Phượng Lam Uyển trên mặt hiện lên tàn nhẫn chi sắc, mắt thấy băng tinh cách Lam Nguyệt gang tất, một đám dây leo đột nhiên mộc lên, đem băng tinh ngăn bên ngoài.
Cùng lúc, một thanh âm ôn nhuận như ngọc, lạnh nhạt vang lên:
"Phượng đại tiểu thư, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, tác phong này nếu là truyền ra, chỉ sợ đối cô bất lợi đi?"
Phượng Lam Uyển bị lời nói chặn lại hành động, nàng không khỏi giương mắt nhìn qua.
Lam Nguyệt cũng không nghĩ còn có người khác đến, cũng ghé mắt.
Chỉ thấy người đến một thân hắc bạch đan xen gọn gàng y phục, tóc dài cao cao cột lên, lộ ra gương mặt thiếu niên tuấn mỹ.
Hắn thần tình nhàn nhạt, lộ ra một cỗ lạnh lùng bất cần.
"Phượng Lam Uyển, ha, cuối cùng cũng lộ bộ mặt thật, nếu để người ngoài nhìn đến bộ mặt vặn vẹo này của cô, chậc chậc."
Phía sau nam tử đi ra một nữ tử, hoa văn màu sắc y phục cùng nam tử đồng dạng.
Lam Nguyệt rũ mắt, Thiên Vân Tông.
"Tề vương điện hạ."
Phượng Lam Uyển chấp tay gật đầu, không kiêu ngạo không siểm nịch, một bộ lạnh nhạt.
Mặc dù đều là đệ tử đại tông môn, thực lực không kém nhau bao nhiêu, nhưng dù sao đến cùng một quốc gia, nàng vẫn coi như thần tử, vẫn là phải đối hoàng thất tôn kính.
Tề vương?
Lam Nguyệt không phải không nghe qua tên này, ân, chính là truyền kì của Đông Nhạc quốc.
Thiên tài tam linh căn.
Hắn tám tuổi mới bắt đầu tu luyện.
Mười tuổi khi đã đạt đến Động Linh Cảnh cảnh giới!
Nghe nói sau đó được đại tông môn đưa đi.
Hiện tại hơn mười năm qua đi, cảnh giới của hắn, đã không biết là loại cảnh giới gì rồi.
Bất quá, nghe nói hắn biểu hiện bên ngoài chính là Thiên Dương Cảnh thực lực.
Vì sao đến tám tuổi hắn mới bắt đầu tu luyện? A, nghe đâu lại là một câu chuyện xưa a~ Tề vương này, nghe nói là con ruột của Tiên hoàng hậu đâu.
Cũng là mười năm này, nghe nói hắn một lần cũng chưa từng trở về.
Lần này cũng không biết vì sao lại trở về rồi?
Bất quá cũng không phải chuyện của nàng, hắn vừa rồi coi như cứu nàng một lần, coi như không có hắn, nàng cũng tự cứu được.
Ân tình này, nàng nhớ rõ.
"Thủy Tiểu thư nói đùa, ta cùng Dạ Ảnh công tử cũng coi như bạn đồng hành, thân thủ của Dạ Ảnh cũng không tồi, sao có thể trúng một chiêu đơn giản vừa rồi?"
Thủy Y Họa bĩu bĩu môi, thanh âm khó nén đối Phượng Lam Uyển giải thích khinh thường.
Nàng lại lười cùng nàng so đo, nhẹ giọng lẩm bẩm.
"Có mắt đều nhìn ra hắn bị thương."
Người ở đây đều có tu vi, nàng lời này không lớn, nhưng nghe đến rõ ràng.
Phượng Lam Uyển biểu tình không chút thay đổi, nhưng đáy mắt lại một mảnh âm trầm.
Thủy Y Họa bỏ qua Phượng Lam Uyển, nàng đến chỗ Lam Nguyệt, ngồi xổm xuống:
"Uy, huynh đệ, ngươi không sao đi.
Đây là Phục Linh Đan, ngươi uống đi."
Lam Nguyệt ngẩng đầu, thiếu nữ mở một đôi mắt to, thanh triệt sạch sẽ.
Gương mặt nàng mang theo ý cười thân thiện, trên mặt đều cố gắng viết bốn chữ 'ta là người tốt'.
Đan dược đưa đến miệng, Lam Nguyệt há mồm liền có thể nuốt vào.
Một cỗ mát lạnh chi khí thấm nhập yết hầu.
Lam Nguyệt rõ ràng cảm nhận được, linh lực trong cơ thể đang dần khôi phục.
"Đa tạ."
Nàng hơi gật đầu, thanh âm vẫn lạnh nhạt.
"Tốt rồi."
Thủy Y Họa nở nụ cười, nhưng còn chưa kịp nói tiếp, đan điền bỗng nhiên một trận quặng đau, Thủy Y Họa sắc mặt nháy mắt khó coi.
"Aa..."
