Phượng Tương Sồ


Khác với trong tưởng tượng của Lăng Tri, Tạ Thanh Li không quá kích động, vẻ mặt nàng ấy đầy phức tạp như thể đang kìm nén phần tình cảm nào đó, không dám cất lời nói lên nỗi chờ mong của mình mà chỉ nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của Tạ Ngọc: "Bây giờ y đang ở đâu?"
"Thân phận của y khá nhạy cảm nên không tiện xuất hiện ở đây, tỷ để y tạm đợi bên ngoài trấn, khi nào không còn kẻ bám đuôi nữa thì y tự khắc sẽ đến." Tạ Ngọc nói.
Tạ Thanh Li khẽ gật đầu, lát sau, như thể nàng nhớ đến việc gì đó nên lại thoáng chau mày.
Kể từ thời khắc đó Tạ Thanh Li không nói thêm lời nào nữa, nàng ngồi bần thần trước sân, suy nghĩ phiêu đãng, ngay cả Lăng Tri ở bên cạnh gọi nàng mấy tiếng mà nàng cũng chỉ đáp lại qua loa cho xong chuyện.
Lăng Tri chưa bao giờ thấy Tạ Thanh Li lộ ra bộ dáng như hiện giờ, bụng bảo dạ mẫu thân đúng là rất thích người ta, nếu không sao lại vì y mà ba hồn bảy vía treo ngược cành cây như này cơ chứ.

Nàng im lặng ngồi bên cạnh an ủi Tạ Thanh Li, ngược với vẻ u sầu của mẫu thân chính là vẻ mặt mùa xuân phấp phơi của Tạ Ngọc, dì ấy kéo Lăng Tri sang một bên bảo đừng quấy rầy Tạ Thanh Li.

Lăng Tri nghe vậy bèn đáp dạ đi đến nơi khác ngồi xuống, hai dì cháu bắt đầu nhỏ to trò chuyện một hồi.
"Người mà mẫu thân chờ là người như thế nào vậy ạ?" Lăng Tri vẫn mãi canh cánh về vấn đề này, nhưng Tạ Thanh Li không chủ động nói đến thì nàng cũng không hỏi nhiều, đến nay nghi vấn lại càng dày đặc.
Tạ Ngọc bật cười khanh khách, liếc mắt tỏ ý nhờ Lăng Tri rót cho hắn một chén trà, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, chìm vào hồi ức: "Y ấy à, y chính là kiểu người khó lường, và còn là một vị đại anh hùng nữa."
"Võ công cao cường, lòng dạ hiểm độc, ai ai cũng phải kính sợ y." Tạ Ngọc đăm chiêu, chợt cười thần bí thì thầm vào tai nàng, "Nhưng mà cũng có người khiến y phải nảy sinh sợ hãi đó, mẫu thân của con."
Lăng Tri nghe xong liền gật gù liên tục, thì ra là một người sợ vợ à.
Tuy Lăng Tri chỉ là tiểu cô nương sống ở trấn nhỏ xa xôi hẻo lánh, nhưng tâm hồn thiếu nữ thích hóng hớt của nàng chẳng bao giờ kém ai.

Nàng luôn ngưỡng mộ các vị anh hùng trong giai thoại cũng như các vị hảo hán ở nhân gian, đối với một Lăng Tri lớn lên cùng chuyện xưa như thế thì vẫn đinh ninh một nhân vật khó lường thì chính là một vị thiếu niên anh hùng tại vị đại tướng quân, nàng nghiêng đầu trầm tư rồi chợt hỏi: "À thì...!nếu so y với Đại tướng quân Lục Kinh thì người nào lợi hại hơn ạ?"
Tạ Ngọc vốn đang cười tự dưng lại ngây ra như phỗng, sau một lúc hắn bỗng nở nụ cười một cách kỳ quái, cười đến không khép miệng được.

Hắn ôm bụng nói: "Ôi chao, tiểu cô nương này, cháu hỏi thế kia thì dì biết trả lời như nào bây giờ."
Lăng Tri trợn mắt, nghiêm túc hỏi lại: "Sao vậy ạ?"
"Đều lợi hại giống nhau cả, giống nhau cả thôi." Tạ Ngọc chấm dứt chủ đề này tại đây, hắn nghĩ nếu còn nói nữa thì hắn sẽ cười vỡ bụng mất, để tránh tiểu cô nương lại tò mò thì hắn nhanh chóng hỏi Lăng Tri mọi chuyện xảy ra gần đây.

