Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư


Lạc Y vừa bị kêu rời đi không quá lâu, Lam Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng động.

Nàng nằm xuống giường, hai mắt khép hờ, giống như ngủ mê mang.

Két...!
Thanh âm mở cửa thật khẽ vang lên, Lam Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân từ từ đến gần, trước mặt bị bóng ma che khuất tối sầm, nàng nghe giọng nam nặng nề khàn khàn vang lên:
"Chậc, chậc, đúng là tuyệt sắc, đáng tiếc lại là một kẻ vô dụng.

Đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi đụng người không nên đụng..."
Nam tử hèn mọn nhìn mỹ nhân trên giường, hai tay xoa vào nhau, sau đó vươn tới, muốn sờ người trên giường.

Mỹ nhân như vậy đặt trước mặt, lại còn trúng xuân dược, không động đến hắn liền không phải nam nhân!!
Bàn tay hắn còn chưa kịp chạm vào người, mà người vốn nên mê mang lúc này đột nhiên mở mắt, đôi mắt sắc bén tràn đầy ý lạnh, làm gì có nửa phần mê mang vừa rồi.

Lam Nguyệt rốt cuộc nhìn rõ người trước mặt, dung mạo bình thường, có thể nói là thảm không đỡ nổi.

Da đen, mắt xếch, mày rậm, răng hô, trên mặt còn có một vết sẹo dài từ cằm đến mí mắt.

Phỉ Nhạc công chúa đây là muốn khiến nàng ghê tởm chết?
Nam tử nhìn đến đáy mắt nàng, bỗng nhiên cảm thấy một trận hàn ý, hoảng sợ lùi về sau.

"Ngươi..."
Hắn chỉ vào Lam Nguyệt, cả buổi vẫn không nói được lời nào.

Người trên giường ngồi dậy, thiếu nữ gương mặt thanh lãnh, mắt phượng hơi nheo lại, tựa như bị đánh thức dã thú, nhìn hắn chằm chằm.

Nàng trên người cung trang xanh nhạt, không có thờ ơ lạnh nhạt, kết hợp với khí chất kia, đột nhiên lộ ra một cỗ tà mị lăng lệ khí thế.

Nhưng cũng chỉ là thoáng qua, nàng như cũ lạnh lùng hờ hững.

Không phải nói đã trúng thuốc mê mang sao? Này...!Này là như thế nào!!!
Nam tử rùng mình một cái, chợt tỉnh táo lại.

Tỉnh thì như thế nào? Không phải chỉ là một phế vật yếu ớt sao? Chẳng lẽ hắn còn không làm gì được nàng?
Nghĩ đến chính mình vừa bị một thường nhân doạ lui, nam tử liền cảm thấy tức giận, thầm nghĩ lát nữa nhất định không thể nhẹ tay, khí thế nhất thời tăng vọt:
"Ha, tiểu mỹ nhân đã tỉnh? Rất tốt, đến cùng gia làm chút chuyện thú vị, đảm bảo ngươi đêm nay khó quên..."
Giọng nam tử thập phần đê tiện, ánh mắt càng rỡ quét qua toàn thân Lam Nguyệt, tựa như có thể xuyên thấu y phục nàng nhìn đến rõ ràng từng tất da thịt bên trong.

"Ồ"
Lam Nguyệt hờ hững cười một cái, không rõ ý vị đáp một tiếng:
_________
Một khắc sau...!
"Ô ô ô...!Nữ hiệp tha mạng, tiểu tổ tông a, ta sai rồi, ta không dám nữa, ta cũng chỉ bị người sai sửa a! Ta biết cái gì đều nói, khai ta đều khai, ngươi tha cho ta đi...!Ô ô ô..."
Không phải nói nàng chỉ là một thường nhân sao!
Này là người bình thường sao! Hả? Nàng là người thường, vậy thiên hạ liền không có người thường a!
Cái gì không võ đạo, không linh lực! Con mẹ nó là ai nói đứng ra! Ta đảm bảo không đánh chết ngươi!
Nam tử trên đất lăn lộn, kêu la không ngừng, Lam Nguyệt phủi phủi y phục, nhàn nhã đứng một bên.

Dám đánh chủ ý lên nàng, không giết ngươi chính là đã độ lượng! Hừ!
Lam Nguyệt nhìn nam tử dưới đất, không kiên nhẫn thả ra một viên đan dược.

Nam tử nhìn đan dược vội vàng vồ lấy uống vào.

Trên người đau đớn được làm dịu, hắn thở phào một hơi.

Đan dược này nàng từ bí cảnh ra đến, cũng không rõ ràng tác dụng, lần này coi như được thể nghiệm.

Ân, dùng để dùng hình rất tốt.

Aizz...!Có đan dược thật sự tiện lợi nha, đáng tiếc, nàng đối với nó không quá hứng thú, cũng chỉ có Dạ Ly mới cảm thấy y thuật là cả thiên hạ!
Cũng không biết nàng ta thế nào, hay tin nàng chết có hay không rất vui vẻ, sẽ không ai đến tìm nàng, phiền toái nàng chữa thương nữa....!
Lam Nguyệt thu hồi tâm tình, nhìn nam tử trên đất, sâu kín nói:
"Ngươi không phải muốn làm một chút chuyện thú vị sao? Ta giúp ngươi, như thế nào?"
Nam tử rùng mình, chợt thấy chuyện nàng nói cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Lời đồn chính là cái rắm! Chơi chết người a!!!
___________
Lam Nguyệt làm xong hết thảy, điềm nhiên không có việc gì trở về, thay cung trang trên người ra, mặc vào một bộ thủy lam váy dài, không hoa lệ nhưng tinh xảo mềm mại.