Nàng đau đớn thống khổ kêu lên, đưa tay ôm bụng.
Vẫn đứng một bên Long Dật Trần, thấy Thủy Y Họa muốn ngã xuống, sắc mặt hắn thay đổi, vội tiến đến đỡ nàng.
"Họa Nhi!"
Lam Nguyệt cũng kinh ngạc, mà lúc này, nàng cảm nhận từ người Thủy Y Họa toát ra hàn băng chi khí.
Khí tức này, nàng không thể lại quen thuộc hơn!
Địa Ngục Hàn Thủy!
Không sai được! Nó, trốn trên người Thủy Y Họa!?
"Dạ Ảnh, ngươi đã làm gì!?"
Lúc này, Phượng Lam Uyển bắt lấy cơ hội, vội vàng lên án Lam Nguyệt.
"Câm miệng!"
Lam Nguyệt lạnh lùng nói, khong kiên nhẫn cắt đứt lời Phượng Lam Uyển.
"Thể chất của cô ấy có phải thuần âm?"
Lam Nguyệt tiến đến gần, Long Dật Trần vốn dĩ định ra tay, nhưng đối phương mở miệng khiến hắn sửng sốt.
Hắn làm sao biết?
Long Dật Trần cũng là người ngay thẳng, hắn nghĩ gì liền hỏi ra.
Lam Nguyệt không giải thích, chỉ trầm ngâm nói:
"Ta hiện tại có cách cứu nàng, chỉ là ngươi không biết có đồng ý không? Với tình trạng hiện tại, nàng sẽ bị ăn mòn hết linh lực, sức lực, thậm chí là cơ thể! Đến linh hồn cũng sẽ bị cắn nuốt."
Long Dật Trần nắm chặt nắm đấm, hắn bình tĩnh nói một từ 'được'.
"Hiện tại ta chỉ có thể tạm thời phong ana nó, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, ba tháng tới sẽ không có độc phát."
"Không thể trị tận gốc?"
"Hiện tại vẫn chưa được, không phải Thủy gia đại tiểu thư sao? Đến lúc cần thiết, ta tự sẽ tìm đến.
Vừa rồi là các ngươi cứu ta, ân này, ta tự khắc báo."
Long Dật Trần nhìn nàng, cách một lớp mặt nạ, hắn không nhìn rõ biểu tình của nàng, bất quá, hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể tạm thời tin nàng.
"Đa tạ."
Lam Nguyệt ngồi xếp bằng đối diện Thủy Y Họa bốn tay đối nhau, Cửu Liên Huyền Hỏa vận chuyển, đem hàn khí trong người Thủy Y Họa bức lui.
Long Dật Trần bên cạnh hộ pháp, Phượng Lam Uyển cũng chỉ có thể đứng chờ.
Lam Nguyệt chữa trị không lâu, lại có người tiến đến.
"Ai nha, chỉ như vậy đã có người bị thương, đúng là vô dụng nha~"
Thanh âm mị hoặc, quyến rũ đến cực điểm.
2 người trong động nhìn lại, chỉ thấy nữ tử một thân hắc y, trên thêu ngân sắc cẩm vân, tiêu chí này....!
là đệ tử Lãnh Thiên Điện!
Phía sau nàng là một thiếu niên, y phục tương tự, chỉ là hắc khoác một áo choàng màu đen, đem hơn nữa khuôn mặt che khuất.
"Cơ Mạn Yêu? Còn có Lãnh Hàm?"
Phượng Lam Uyển mở miệng, liền gọi ra tên hai người.
Mộ Hàm không rõ biểu tình, nhưng thật ra Cơ Mạn Yêu lại mị thấp cười một tiếng.
"Đồ tốt, sao có thể để các ngươi cướp một mình!"
Thiếu niên phía sau không nói chuyện, trên tay bỗng toát ngọn lửa màu xanh nhạt.
Phượng Lam Uyển sắc mặt đại biến, bật thốt lên:
"Hỏa linh!? Lãnh Hàm, ngươi vậy mà thu phục hỏa linh!!"
Lãnh Hàm vẫn không nói chuyện, ngọn lửa triều Phượng Lam Uyển đánh tới.
Phượng Lam Uyển không nghĩ tới, hắn lại đối nàng ra tay, trên tay vội vàng kết ấn, Băng thuẫn hiện ra, ý đồ ngăn chặn Hỏa linh.
Nhưng chỉ chóc lát, băng thuẫn của nàng bị hỏa linh cắn nuốt hoàn toàn, Lãnh Hàm lần này vung tay một cái, nàng cơ thể bị ép lùi về sau, bị ngọn lửa vây lại.
"Lãnh Hàm! Ngươi muốn làm gì!"
Phượng Lam Uyển cắn răng nói.
"A, tiểu công tử đương nhiên thấy người chán ghét, muốn ngươi câm miệng."
Cơ Mạn Yêu đặt tay bên môi, lãnh trào nói.