Lăng Tri ngây thơ không biết mình đã bị đối phương đánh trống lảng, nàng thật thà kể hết tất tần tật những việc trong thời gian vừa qua.

Ai ngờ được khi nàng nói đến tâm tư của Lục thiếu gia dành cho Tạ Thanh Li thì Tạ Ngọc lại tiếp tục cười nắc nẻ, nhiệt tình lôi kéo Lăng Tri hỏi han vị thiếu gia đó đã theo đuổi Tạ Thanh Li bằng cách nào.
Lăng Tri nghiêm túc kể lại, cuối cùng khi biết Tạ Thanh Li đã bị thương thì Tạ Ngọc mới thôi vẻ mặt tươi cười, nom có vẻ rất lo lắng.
Nhưng bây giờ vết thương của Tạ Thanh Li đều đã hồi phục hết, phen lo lắng này của Tạ Ngọc sợ là lo thừa mất rồi.
Một ngày nhanh chóng trôi qua, khi ánh chiều tà bắt đầu tắt hẳn thì ba người cùng nhau dùng bữa tối, lúc ăn xong cũng không vội tản ra mà chỉ treo đèn lồng lên, vừa khẩn trương lại có chút mong chờ.
Ban đêm, khi đồng hồ nước vọng lên tiếng gõ thứ mười hai thì cuối cùng cổng lớn cũng bị ai đó gõ vang.
Tiếng đập cửa tuy ngắn mà rất rõ ràng, cách một cánh cổng dày chạm trổ bằng gỗ cũng có thể nghe ra được âm thanh trống rỗng và nặng nề.
Lăng Tri liếc nhìn Tạ Thanh Li, nàng ấy vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Nàng nghĩ chắc là mẫu thân đang ngại ngùng đây mà.

Lăng Tri hiểu ý gật đầu, đứng dậy đi tới cạnh cửa.
Dùng sức kéo cánh cổng ra, Lăng Tri đưa mắt nhìn lại, chỉ ngỡ như mình đang đối diện với một ngọn núi cao ngất.
Nam tử bên ngoài thoạt trông vô cùng cao lớn, áo choàng đen che kín một thân y phục đen huyền ở bên trong, trên mặt y còn đeo thêm chiếc mạng che mặt cùng màu đen, nửa mặt bị bóng đêm che khuất mang đến cảm giác bí ẩn kín đáo.

Trong tưởng tượng của Lăng Tri, người đến hẳn là phải đại tướng quân phong thái vô hạn, khí khái vô biên cưỡi trên ngựa chiến uy vũ, ai biết được lại gặp phải một vị vẻ ngoài vừa đáng sợ lại còn to lớn, nàng sợ hãi lùi về phía sau một bước.
Ngay lúc này, y bước lên, không để ý đến biểu cảm trên gương mặt nàng mà xoay người khép cổng lại.
"Thúc là...!ai?" Lăng Tri không chắc lắm liệu đây có phải là người mà Tạ Thanh Li chờ đợi hay không, bởi lẽ nhìn hắn chẳng giống người tốt chút nào.
Y nghe được lời nói của Lăng Tri liền quay người lại, ngay cả mạng che mặt cũng không giấu được vẻ tươi cười cùng khóe môi đang cong lên, y nhìn Lăng Tri đầy trìu mến: "Tên của ta là Lục Kinh."
Vừa nói xong, y giơ tay tháo mạng che xuống, ngũ quan sắc sảo anh tuấn mang theo vẻ chính trực y hệt như trong tưởng tượng của Lăng Tri.
Đại tướng quân Lục Kinh can dạ thiện chiến lại sở hữu vẻ ngoài tuấn lãng vô song, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã ngồi lên vị trí cao như ngày hôm nay, thật đúng là một vị tướng hoàn hảo không tì vết và cũng là đức lang quân trong mộng của tất cả các cô nương trên trấn.

