Thẩm Minh Dạ từ từ mở mắt, đau đớn trong cơ thể hắn biến mất gần như không còn, hắn nheo mắt nhìn ánh nắng xuyên qua khẽ lá, từ dưới đất ngồi dậy.
Cảm giác bản thân như vừa đi qua ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Hắn cảm giác không chân thật lắm.
Thẩm Minh Dạ đưa tay lên, vốn chỉ định thử dùng linh lực lần nữa, hắn cũng không mang theo bất kì hy vọng nào, bởi hắn biết bản thân thực sự đã phế, có lẽ từ nay về sau, hắn liền thành thành thật thật làm một người bình thường, không chút tu vi.
Chỉ là không nghĩ tới, hắn vốn cho chỉ là thử một chút, lại không nghĩ tới đan điền hắn thực sự có phản ứng, điều này khiến Thẩm Minh Dạ kinh hỷ không thôi.
Hắn thực sự kích động, lần nữa chậm rãi thử lại.
Hắn chậm rãi đem linh khí dẫn vào đan điền, sự thật là đan điền của hắn vẫn có thể chuyển hóa linh khí thành linh lực.
Mặc dù tu vi không còn, nhưng hắn vẫn có thể tu luyện!! Chỉ cần còn có thể tu luyện, hắn lại không sợ không có ngày có thể trả thù.
Khóe môi hắn nhịn không được nhếch lên, chỉ là không nghĩ đến, một thanh âm cắt ngang suy nghĩ của hắn.
"Ngươi vui mừng cũng quá sớm đi, hiện tại ngươi vẫn chưa thể tu luyện lại lần nữa."
Thẩm Minh Dạ sửng sốt ngẩng đầu, vừa rồi hắn lại mất cảnh giác như vậy, có người ngay bên cạnh lại không hề hay biết!
Thẩm Minh Dạ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên.
chỉ thấy trên cây lúc này một nữ tử đang ngồi vắt vẻo.
Làn váy xanh thẫm rũ xuống, đôi chân mảnh khảnh nhẹ nhàng đong đưa.
Ba ngàn tóc đen được sợi vải xanh lam buộc lên đơn giản, tóc mai rủ xuống gương mặt xinh xắn non nớt.
Thiếu nữ nhìn hắn nhìn chằm chằm bản thân, nở một nụ cười cực nhạt, Thẩm Minh Dạ cảm thấy thiếu nữ này tuyệt đối không vô hại như vẻ ngoài của nàng.
Đôi mắt kia, chứa đựng sự lạnh nhạt hờ hững mà hắn không cách nào nhìn thấu, tựa như bản thân đã nhìn thấu nhân tình thế thái.
Chỉ cần nhìn vào ánh mắt kia, hắn có cảm giác tâm tư của bản thân bị nàng hoàn toàn nhìn thấu, thậm chí đối hắn chê cười.
Lam Nguyệt thấy hắn im lặng, hơi nhướng mi, nàng tung người, từ trên cây rơi xuống đất.
Nhìn người trước mắt lúc này mới khôi phục tinh thần, Lam Nguyệt mở miệng, thanh âm mang theo chút trào phúng.
"Nếu ta là kẻ thù của ngươi, ngươi sớm đã chết trăm lần."
Trước mặt một người lạ cũng có thể thất thần, nàng không phải chọn nhầm một tên ngốc đi?
Thẩm Minh Dạ nghe lời này, khẽ lắc đầu:
"Ngươi đối với ta không mang theo sát ý, sao có thể tới giết ta."
"Sát ý? ha, đúng là buồn cười."
Lam Nguyệt nghe lời này của hắn, không khỏi buồn cười.
Thẩm Minh Dạ khó hiểu nhìn nàng, hắn không nghĩ bản thân nói sai chỗ nào.
Lam Nguyệt xoay phiến lá trên tay, thanh âm nhàn nhạt vang lên, lại mang theo một cỗ khí phách đến Thẩm Minh Dạ cũng phải kinh ngạc.
"Sát thủ đã muốn giết người, còn ngu xuẩn đến mức lộ ra sát ý? Loại sát thủ như vậy không phải sớm đã chết ngàn lần sao?"
Sát khí chính là thứ khó phát hiện, nhưng cũng chỉ đối với người thường mà thôi, những người sống trong hắc đạo như nàng, điều đầu tiên phải học chính là giấu đi sát khí của bản thân, cũng chỉ có học được điều này, nàng mới có thể ẩn nấp bên cạnh kẻ thù gần mười năm mà không mảy may bị phát giác.
Cảnh giới cao hơn, thậm chí đứng trước mặt kẻ có thâm thù đại hận, vẫn có thể đối hắn ôn nhu dịu dàng thậm chí là si mê, yêu thích.
Lúc giết người vẫn không mảy may nhìn được chút sát khí nào.
Kia, mới gọi là sát thủ!
Một đám lâu la, đến căn bản của một sát thủ cũng không có, còn xứng ra ngoài hành tẩu? Cũng không sợ mất mặt! Chả trách cũng chỉ có thể giết một vài tên râu ria ngu xuẩn.
Thẩm Minh Dạ nhìn nàng thật sâu, hắn không nghĩ, một tiểu nha đầu mười mấy tuổi, có thể nói ra những lời này.
Lam Nguyệt thấy hắn không nói lời nào, tiến đến cạnh hắn, thanh âm non nớt nhưng bình tĩnh vững vàng rơi vào tai hắn.
"Mạng của ngươi là ta cứu, từ nay về sau, mặc kệ ngươi có thân phận gì, ngươi chính là người của ta."
"Ta..."
Thẩm Minh Dạ vừa muốn nói chuyện, Lam Nguyệt đã ra hiệu hắn im lặng, sau đó nàng lạnh nhạt tiếp lời:
"Ngươi muốn báo thù ai, ta không ngăn cản.
Nhưng ta tuyệt đối không chấp nhận sự phản bội, rõ sao?"
Thanh âm thiếu nữ tựa như có ma lực, đem lời của Thẩm Minh Dạ đè trở về.
Hắn vốn dĩ định nói, sợ kẻ thù tìm đến, lại gây phiền phức cho nàng.
Nhưng nhìn đến ánh mắt kia, hắn lại không nói ra được.
đúng rồi, nếu không có nàng, hắn sớm đã chết, trừ thâm thù đại hận ra, quãng đời còn lại của hắn, chỉ dùng để bảo hộ nàng, trung thành với nàng mới phải.
Nàng từ nơi vực thẩm kéo hắn ra, lúc hắn tuyệt vọng nhất, cho hắn hy vọng, hắn còn gì oán hận?
Thẩm Minh Dạ thở dài nhẹ nhõm, khóe môi hắn treo lên nụ cười.
Cơ thể này mặc dù còn chút thương thế, nhưng không hề ảnh hưởng quá lớn đến hành động của hắn.
Thẩm Minh Dạ quỳ một chân xuống đất, một bàn tay để lên ngực, thanh âm hắn vang lên, mang theo chút khàn khàn của người vừa khỏi bệnh:
"Nguyện một đời này đi theo người, tiểu chủ nhân của ta..."
Ngươi mới tiểu! cả nhà ngươi đều tiểu!!
Nội tâm Lam Nguyệt phun tào, gương mặt lại lạnh đi vài phần.
"Sao này gọi ta tiểu thư là được."
Cái gì mà tiểu chủ nhân của ta, khó nghe chết đi được!!
"Vâng."
Thẩm Minh Dạ cười một tiếng, nhẹ gọi nói.
Hắn nhìn đến rõ ràng, một khắc kia hắn vừa gọi, gương mặt tiểu chủ nhân nhà hắn nháy mắt thay đổi biểu cảm, nếu không phải hắn luôn quan sát nàng, sợ là cũng không nhìn thấy.