"Sư tỷ!"
Lúc này, phía sau truyền đến thanh âm, Mộc Phi Nhiên phía sau chạy đến.
Nhìn Phượng Lam Uyển bị vây lại, gương mặt đều là lo lắng.
"Ta không sao."
Phượng Lam Uyển lúc này vẫn bình tĩnh, thân là đệ tử thân là thủ tịch đệ tử, tâm tính nàng đương nhiên vượt xa người bình thường, gặp nguy không loạn.
"A Nhiên, muội hỗ trợ bên ngoài, tỷ liền sẽ thoát ra.
Đây là Hỏa linh, không thể dùng cách bình thường dập tắt."
"Được, sư tỷ."
Mộc Phi Nhiên gật đầu, bắt đầu giúp Phượng Lam Uyển trong ngoài phối hợp.
Lãnh Hàm không để ý, Cơ Mạn Yêu cũng chỉ xích cười một cái, cũng không để ý.
Long Dật Trần thấy một màn này, khẽ cau mày, nhưng thấy Lãnh Hàm cũng không thực sự muốn giết ngươi, nên hắn cũng không ra tay.
Lãnh Hàm không biết muốn làm gì, lại triều hắn đi tới.
Long Dật Trần đứng ra, cản lại hắn.
"Lãnh Thiên Điện tiểu công tử, ngươi vẫn là dừng ở đây đi."
Lãnh Hàm lúc này mới ngẩng đầu nhìn hắn, môi mỏng khẽ mở:
"Tránh ra."
Thanh âm hắn khàn khàn, tựa như thật lâu chưa mở miệng.
Long Dật Trần nhìn hắn, thanh âm đạm bạc lộ ra một cỗ sắc bén.
"Sư muội ta đang bị thương, thứ tại hạ không thể nhường đường."
Lãnh Thiên điện vị tiểu công tử này, xưa nay tâm tình bất định, làm việc đều không theo bất kì nguyên tắc nào.
Làm người khó đoán.
Lãnh Hàm không nhiều lời, lại lần nữa ra tay.
Long Dật Trần bình tĩnh tiếp chiêu, hắn ở chỗ Lam Nguyệt và Thủy Y Họa bố trí kết giới, cùng Lãnh Hàm đánh nhau sẽ không ảnh hưởng bọn họ.
Cơ Mạn Yêu liếm liếm môi đỏ, nhìn một màn này.
Tu vi nơi này bị giới hạn, nhưng lực lượng của Cốt Linh Hỏa sẽ không bị ảnh hưởng.
Không nghĩ tới, Long Dật Trần này năng lực không giống bình thường.
Hắn che giấu đủ thâm a.
Cơ Mạn Yêu lợi dụng hai người đánh nhau đi đến chỗ Lam Nguyệt và Thủy Y Họa.
Hiện tại nàng cần phá kết giới, mắt trận nằm ngay tại đây, muốn vào chỗ truyền thừa, cũng chỉ có thể đi qua đây.
"Xích, tên này không phải kẻ đầu tiên xông vào sao? Vẫn còn sống?"
Cơ Mạn Yêu cũng không nhiều lời, trên tay lôi điện chớp động.
Lại là một linh căn hiếm có, Lôi linh căn.
Lúc này, Lam Nguyệt đột nhiên mở mắt, nàng thu hồi tay, nhìn đến Cơ Mạn Yêu, sửng sốt một chút, liếc một cái xung quanh, Long Dật Trần cùng Lãnh Hàm đánh nhau, Mộc Phi Nhiên cũng vừa giúp Phượng Lam Uyển thoát khỏi hỏa linh trói buộc.
Nàng gần như có thể đoán chuyện gì xảy ra.
Thủy Y Họa đã hôn mê, Lam Nguyệt đỡ nàng, triều Cơ Mạn Yêu cười một tiếng.
"Tiểu yêu nữ, muốn vào sao?"
Cơ Mạn Yêu hơi sửng sốt, người này biết nàng?
Nghĩ nghĩ lại, cũng không có gì lạ, Thanh danh của nàng đều truyền khắp Huyền Nguyên Thiên, không người biết mới là lạ.
Chỉ là nàng chưa kịp trả lời, Lam Nguyệt đột nhiên vẽ dưới đất cái gì đó, sao đó hai người bên trong đột nhiên biến mất.
Chết tiệt! Lại để hắn ta vào trước!
"Lãnh Hàm! Đừng đánh nữa! Truyền thừa sắp bị giành mất rồi!"
Cơ Mạn Yêu nhìn hai người vẫn đang đánh nhau, tức giận kêu lên.
Lãnh Hàm và Long Dật Trần đồng thời dừng tay, hắn hướng bên này đi qua.
Mộc Phi Nhiên và Phượng Lam Uyển cũng đi đến.
Chỉ là...!
"Cửa này làm sao mở ra?"
Lãnh Hàm hỏi.
Bốn người: "...."
.