Vì thế nên từ nhỏ Lăng Tri đã được nghe rất nhiều mẫu chuyện xưa của Đại tướng quân Lục Kinh, nghe nói thời trẻ của y chính là chuỗi ngày rong ruổi nơi sa trường, bình định chiến loạn, võ công tuyệt thế, sức lực lớn đến nỗi có thể khiêng được nguyên một đỉnh đồng to lớn, cách xa ngàn dặm vẫn có thể lấy đầu địch dễ như trở bàn tay.
Mấy chuyện này có thực sự diễn ra như lời đồn hay không thì Lăng Tri không biết, nhưng trong lòng nàng, không một ai có thể sánh bằng Đại tướng quân Lục Kinh cả.
Vậy mà lúc này, y đang đứng trước mặt nàng, trò chuyện với nàng, đã thế còn cười với nàng nữa.
Lòng Lăng Tri lâng lâng một niềm vui khó tả, câu từ nói ra cũng đượm vẻ mơ hồ: "Thúc thật sư là...!Đại tướng quân Lục Kinh sao?"
"Không ngờ cháu cũng biết đến ta." Lục Kinh cười vui vẻ, y nâng tay nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Tri, chợt y bước lướt qua người nàng đi về phía Tạ Thanh Li không rõ vui buồn ngồi ngay ngắn đằng kia.
"Công..." Lục Kinh thở dài, toan quỳ xuống hành lễ thì đã bị Tạ Thanh Li ngăn lại, chàng đứng dậy kéo tay Lục Kinh, nhỏ giọng: "Vào trong rồi nói."
Lục Kinh gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc thu lại ý cười trên môi đi cùng Tạ Thanh Li vào phòng.
Tạ Thanh Li khép chặt cửa lại, nói với Tạ Ngọc ở bên ngoài: "Tỷ ở đó cùng Lăng Tri."
Tạ Ngọc bất đắc dĩ cười khổ, xua tay đáp: "Biết rồi mà."
Sau khi đã vào phòng thì Lục Kinh lại không nén được mà buông tiếng thở dài, vẻ mặt buồn bực: "Công tử, không ngờ rằng người sẽ..."
Tạ Thanh Li biết Lục Kinh định nói gì, hẳn là không khác lắm so với những lời lo lắng của Tạ Ngọc ngày hôm đó.

Nhưng đây không phải điều mà Tạ Thanh Li muốn nghe, chàng nhíu mày hỏi: "Mọi chuyện trong kinh thành sao rồi? Vì sao ngươi lại đến đây?"
Lục Kinh nghe được ý tứ của Tạ Thanh Li bèn buông xuống trăm mối ngổn ngang đang trào dâng, nghiêm túc đáp: "Chắc công tử cũng đã nghe đến việc Nhị hoàng tử đăng cơ.

Là do Chủ tử đi sai một nước cờ mới để hắn có cơ hội đoạt được tiên cơ, bây giờ muốn lật ngược cục diện chỉ e khó lại càng khó."
Tạ Thanh Li mím chặt môi, không lên tiếng.

Lục Kinh kìm lòng không đặng nói: "Lúc trước, nếu không xảy ra việc công tử rời kinh thành thì mọi chuyện sẽ không có kết quả như bây giờ." Y nói liền một hơi, sau lại nói tiếp: "Công tử, trở về cùng thuộc hạ đi."
Sắc mặt Tạ Thanh Li lạnh lùng, liếc mắt nhìn y: "Ngươi nên hiểu bây giờ không phải là lúc ta nên về." Nói chàng không muốn trở về cũng không đúng, chẳng qua chàng không muốn để tâm huyết bao năm qua của mình đổ sông đổ bể.
Lục Kinh vội lắc đầu, gấp gáp giải thích: "Công tử yên tâm, ngày ấy Tạ Tẫn Hoan đã báo lại tình hình của công tử cho thuộc hạ, thuộc hạ cũng đã chuẩn bị chu toàn mọi việc.


Nếu người về thì sẽ ở tại Quỳnh Lam sơn trang, nơi đó rất an toàn nên công tử không cần lo lắng."
Lục Kinh ngập ngừng muốn nói lại thôi, Tạ Thanh Li nhanh chóng bảo: "Có chuyện gì thì nói thẳng."
"Công tử." Lục Kinh trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng đành nói: "Để tránh chuyện này bị lộ ra bên ngoài thì chúng ta không thể mang theo tiểu cô nương ngoài kia được."
Tạ Thanh Li tất nhiên hiểu rõ ý Lục Kinh, cũng đoán được thể nào y cũng sẽ thốt lên lời này.
Lăng Tri chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi, chưa từng trải qua bất kỳ sóng gió nào nên tâm tư khá đơn thuần, một đứa bé như vậy sẽ mang đến rất nhiều hiểm nguy, bọn họ không thể nào đặt cược tính mạng mình lên người tiểu cô nương như vậy được.

Đối với đám người Lục Kinh, Tạ Thanh Li thật sự rất quan trọng, quan trọng đến mức chỉ cần Tạ Thanh Li đi sai một bước thì kế hoạch bày bố nhiều năm của họ sẽ sụp đổ hoàn toàn.

