"Lão sư, đệ tử là học viên của học viện, sao lại không thể ở đây a?"
Phượng Lam Thanh nhướng mày, ý cười doanh doanh nói.
Lam Nguyệt nhìn nàng, im lặng mà quan sát, trong mắt lại mang một ý vị khác.
"Không phải người này bị ngươi chơi ngốc rồi à?"
Quân Vô Nhai thông qua nàng, nhìn thấy Phượng Lam Thanh không nhịn được cũng tò mò.
Lam Nguyệt nghe lời này, không khỏi trợn mắt.
Ta khi nào chơi nàng! Ngươi mới chơi nàng!
Lam Nguyệt kỳ thật cũng rất tò mò, thần thức bị nàng chấn nát, vốn không thể khôi phục.
Vậy Phượng Lam Thanh làm sao bình thường trở lại? Hơn nữa, tính cách còn đột biến?
Bị đoạt xá? Trọng sinh? Hay chỉ là học khôn ngoan sau khi chết một lần?
"Khụ, lời của ngươi vừa rồi là có ý gì?"
Khương lão sư ho khan một tiếng, còn không phải trước đây có tin ngươi vừa phế hết tu vi, còn bị ngốc sao? Khương lão sư vội chuyển đề tài hỏi
Phượng Lam Thanh cong môi, nhẹ nhàng vuốt tóc mai, cười.
"Lão sư, ngài không cảm thấy kỳ quái sao?Phượng Lam Nguyệt rõ ràng là linh giả, nhưng lại báo vào lớp võ giả, còn giả vờ không biết linh lực, chẳng lẽ là có mục đích không muốn ai biết?"
Khương lão cùng phó viện trưởng sáng tỏ, quay sang Lam Nguyệt, biểu cảm trên mặt mang theo chất vấn, Phó viện trưởng trước lên tiếng:
"Phượng Lam Nguyệt, ngươi có gì muốn giải thích."
Lam Nguyệt nâng mắt, liền lướt qua ý cười bất biến Phượng Lam Thanh, lại nhìn Phó viện trưởng cùng Khương lão, mặt không đổi sắc, nói:
"Có gì cần phải giải thích?"
Phượng Lam Thanh nghe nàng nói vậy, có chút bất ngờ, bất quá vẫn thu lại ý cười, hướng hai vị lão sư nói.
"Phó viện trưởng, Khương lão sư, hai người đều thấy? Nàng không có lời nào biện hộ, rõ ràng mang theo mục đích."
Lam Nguyệt nhìn Phượng Lam Thanh thao thao bất tuyệt, lại nhìn sắc mặt 2 vị lão sư nhìn nàng ngày càng mang theo địch ý, Lam Nguyệt không khỏi cười lạnh.
Nàng khe nheo mắt, giọng điệu tựa tiếu phi tiếu:
"Phượng Lam Thanh, hồi lâu không thấy, công phu miệng lưỡi đúng là tiến bộ không ít."
Phượng Lam Thanh nhướng mi, giả vờ xấu hổ lại ủy khuất nói:
"Nhị tỷ, tỷ nói gì a, ta chẳng qua là vì học viện suy nghĩ, để hai vị lão sư cẩn thận một chút nếu lỡ mất một nhân tài như tỷ đúng là đáng tiếc~"
Lam Nguyệt cười nhạt một tiếng, tựa tiếu phi tiếu nhìn Khương lão cùng phó viện, nói:
"Nga, ta nói, ta khi nào nói qua ta không phải Linh giả? Ta khi nào cố ý che giấu thực lực?"
Khương lão nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Ý gì?"
Phượng Lam Thanh thu lại ý cười, nhíu mày, tựa hồ cũng nghi hoặc nàng muốn nói gì.
"Ta là nói, lúc ta vừa vào học viện, là các người trực tiếp cho ta xếp lớp, cũng chưa từng cho ta kiểm tra như những người khác.
Không ai hỏi, chẳng lẽ ta phải chạy khắp nơi rêu rao ta là linh giả?"
Lời này nói, không chỉ Khương lão và phó viện nghẹn, Phượng Lam Thanh còn là sửng sốt.
Lam Nguyệt nhìn biểu hiện của bọn họ, lạnh nhạt cười.
"Nhưng, ngươi, ngươi cũng không thể im lặng chứ? Cũng không biết báo cáo lên!"
Khương lão nghẹn hồi lâu, rốt cuộc cũng nghẹn ra một câu.
Lam Nguyệt nhìn ông một chút, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:
"Không rảnh."
Đám người: "..."
Long Dật Hiên vẫn luôn im lặng, nhịn không được cũng lên tiếng:
"Nhiều lần xung đột như vậy, cũng không thấy ngươi sử dụng linh lực, vừa rồi đấu lôi đài cũng như vậy, ngươi còn nói không cố ý che giấu?"
Lam Nguyệt liếc hắn một cái, thanh âm nàng hờ hững lại cao ngạo vang lên:
"Ha, để ta sử dụng linh lực? Họ xứng sao?"
"Ngươi!"
Long Dật Hiên cắn răng, lùi một bước, im lặng không nói.
Đúng vậy, căn bản không cần Phượng Lam Nguyệt dùng linh lực, chỉ cần thân thủ cũng đủ để nàng kiêu ngạo.
Phượng Lam Thanh liếc hắn một cái, trong mắt có xem thường lóe qua.
Lam Nguyệt nói xong, liền hiên ngang mà rời đi.
Lúc đi ngang qua Phượng Lam Thanh, quét mắt nhìn nàng một cái.
Sắc mặt Phượng Lam Thanh như thường, không có biến hóa gì.
Vẫn còn hướng nàng nở một nụ cười.
Lam Nguyệt lướt qua nàng, trong lòng lại có điều suy tư.
Phượng Lam Thanh này, quả nhiên không giống.
Khương lão sư cùng Phó viện trưởng cũng không thể nói được gì.
Rốt cuộc là bọn họ sơ sót, không chịu kiểm tra rõ ràng, hiện tại có trách cũng không có lí do để trách.
Phượng Lam Thanh nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, ánh mắt hơi lóe sáng.
Quả nhiên không phải đèn đã cạn dầu a, Phượng Lam Nguyệt, tất cả chỉ là bắt đầu mà thôi, chúng ta từ từ chơi đùa~
Lam Nguyệt cũng không trợ giúp đám học viên, tự mình trở về tiểu viện.
Nàng đóng cửa phòng, liền đi vào Phượng Linh giới.
"Quân Vô Nhai, vừa rồi ngươi nhìn ra Phượng Lam Thanh có vấn đề gì không?"
Quân Vô Nhai ngồi bàn, trầm ngâm hồi lâu.
"Có một năng lượng kỳ lạ ngăn cản ta dò xét nàng ta.
Đúng là thú vị, bản tôn sống lâu như vậy, lần đầu gặp tình huống này."
Lam Nguyệt khá kinh ngạc, lại có thứ Quân Vô Nhai không thể nhìn thấu.
Mặc kệ Phượng Lam Thanh hiện tại là người nào, nhưng Lam Nguyệt có thể chắc chắn một điều, nàng cố ý nhằm vào nàng, tuyệt đối không phải bạn.
"Nha đầu, người này khó lường, ngươi cẩn thận một chút, cố gắng đừng cùng nàng đi quá gần."
Quân Vô Nhai cảm thấy không yên tâm, dù sau thế lực mà hắn đều không nhìn thấu, chỉ sợ Lam Nguyệt đối phó không được.
Lam Nguyệt khẽ lắc đầu, ánh mắt có phần nghiền ngẫm, nàng lên tiếng:
"Chỉ sợ không thể được.
Không phải ta tìm nàng gây phiền phức, mà là nàng đến tìm ta gây phiền phức."
Thôi, cũng không có gì phải lo lắng, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Nếu Phượng Lam Thanh nhằm vào nàng, nàng cũng không ngần ngại tiếp chiêu.
Dù sau, con người nàng a, không chủ động gây phiền phức, nhưng cũng không phải sợ phiền phức.
________
Lam Nguyệt ở học viện tu luyện một tháng, học được không ít tri thức.
Phượng Lam Thanh trừ lần đó ra, thế nhưng không lại tìm nàng phiền phức.