Lam Nguyệt rời đi thiên viện, cũng không trở lại chỗ yến hội mà là đi tìm Lạc Y.

Nàng thần hồn phóng xuất, nháy mắt bao trùm xung quanh, nàng cũng không dám khoa trương tìm kiếm, dù sao hoàng cung cũng không phải chỗ bình thường, những vị kia trong cung cũng không phải ăn chay, nàng đem nơi này bao phủ, tuyệt đối dẫn đến cường giả chú ý.

Trừ phi, nàng so họ càng lợi hại.

Đáng tiếc a, trong cung vị kia đã là một Thiên Tôn Cảnh cường giả a.

Rất nhanh, Lam Nguyệt liền tìm được vị trí của Lạc Y, sau đó đi qua.

Lục Y loay hoay ở một ngã tư, dường như không biết nên đi bên nào mới đúng.

"Lạc Y."
Lam Nguyệt kêu một tiếng, Lạc Y xoay người, nhìn đến là nàng, dường như có chút thở phào, sau chạy lại.

"Tiểu thư, người không sao?"
"Ta có thể như thế nào?"
Lam Nguyệt tùy ý nói, sao đó hỏi lại:
"Bọn họ không làm gì ngươi?"
Lạc Y lắc lắc đầu nói:
"Không có, bọn họ dẫn ta đến một chỗ, sau đó rời đi, ta lạc đường liền không thể nhanh chóng trở lại, xin lỗi tiểu thư."
Lam Nguyệt gật đầu, biểu thị đã biết, sao đó đưa Lạc Y rời đi.

Lạc Y ngoan ngoãn theo đuôi, Lam Nguyệt đi ngang qua yến hội, yến hội lúc này vẫn đang tiếp tục, oanh oanh yến yến, vui vẻ trò chuyện, uống rượu thưởng đăng.

Nàng trở lại chỗ ngồi.

Phượng Lam Uyển thấy nàng tựa hồ sửng sốt một chút.

Lam Nguyệt đối nàng cười cười, sau đó chậm rãi thưởng thức rượu trên bàn.

Tửu lượng của nàng không tốt, không dám uống quá nhiều rượu.

Lúc nãy nàng mặt đỏ bừng, cũng là di uống rượu trước đó.

Yến hội lại không dùng trà, Lam Nguyệt chỉ nhấp một chút, sau đó bỏ ly xuống.

Phượng Lam Uyển nhiều nhìn kỹ nàng một chút, sao đó mới dời ánh mắt.

Nàng còn tưởng Phượng Lam Nguyệt bị tính kế rồi, không ngờ lại thoát ra được.

Hoàng hậu và mẫu thân nàng là tỷ muội tốt, chuyện Phỉ Nhạc ra tay với Phượng Lam Nguyệt, e là mẫu thân và hoàng hậu phía sau dựt dây.

Bất quá lại không nghĩ tới, nàng thế nhưng ở đây!
Thủy Y Họa cùng đám sư huynh kia không biết đã đi đâu, đều không có tại yến hội.

Lam Nguyệt cũng không tìm họ làm gì, nhàn nhã chờ kịch hay xảy ra.
____
"Aaa...."
Thanh âm chói tai bất ngờ vang lên, kinh động người trong yến hội.

Hoàng đế khẽ cau mày, hoàng hậu nhẹ giọng phân phó:
"Ngươi, đi xem là chuyện gì."
Cung nữ bên cạnh hoàng hậu đáp một tiếng rời đi.

Bên kia càng lúc càng ồn ào, đám người bên này cũng xôn xao lên.

Lát sau, cung nữ kia trở lại, gương mặt có chút khó coi, bất quá cũng không thể hiện nhiều.

.

Truyện Tiên Hiệp
Nàng ghé tai đối hoàng hậu báo cáo.

Hoàng hậu rất khẽ cau mày, nhìn thoáng qua Hoàng đế.

"Cút! Cho bổn công chúa cút!! Aaaa! Các ngươi cút hết cho ta!!!"
Đột nhiên thanh âm mắng chửi truyền đến.

Dù sao thiên điện cách nơi này cũng không xa, linh giả cùng võ giả thính lực đều tốt, tự nhiên nghe thấy.

Đám người vốn đang xôn xao đều im bặt, không khí có chút ngưng trọng.

Hoàng đế đột nhiên đứng lên, đối mọi người nói:
"Trẫm có chút chuyện cần xử lí, yến tiệc hôm nay kết thúc tại đây."
Hoàng đế dứt lời phất tay áo rời đi, hoàng hậu cùng phi tầng cũng nhao nhao đi theo.

Triều thần hành lễ sau, bốn mặt nhìn nhau, có tò mò nhưng cũng không ai dám mò ra đến.

Chuyện của Hoàng tộc, bọn họ vẫn không nên biết quá nhiều.

Lam Nguyệt nhìn hoàng đế rời đi, cười khẽ một tiếng.

Hoàng hậu muốn ép chuyện này xuống, cũng không dễ như vậy a, phải xem tâm tình của nàng nha...!
__________.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui