Kỳ thi tuyển sinh đại học diễn ra vô cùng bận rộn, nhưng Tề Ngạn Sơ vẫn rất bình tĩnh như không có gì.
Chẳng qua vì nhà trường yêu cầu phải đạt được điểm cao nên anh mới phải tham gia kỳ thi này, nhưng cũng chẳng có áp lực học hành gì cả, cho nên anh luôn cảm thấy cực kỳ nhàn hạ.
Nhưng bởi vì kỳ thi cuối kì của Tề Giai Niệm đang đến gần, trước đây cô gái nhỏ rõ ràng không thích học hành chăm chỉ, nhưng bây giờ vừa về đến nhà đã vào phòng học bài, cha mẹ còn nói rằng con gái họ cuối cùng đã biết suy nghĩ.
Đến bữa tối, Tề Giai Niệm chỉ ăn hai miếng cơm rồi trở về phòng như thường lệ, một lúc sau, tiếng khóc của con quỷ nhỏ tru tréo vang lên: "Tại sao vậy, tại sao lại khó quá vậy!"
Ba người trên bàn nhìn nhau, bà mẹ lo lắng nhìn về phía cửa phòng con gái thì thầm: "Con gái của chúng ta thích học là một điều tốt, nhưng cứ học kiểu này không phải sẽ đổ bệnh sao? Em thấy con bé không sớm hay muộn sẽ bị điên mất thôi."
Nghe vợ mình nói vậy, trái tim người cha như chùng xuống, ông cau mày rơi vào trầm tư, sau đó liền đưa ra quyết định quan trọng: "Ngạn Sơ, con mau đi xem em gái của con thế nào, quan hệ anh em các con trước giờ vẫn luôn rất tốt. Nếu thấy được, con nên dẫn nó xuống lầu đi dạo một lát, hóng gió cho thoải mái đầu óc. Dù sao mấy ngày nữa là thi đại học rồi, con cũng nên điều chỉnh tâm lý thật tốt."
Tề Ngạn Sơ đột nhiên dừng động tác trên tay, anh hơi bất ngờ trước quyết định của cha. Dù sao kể từ khi bị cha nhìn thấy hai anh em họ thân mật dưới lầu, cha đã không cho phép bọn họ ở riêng với nhau nữa.
Tuy nhiên, anh cũng muốn biết em gái mình đã cao lên bao nhiêu.
Vì vậy, người con trai nhẹ nhàng đẩy cửa phòng của em gái.
Cô gái nhỏ đang chăm chỉ cặm cụi viết lách trên bàn, sau đó lại đột ngột dừng viết, cắn đuôi bút và cau mày tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ gì đó, bộ dạng như gặp phải vấn đề rất khó giải quyết.
Thậm chí cô còn không nhận ra có người nào đó đã đẩy cửa bước vào, cho đến khi Tề Ngạn Sơ đứng đằng sau và chọc vào lưng cô, cô gái nhỏ mới giật mình ngẩng đầu lên, rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó là anh trai mình: "Anh trai à, anh cố ý muốn dọa em sợ chết khiếp sao?"
Tề Ngạn Sơ tỏ vẻ bản thân rất oan uổng: "Là do em quá chú tâm học hành, ngay cả anh bước vào em cũng không biết." Nhìn đống sách tham khảo trên bàn của em gái, người con trai liền nhướng mày: "Sao tự nhiên em học hành chăm chỉ vậy? Người không biết còn tưởng em đang ôn thi đại học đấy."
Cô gái nhỏ phớt lờ, bây giờ cô không muốn đôi co với anh, đôi môi còn nhếch lên tỏ vẻ không vui: "Anh trai à, anh mau ra ngoài đi, đừng quấy rầy việc học của em."
Tề Ngạn Sơ chỉ muốn phá lên cười, cái người này rõ ràng trước đây không hề thích học hành, bây giờ lại nói muốn học hành chăm chỉ.
"Anh không thể đi được, anh có nhiệm vụ phải làm." Người con trai vươn bàn tay của mình nghịch ngợm dái tai của em gái, ngón tay còn cố ý vuốt ve vòng quanh vùng nhạy cảm sau tai cô: "Mẹ chúng ta sợ em học nhiều quá sẽ phát ngốc, nên đã kêu anh dẫn em xuống lầu đi dạo."
Cuối cùng, anh phải nói hết mức mới đưa được cô gái nhỏ ra ngoài đi dạo, Tề Ngạn Sơ nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai trước mặt mình, trực giác mách bảo anh rằng cô gái nhỏ này có điều gì đó giấu kín trong lòng, tối nay anh nhất định phải hỏi cho ra mới được.
Ban đầu Tề Giai Niệm chỉ muốn dạo quanh tầng dưới trong khu chung cư, nhưng cuối cùng, lại được anh trai dẫn tới công viên gần đó. Ở đây có rất nhiều người đi dạo sau bữa tối, đám đông ồn ào náo nhiệt cực kỳ sôi động.
Hai anh em nắm lấy tay nhau đi dạo trong đám đông nhộn nhịp, gió đêm thổi tới mát rượi, Tề Giai Niệm cũng dần dần cảm thấy thoải mái hơn, cô lại bắt đầu đung đưa cánh tay anh trai như một đứa trẻ thơ.
Tề Ngạn Sơ nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ như vậy, anh thấy thời cơ đã chín muồi, nhanh chóng mua một ly trà sữa và nhét vào tay em gái, cười khẽ nói: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì với em vậy?"