Đi học lên lớp, nghe giảng so ai đều chăm chú.
Nghe nói tu vi nàng đã khôi phục, vẫn là cùng nàng một lớp.
Nàng từ lớp Hoàng cấp võ giả được "ưu ái" chuyển sang lớp Địa Cấp Linh giả, cũng đúng là lớp Lan Mịch đang theo học.
Lam Nguyệt không từ chối, cũng không nói thêm cái gì.
Dù sau đối với nàng, những kiến thức nàng có thể học được ở học viện này cũng chỉ có ở Thư viện.
Kiến thức về Linh giả, cách tu luyện, Quân Vô Nhai đều có thể giáo nàng, ở Phượng Linh Giới tu luyện so bên ngoài nhanh hơn nhiều.
Thế lực của nàng cũng đã chính thức thành lập, không chỉ có Lan Mịch, Thủy Y Họa và Long Dật Trần cũng gia nhập, còn về Lam Quân Ly, Mặc Phong biết đến, nhưng cũng không tham dự, bọn họ đều là người có thân phận trong Thiên Vân Tông, gia nhập môn phái nàng là không có khả năng.
Nhưng Long Dật Trần và Thủy Y Họa thì khác, bọn họ không xuất thân từ Thiên Vân Tông.
Về tên của môn phái, Lam Nguyệt lấy "Cửu" làm tên, gọi là Cửu Môn.
Sở dĩ lấy chữ "Cửu" này, cũng coi như là chữ cùng nàng có duyên không ít, nàng luyện công pháp gọi Cửu Thiên Quyết, cửa ải huấn luyện của nàng tạo ra có chín cửa, hiện tại lấy danh Cửu Ngục.
Tổng thể thực lực của Cửu Môn không cao, hiện tại tu vi tối cao chính là Tuyên Vọng, hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Dương Cảnh.
Đám Diệp Tu bên đó nhờ Thanh U dẫn đi Lạc Nhật sơn mạch huấn luyện, cộng với đặc huấn thông qua Cửu Ngục, tu vi đại đa số đều ở Thực Hóa Cảnh.
Người có thiên phú một chút, cũng đã đạt đến Hậu kỳ đại viên mãn.
Lợi hại nhất vẫn là Lạc Y, mặc dù tu luyện chậm trễ, nhưng tu vi cũng đã đạt đến Tụ Linh cảnh hậu kỳ, quả thực cố gắng không ít.
Diệp Mộng cũng đã chính thức trở thành một luyện đan sư nhất phẩm.
Bằng phương pháp huấn luyện của nàng, người của Cửu Môn đều có thể lực rất tốt, thân pháp hay phản ứng cũng đều vô cùng nhạy bén.
Đáng tiếc nàng phải ở trong học viện, thời gian ra ngoài không nhiều.
Nếu không có thể ở Cửu Ngục huấn luyện, thể chất tuyệt đối nhanh chóng nâng cao.
Một tháng này, tu vi của nàng cũng không có tăng lên, lần trước Huyền Tịch giúp nàng độ tu vi, thăng liền ba cấp, một tháng này nàng đều chăm chỉ củng cố tu vi.
Đáng mừng chính là Tinh Thần quyết nàng tu luyện, đã hoàn thành được tầng thứ nhất! Hiện tại liền có thể tiếp tục luyện đến tầng thứ hai.
Hiện tại nàng dùng tinh thần lực điều khiển hay công kích đều so phía trước càng thuần thục!
Lại nói đến học viện, nghe nói hôm qua vừa có một vị lão sư mới đến.
Nghe nói trẻ tuổi lại tuấn mỹ, đám học viên đều đồn ầm cả lên, nghe nói vị lão sư này rất lạnh lùng, tính cách cũng không có ôn hòa gần gũi, đám học viên dù nhiệt tình đến đâu cũng không dám cách hắn quá gần.
Lam Nguyệt ngược lại cũng không tò mò.
Cao ngạo như vậy, giống hệt người nào đó!
Không nhắc nàng cũng sắp quên mất, hình như một tháng qua chưa từng gặp qua Huyền Tịch đi? Ách, thời gian nàng ra ngoài quá ít, đều bận rộn bên Cửu Môn, cũng không có thời gian ghé qua phủ quốc sư tìm hắn.