Vậy nên không còn cách nào khác ngoài việc bỏ Lăng Tri ở lại.
Tạ Thanh Li hiểu đạo lý này, nếu chàng rời đi thì không thể nào ở bên cạnh tiểu cô nương kia được nữa.
Tạ Thanh Li lặng lẽ không nói lời nào, Lục Kinh đã quen thuộc với tính tình của Tạ Thanh Li, y cũng biết Thu Phong Trấn đã không còn thích hợp với tình cảnh hiện giờ của Tạ Thanh Li nên nhanh chóng nói: "Trước khi tới đây thuộc hạ đã an bài tốt mọi việc.

Công tử, lần này thuộc hạ rất khó khăn mới có thể thoát khỏi tai mắt của Hoàng thượng, bây giờ toàn bộ nhân thủ đều đang đợi ngoài trấn, chỉ cần người ra lệnh một tiếng thì chúng ta lập tức xuất phát ngay."
Lần này đến đây Lục Kinh tin tưởng Tạ Thanh Li sẽ chọn cách rời đi nên mọi việc đều dã chuẩn bị hết thảy, y đang muốn tiếp tục khuyên nhủ thì Tạ Thanh Li đã nói trước: "Không cần."
Như là trong khoảng thời gian ngắn ngủi y không nghe được câu trả lời của Tạ Thanh Li, Lục Kinh chần chờ hỏi lại: "Công tử?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.

Hoàn Toàn Mất Kiểm Soát
2.

Ái Thật Lâu Bằng Hữu
3.


Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4.

[Ngôn Tình] Sống Chung
=====================================
"Ta sẽ ở lại, các ngươi về đi." Tạ Thanh Li bình tĩnh nói, "Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải ta vẫn an toàn ngồi đây sao?"
"Nhưng mà..." Lục Kinh bối rối chau mày, nhìn một thân nữ trang của Tạ Thanh Li mà nghẹn lời không cách nào nói ra được, y lúng túng muốn nói lại thôi, cuối cùng đành nuốt vào mọi lời toan nói ra, cười khổ khẩn cầu: "Công tử, người tội gì phải làm vậy?"
"Ta tự có tính toán." Tạ Thanh Li không định nói rõ cho y biết, có một số việc không cách nào giải thích, mà vốn dĩ, cũng không cần giải thích.
Mấy năm trước lúc chàng bị buộc rời khỏi kinh thành cũng chẳng phải hồi ức vui vẻ gì cho cam, bị bắt phải giả dạng thành nữ nhân thì không nói, đã thế còn bắt buộc phải ở đây trải qua những tháng ngày nhàm chán vô vị.

Mỗi ngày chàng đều ngóng trông đến thời điểm được khôi phục thân phận, thoát khỏi nơi đây, thoát khỏi màn đêm tối không thấy mặt trời.
Vậy mà trong những tháng năm tăm tối đó, Lăng Tri xuất hiện.
Tạ Thanh Li không thể tượng tượng nổi nếu chàng không ở đây nữa thì những ngày tháng sau của Lăng Tri sẽ ra thế nào.
Nếu chàng đã hứa sẽ không bao giờ rời đi thì nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình.
Lục Kinh không hiểu rõ nguồn cơn, chỉ lắc đầu, nóng nảy nói: "Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, nay Hoàng đế canh phòng chúng ta bốn phía, nếu bỏ qua thời cơ này thì lần sau khó có thể đón công tử rời đi."
"Vậy không cần quan tâm tới ta." Tạ Thanh Li dứt khoát nói.
Lục Kinh nghẹn lời, y và công tử lớn lên cùng nhau từ nhỏ nên rất hiểu tính tình cứng đầu cứng cổ của vị này, không còn cách nào hơn là tạm thời từ bỏ.
Tạ Thanh Li mặc kệ không khí đông cứng trong phòng mà mở cửa bước ra ngoài.

Lăng Tri đã đợi mẫu thân từ lâu, nghe thấy tiếng mở cửa liền không mảy may trò chuyện cùng Tạ Ngọc, chạy ùa đến bên cạnh Tạ Thanh Li, "Mẫu thân!"
Tạ Thanh Li nắm lấy tay Lăng Tri, nói chuyện với nàng câu được câu không.

Lục Kinh từ bên trong bước ra, thấy ánh mắt dò hỏi của Tạ Ngọc cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một hơi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận