rồi.
Chợt nhớ đến cái gì, Lâm Hỏa Nhi nở nụ cười, nàng chậm rãi bước lên, bộ dáng thuớ tha yểu điệu, ánh mắt mang theo phong tình vạn chủng.
Hai tay ôm lấy bộ ngực căng tròn, ngón tay đặt lên môi, mị thuật lại vô thức phát ra, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng muốn đem nàng phát gục xuống.
"Phượng Lam Nguyệt, nam nhân của ngươi, người mà ngươi yêu nhất, đến cùng cũng không phải của ngươi, không phải sao ?"
Lam Nguyệt nghe lời này, sửng sốt một chút.
Nam nhân của nàng ? Huyền Tịch sao ?
Lâm Hỏa Nhi biết Huyền Tịch ?
"Ha, ngươi hiện tại xinh đẹp tài giỏi thì sao ? Không phải người ngươi yêu nhất cũng phải phủ phục dưới váy của ta sao ? Phượng Lam Nguyệt, ngươi làm người đúng là quá thất bại !"
Lam Nguyệt cau mày, Huyền Tịch từ khi nào quỳ dưới váy nàng ta ? Hắn quỳ sao ? Lam Nguyệt chưa từng đặt hình tượng Huyền Tịch phải quỳ trước bất kỳ ai, với nàng mà nói, chỉ có kẻ khác quỳ bái hắn, không có ai xứng đáng để hắn phải quỳ bái cả.
Vậy người Lâm Hỏa Nhi nói đến là ai ? Nàng còn có nam nhân nào khác à ?
"Ta không nhất thiết phải nghe ngươi nhiều lời."
Lam Nguyệt ngắt lời Lâm Hỏa Nhi, nàng thu kiếm, bàn tay nắm thành quyền.
Băng linh lực lập tức tụ lại, ánh mắt Lam Nguyệt chuyển sang màu xanh, nàng đạp chân nhảy về phía trước, lao thẳng đến chỗ Lâm Hỏa Nhi.
"Hóa Băng Thủ !"
Ầm ầm !
Một quyền trực diện đánh thẳng vào người Lâm Hỏa Nhi.
Nàng còn chưa kịp phòng thủ, động tác của Lam Nguyệt quá nhanh, hoàn toàn không thể phản ứng kịp.
Thân thể Lâm Hỏa Nhi bật ra xa, ngã trên đất, dần dần kết thành băng.
Lam Nguyệt thu tay, lạnh nhạt liếc qua thân hình đẫy đà nóng bỏng nửa che nửa hở của Lâm Hỏa Nhi, nhíu mày bỏ lại một câu.
"Nam nhân của ta, khẩu vị không nặng như vậy."
Mặt hàng như ngươi cũng muốn vào mắt hắn, chỉ có bốn chữ 'si tâm vọng tưởng'.
Từ đầu đến cuối, Lam Nguyệt cũng không biết người Lâm Hỏa Nhi nói là ai.
"Lam Nguyệt, cẩn thận !"
Đúng lúc này, Long Vân Ngạo đột nhiên hét lớn, đồng thời, Lam Nguyệt cảm nhận một luồng sát khí đang hướng về phía nàng mà đến.
Mạc Nghi vừa uống đan dược chữa thương xong, lập tức từ phía sau âm thầm đánh lén Lam Nguyệt.
May mắn Lam Nguyệt phản ứng nhanh nhẹn, nàng lập tức lách người tránh đi hắc trảo của hắn.
Một tay rút ra Băng Tuyệt kiếm, không nói một lời chém đứt cánh tay của Mạc Nghi.
"Aaaa !!"
Lại là tiếng hét tê tâm phế liệt của hắn vang lên, Mạc Nghi ngã xuống đất, ôm lấy phần tay đang không ngừng chảy máu, nhìn cánh tay đã rơi xuống trước mặt.
Lam Nguyệt vung kiếm một cái, toàn bộ máu trên thân kiếm đều rơi xuống đất, thân kiếm bóng loáng, sạch sẽ, một chút vết bẩn cũng không có.
"Không đúng, không thể nào, sao có thể !!? Aaa !!!"
Tay của hắn lúc hóa thành Hắc trảo, cứng còn hơn sắt thép ! Linh khí tầm thường cũng không thể chặt đứt nổi !
"Thanh kiếm trong tay ngươi rốt cuộc là cái gì !!!"
Lam Nguyệt từ phía trên nhìn xuống hắn, ánh mắt chỉ có một mảnh hờ hững tĩnh lặng, giống như nhìn một vật chết.
Người sắp chết, không cần nàng giải thích.
"Nói, ngươi muốn có thứ gì từ hoàng cung."
Nghe Lam Nguyệt chất vấn, Mạc Nghi cười lạnh xem thường.
Hắn có thể trở thành đại đệ tử của Thuyền Ân trưởng lão, tuyệt đối không phải ăn chay ! Có khổ cực nào chưa nếm qua ? Còn sợ một tiểu nha đầu mười lăm tuổi hay sao ?
"Hừ, tại sao ta phải nói cho ngươi biết ?"
"Ồ ?"
Lam Nguyệt trước giờ tra khảo, tỷ lệ thành công là 100%.
Chưa có kẻ nào dưới chân cô lại có thể che giấu bất kỳ cái gì.
Lam Nguyệt không dùng độc, cô cũng không thích đe dọa.
Cái cô làm chính là nói được làm được.
Cô không hề đe dọa, mỗi lời cô nói ra, mỗi câu đều là sự thật.
Mạc Nghi nhìn ánh mắt Lam Nguyệt đang dần dần thay đổi, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Từ tận sâu trong lòng, hắn cảm thấy nữ tử trước mắt cực kỳ nguy hiểm.
Rõ ràng chỉ là một nữ tử mười lăm tuổi, lại có thể đem đến cho kẻ sống gần trăm năm như hắn e sợ.
Quả nhiên, nữ nhi của người đó không tầm thường chút nào.
Mạc Nghi giật mình, không biết vì sao bản thân không thể kiểm soát mà nhìn Lam Nguyệt chằm chằm.
Giống như có cảm giác bị nhìn trộm mọi thứ vậy.
"Bệ hạ, mượn Địa Lao của người dùng một chút."
Lam Nguyệt lên tiếng, đưa tay kết ấn, tạo một linh trận lên người Mạc Nghi, đem tu vi của hắn phong bế.
Hiện tại nàng còn chút chuyện với Long Vân Ngạo, tạm thời chưa động đến hắn.
Dù sao nàng cũng muốn biết, thứ trong tay Long Vân Ngạo rốt cuộc là cái gì, có thể khiến Âm Dương Tông thèm khác như vậy.
Mạc Nghi lẫn Lâm Hỏa Nhi bị dẫn đi.
Lam Nguyệt lúc này mới chú ý đến mật thất bị Mạc Nghi tìm ra.
Ánh mắt nàng rơi lên người nữ tử xinh đẹp trong tranh, ánh mắt kia, nụ cười kia, hoàn toàn trùng lặp với người trong ký ức của nàng.
Mẫu thân...
Phù Dung Quận chúa...
Dung Tuyết...
Quả nhiên, nàng có sáu bảy phần giống bà ấy.
Còn lại là giống với Phượng Lâm Thiên sao ?
Ánh mắt nàng chuyển sang bình hoa Phù Dung cắm bên cạnh, cũng không biết đã qua bao lâu, cánh hoa cũng đã héo úa.
Phù Dung như mộng, chớp mắt hợp tan.
Quả nhiên, Long Vân Ngạo thích Dung Tuyết.
Không biết bà ấy có biết không, sao lại giao một thứ quan trọng cho ông ta ?
"Long Vân Ngạo, thứ nương nhờ ông cất giữ, rốt cuộc là cái gì ?"