Hẳn là sẽ không tức giận đi? Nàng và hắn cũng coi như sinh tử chi giao, có phải nàng có chút lạnh nhạt rồi?
Lam Nguyệt lắc lắc đầu, đem suy nghĩ ném ra phía sau.
Mặc kệ đi, dù sao hắn cũng không chủ động đến tìm nàng, chắc là không có việc gì.
Hôm nay, nàng như thường lệ đến thư viện đọc sách.
Chỉ là trên đường đi, nàng phát hiện người càng ngày càng nhiều.
Lam Nguyệt nghe được đám học viên nói chuyện với nhau.
"Mau lên, ở Thư viện! Ta nghe ngóng rồi! Rất chính xác!"
"Oa, Dung lão sư đến Thư viện a, mau mau, ta cũng muốn nhìn một lần!"
"Nhanh lên, Dung lão sư ở thư viện!"
"...."
Lam Nguyệt chớp hạ mắt, đám học viên này, so với đám fans đu idol ở hiện đại một chút cũng không kém.
Chẳng qua vị Dung lão sư này rốt cuộc đẹp đến mức nào, mà không chỉ nữ sinh, đến nam sinh cũng kéo nhau đến nhìn đâu?
Kỳ thật đám nam sinh kia, chính là kẻ chưa biết nên tò mò mà thôi, bọn họ gặp qua một vài nam sinh gặp qua Dung lão sư, bộ dạng bị đả kích đến cực điểm kia, nhượng bọn họ càng tò mò.
Lam Nguyệt chần chờ một chút có nên đi xem hay không, lại nghĩ đến nàng mục đích chính là thư viện, vì cái gì không đi? Cuối cùng vẫn là đi qua.
Lam Nguyệt kinh ngạc là, cũng không có như tưởng tượng của nàng, đám học sinh đều rất trật tự, cũng rất ngoan ngoãn tìm tài liệu, đọc đọc sách, nếu không phải tất cả đều thỉnh thoảng hướng trên lầu nhìn, nàng nhưng thật ra đều nghĩ bọn họ đến đọc sách đâu.
Lam Nguyệt bước vào thư viện, liền hướng lão sư trình báo danh tính, sau đó mới đi vào tìm sách.
Lam Nguyệt liếc nhìn hướng lầu, nơi đó ở vị trí của nàng bị che khuất, nhìn cũng không thấy cái gì, Lam Nguyệt cũng từ bỏ, lại quay qua tìm kiếm.
Sách hữu ích ở thư viện, nàng đều đã xem qua, các Linh kỹ ở đây đều không có thứ nào khiến nàng hợp mắt.
Lam Nguyệt đưa mắt nhìn tầng trên.
Nàng là học viên lớp Địa, chỉ có thể đủ lên đến tầng 7, tầng 8 chỉ có học viên lớp chữ Thiên có thể lên.
Chẳng lẽ nàng còn phải muốn thăng cấp? Học viện Vân Uyên là do Hoàng tộc Đông Nhạc quốc mở ra, nhưng lại không phải do Hoàng thất toàn quyền quản lí.
Nghe nói viện trưởng của học viện Vân Uyên là bạn tâm giao của Thái thượng hoàng năm xưa, Hoàng đế cũng phải kính ông ta năm phần.
Lam Nguyệt còn đang suy tư không biết tiếp theo cần làm gì, trước mặt đột nhiên biến ảo một cái.
Lam Nguyệt hồi thần, bản thân liền đã ở tầng 9 của Thư viện! Mà trước mặt nàng, là một tử y nam tử!
Lam Nguyệt chớp hạ mắt, mặc dù gương mặt hoàn toàn không giống, nhưng bộ dạng này, khí chất quen thuộc này, nàng hoàn toàn có thể khẳng định, đây rõ ràng chính là Huyền Tịch!
Nima, hắn thực sự tìm tới??
Huyền Tịch ngồi trên ghế, hai mắt khép hờ, tay nâng một ly trà, chậm rãi uống.
Nhìn Lam Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, mới chậm rãi đặt ly trà xuống, mở mắt:
"Phượng Lam Nguyệt.".