Lam Nguyệt cúi người, dùng tay nâng cằm hắn lên, nàng mở miệng cười khẽ.
"Lập tuyên thệ."
Trên đời này, không ai đáng để tin tưởng, thứ có thể tin chỉ có bản thân!
Thẩm Minh Dạ nhìn biểu cảm của nàng, không chút chần chờ, hắn đặt một tay lên ngực, một tay chỉ lên trời, thanh âm hắn nghiêm nghị mà dứt khoát vang lên:
"Ta, tại đây lập lời thề tuyên thệ, từ nay về sau, nguyện đi theo..."
"Phượng Lam Nguyệt."
"Nguyện đi theo Phượng Lam Nguyệt, thề chết trung thành, nếu có hai lòng, thiên đạo trách phạt, đày chốn Cửu U, linh hồn vĩnh viễn không siêu sinh."
Lam Nguyệt hài lòng gật đầu, nàng lúc này mới nhớ tới mục đích ban đầu của bản thân, nàng hỏi Thẩm Minh Dạ:
"Đây là đâu?"
Thẩm Minh Dạ sửng sốt một chút, tiểu chủ nhân của hắn đây là lạc đường sao? Mặc dù có nghi hoặc, nhưng hắn cũng nhanh chóng trả lời:
"Tiểu chủ...Tiểu thư, đây là Thảo nguyên Tuyên Ngô, biên cảnh của Đông Nhạc quốc và Tây Âm quốc."
Lam Nguyệt: "....."
Không phải chứ, nàng vừa chớp mắt một cái liền nhảy đến biên cảnh luôn rồi? Là nên vui mừng vì cách Huyền Tịch quá xa, hay nên khóc vì cách Đế Đô quá xa đây? Sao truyền tống trận không đem nàng đưa về Đế Đô một lần?
Thẩm Minh Dạ thấy Lam Nguyệt không nói gì, hắn cũng không đoán được tâm ý của nàng, chỉ có thể im lặng đứng một bên.
Lam Nguyệt xoa xoa trán, chợt nhớ bản thân vẫn chưa hỏi tên Thẩm Minh Dạ, lúc này mới quay sang hỏi hắn.
"Tên của ngươi là Thẩm Minh Dạ?"
Nàng lúc trước nghe đám người kia gọi hắn như vậy.
Hẳn là đúng đi?
Nụ cười trên môi Thẩm Minh Dạ thu lại, hắn đột nhiên quỳ xuống, cung kính quỳ trước mặt Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt giật mình, khó hiểu nhìn hắn:
"Ngươi làm gì?" Nam nhi không phải đầu gối dát vàng sao? Sau tên này cái gì cũng quỳ vậy? Hắn không quý trọng sĩ diện còn muốn nàng tổn thọ thay hắn sao?
"Thẩm Minh Dạ, cái tên này là bọn họ gọi ta.
Từ hôm nay, Thẩm Minh Dạ đã chết, chỉ có ta là người của ngài, thỉnh tiểu thư ban danh."
Ban tên? Còn có thao tác này?
"Tốt thôi..."
Lam Nguyệt suy nghĩ một chút, nhìn Tuyên Ngô trải dài mênh mông, nàng quay lại nhìn hắn, thanh âm mang theo chút ý cười khó phát hiện.
"Tuyên Ngô trải dài ngàn dặm, là nơi kết thúc cùng là bắt đầu, là chốn tuyệt vọng cũng là hy vọng, sau này, ngươi liền gọi Tuyên Vọng đi."
- ----------
*Lời tác giả: lần trước có người hỏi, liệu đây có phải một đóa hoa đào của Lam Nguyệt? có thể nói là phải, cũng có thể nói là không phải a...!vẫn là tùy theo cách hiểu của ngươi thôi, về sau sẽ rõ ^^..