Tề Giai Niệm mệt đến mức ngất đi, lúc tỉnh lại trời bên ngoài đã tối đen, cô chậm chạp duỗi eo, vẫn hơi buồn ngủ, lúc này mới phát hiện mình đã được mặc quần áo chỉnh tề mà người ôm cô lại là anh trai soái ca, mi mắt đang cong cong nhìn cô cười.
“Tỉnh rồi? Heo nhỏ lười biếng.” Tề Ngạn Sơ in lên môi em gái một nụ hôn, đuôi lông mày nơi khóe mắt không giấu được ý cười: “Đã đói chưa? Tiền thưởng ở cuộc thi Vật lý học kì một đã có rồi, đi nào, anh trai dẫn em đi ăn ngon.”
Tề Giai Niệm vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, chỉ là được anh trai dẫn đi theo bản năng, tay anh rộng mà ấm áp, cô gái nhỏ bất giác dựa vào lòng ngực của anh trai, chỉ mới đi được vài bước, đôi anh em này đã có thể đi ra khỏi bầu không khí mập mờ rồi.
Chỉ là, bầu không khí này chưa kéo dài được bao lâu, mới vừa đi ra khỏi sân bóng rổ, nghênh đón hai người là một đám nam sinh còn mặc đồng phục thể dục, người chân dài cao cao đứng đầu, đúng là ủy viên ban thể dục của lớp Tề Ngạn Sơ - Ôn Dịch An.
Vốn dĩ Tề Giai Niệm xiêu xiêu vẹo vẹo đang được anh trai ôm lấy, thấy nhiều người như vậy, lập tức đứng thẳng dậy, không chút dấu vết nào tạo ra khoảng cách giữa hai người. Tuy Tề Ngạn Sơ biết cô không muốn thân mật trước mặt nhiều người như vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút hụt hẫng, mi nhíu lại.
“Ồ, hóa ra Tề Ngạn Sơ ở đây, khó trách tớ kiếm cậu cả ngày không ra.” Ôn Dịch An cười cười đi đến, lúc cười lộ ra hàm răng trắng, bóng rổ trong tay xoay chuyển thuận lợi, tuy đã là buổi tối, nhưng cả người vẫn toát ra hương vị tràn đầy ánh mặt trời.
Mắt Tề Ngạn Sơ nhìn sang em gái đang cúi đầu đỏ mặt, trước mặt cũng nở nụ cười: “Phải, tớ đưa em gái đi nghỉ ngơi một lát, cô gái nhỏ đã thi đấu mệt mỏi cả chiều rồi.”
“Em gái cậu?” Ôn Dịch An nhướng mày, nói thật, vừa mới nhìn Tề Ngạn Sơ từ trong bóng tối ôm một cô gái đi ra, còn tưởng rằng nam sinh ngoan hiền nào lén lút chơi bạn gái, không nghĩ đến là em gái hắn.
Đội trưởng đội bóng rổ cao gần 1m9 nghiêng đầu nhìn, người cao lại thêm khoảng cách quá xa khiến cậu không nhìn được thiếu nữ đang cúi đầu như thế nào. Nhưng mà cậu cũng không hứng thú lắm, tùy tiện pha trò với người bên cạnh, nói tạm biệt với Tề Ngạn Sơ rồi rời đi.
Mãi cho đến lúc bóng rổ trên tay không hiểu sao lại rơi xuống đất, cậu quay đầu lại để nhặt, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ dưới ánh đèn đường chiếu vào, Ôn Dịch An không khỏi ngây ra, cô gái này…
Tề Giai Niệm hiện giờ hoảng hốt đến rối tinh rối mù, quay đầu nhìn lén Ôn Dịch An thế mà lại bị cậu phát hiện, đúng là họa vô đơn chí(*)!
(*) Tai họa đến dồn dập
Năm trước, cô cùng cô bạn Lân Trác chơi nói thật hoặc cực mạo hiểm, vừa hay kết quả là cô thua lại chọn cực mạo hiểm, vừa hay yêu cầu là gửi thư tình cho nam sinh.
Lân Trác như kẻ trộm, yêu cầu không được gửi cho người mình quen biết, phải gửi cho nam sinh mình không quen biết, thậm chí ngay cả thư tình cũng đã chuẩn bị tốt cho cô. Tề Giai Niệm đứng chờ ở trên hành lang không một bóng người, chờ được nam sinh vừa đánh bóng rổ xong đang định đi siêu thị - Ôn Dịch An.
Người này cao như vậy, làn da lại trắng, thấy được rõ ràng, Tề Giai Niệm không nói hai lời nhét thư tình vào tay đối phương, cất bước chạy đi, cũng may Lân Trác còn có lương tâm, không bắt kí tên lên trên thư tình, về sau Tề Giai Niệm nhìn thấy Ôn Dịch An trong trường học đều tự giác đi vòng, hai người không có gặp mặt nhiều, cô cũng coi như chưa từng có việc này.
Kết quả vẫn đang tốt, cũng chỉ là đến lúc anh ta sẽ nhận ra, vừa hay quay lại bắt được ánh mắt của đối phương, anh ta hẳn rõ ràng đã nhận ra cô rồi.
“Hai người chờ một chút.” Ôn Dịch An đuổi theo.
Tề Giai Niệm nghĩ thầm: thôi xong, thôi xong, game over rồi!
“Đây là thẻ khuôn viên hai người làm rơi, tớ vừa mới nhặt được.” Một tấm thẻ được đưa qua.
Tề Ngạn Sơ nhìn tên ở mặt trên: “Ồ, là của em gái tớ.”
Tề Giai Niệm lại nghĩ: Hóa ra là thẻ khuôn viên, thật tốt quá!
Bỗng nhiên khuôn mặt khí chất bất phàm phóng đến trước mặt cô, thế nhưng Ôn Dịch An lại cúi đầu ngó qua, mặc kệ biểu tình của Tề Ngạn Sơ ngày càng khó coi, nhìn kĩ khuôn mặt tinh xảo của cô gái dưới ánh đèn đường: “Thật đúng là em, em gái nhỏ đưa thư tình cho tôi.”
Cô gái nhỏ khóc ròng, trời xanh ơi, cậu đang cố ý đúng không?