Tiết trời tháng ba nắng ấm chan hòa, xuân về hoa nở, yến lượn vờn quanh.
(*)
Một chiếc xe ngựa lững lững đi chậm trên con đường xuôi Nam từ Nhạn Châu về Quật Châu.
Hộ vệ cưỡi ngựa bao bọc bốn phía, đoàn xe không hẳn là quá lớn, nhưng ai nấy đều lộ ra vẻ tinh anh trầm ổn, vừa nhìn đã biết lai lịch đám người này không bình thường.
Đây chính là đoàn xe của Lăng gia Nhạn Châu, mà người bên trong xe, không ai khác ngoài tiểu thư của Lăng gia, Lăng Tri.
Tiểu thư Lăng gia lưu lạc bên ngoài nhiều năm chỉ vừa tìm được vào độ ba năm trước, Lăng lão gia và Lăng phu nhân vui mừng khôn xiết coi nàng như bảo bối mà thương yêu, cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, tưởng như muốn tặng hết trân bảo của thế gian đến cho nàng.
Nhưng lạ thay, vị tiểu thư Lăng gia làm bao người hâm mộ này lại chẳng hề muốn làm một đại tiểu thư an nhàn nơi hậu viện.
Vì đáp ứng yêu cầu của nàng, Lăng lão gia đã mời đến một vị sư phụ giúp nàng học tập, mỗi ngày rèn luyện sách vở.
Cuối cùng công sức bỏ ra cũng được đền đáp, nàng đã giành được cơ hội đến Kiếm Các ở Quật Châu trao đổi việc buôn bán thay thế Lăng Mạc.
Mặt trời tỏa ra ánh nắng dịu nhẹ, từ bên trong xe, một nữ nha hoàn mang xiêm y sắc xanh ngọc vươn tay vén rèm nhìn ra, khẽ quay đầu nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, phía trước là Xương Châu, chúng ta không cần lên đường vội mà có thể tìm một khách điếm để nghỉ ngơi trước.
Qua khỏi Xương Châu rất khó để tìm được một trạm dừng chân."
Lăng Tri đang nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian ba năm mang đến rất nhiều thay đổi, tiểu cô nương ngây thơ của ngày xưa đã trưởng thành nên một thiếu nữ mang khí chất trầm ổn.
Tuy chân mày cùng đuôi mắt nàng vẫn chưa giấu hết vẻ non nớt, nhưng từng đường nét trên gương mặt đều đã dần hoàn thiện, thanh tao nhã nhặn ngây ngất lòng người.
Đối với người khác thì ba năm chẳng qua chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với một tiểu cô nương đương độ xuân sắc như Lăng Tri, thời gian ba năm cũng đã tạo nên muôn điều khác biệt.
Lăng Tri nhủ thầm, nếu bây giờ nàng đến trước mặt Tạ Thanh Li thì hẳn nàng ấy sẽ vô cùng kinh ngạc nhỉ.
Ý nghĩ này khiến khóe môi nàng vô thức cong lên, nụ cười nhẹ nhàng nở nộ.
Ở Lăng gia, chưa bao giờ nàng cười như vậy cả.
"Tiểu thư?" Nữ nha hoàn thấy vẻ mặt kì lạ của nàng bèn cất tiếng dò hỏi.
Sau khi Lăng Tri về Lăng gia, Lăng Mạc đã đưa đến cho nàng một nữ nha hoàn tên là Đường Nhi, tuổi tác hai người không khác nhau mấy, trông có vẻ là một tiểu cô nương nhanh nhẹn.
Dòng suy nghĩ của Lăng Tri bị Đường Nhi ngắt quãng, nàng từ tốn mở miệng, "Không nghỉ ngơi, chúng ta tiếp tục lên đường."
"Nhưng..." Trong lúc Đường Nhi vẫn còn do dự thì Lăng Tri lại nói tiếp, "Bên trong Xương Châu không phải có Thu Phong Trấn sao, hẳn là ta sẽ đến đó khi trời vừa tối, cứ dừng chân ở đó cũng được."
Đường Nhi nghe được cái tên Thu Phong Trấn trong miệng tiểu thư liền ngẩn người, cuối cùng nàng đã hiểu rõ quyết định của Lăng Tri, chỉ gật đầu rồi xuống xe phân phó cho hộ vệ.
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh, Lăng Tri vén rèm nhìn vào cảnh sắc từ từ lướt qua bên khung cửa, trong lòng nàng không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Đã lâu như vậy, nhưng nàng không cách nào quên được Tạ Thanh Li.
Nàng ấy từng hứa khi có thời gian sẽ đến Lăng gia thăm nàng, vậy mà ngay cả một lần cũng không đến.
Mỗi khi Lăng Tri muốn đi Thu Phong Trấn tìm Tạ Thanh Li thì đều bị Lăng Mạc ngăn cản.
Lăng lão gia và Lăng phu nhân sợ nàng giữa đường gặp phải bất trắc, không cho nàng rời nhà nửa bước, hết cách, Lăng Tri bèn nhờ đến biện pháp khác để liên hệ với Tạ Thanh Li.
Sau đó, nàng bắt đầu viết thư cho Tạ Thanh Li, trong thư nàng kể cho nàng ấy nghe về cuộc sống thường ngày của mình, về những câu chuyện xưa mà mình nghe ngóng được, và đôi khi sẽ không kìm được mà múa bút viết vào đó mọi nỗi không cam lòng đối với Tạ Thanh Li.
Nàng sai hạ nhân mang đi Thu Phong Trấn đưa cho Tạ Thanh Li, hắn ta nói là đã đưa, thế là nàng lại chờ đợi.
Ngày ngày nàng ghé mình vào khung cửa nhỏ ở trong phòng, chờ mãi chờ mãi, nhưng nàng chẳng chờ được bất cứ hồi âm nào từ Tạ Thanh Li.
Lăng Tri vẫn không hề nản lòng, hễ dôi dư ra chút thời gian thì nàng sẽ viết vài dòng cho Tạ Thanh Li, sau đó mỗi bức thư sẽ bọc trong một phong thư khác nhau, sai hạ nhân mang đi lần lượt từng ngày.
Vậy mà ba năm trôi qua, gió đến mặc gió, mưa xuống mặc mưa, hồi âm của Tạ Thanh Li vẫn không thấy đâu.
Lăng Tri dần tin tưởng vào ý nghĩ Tạ Thanh Li thật sự không cần nàng, nhưng từ bên trong lòng vẫn tồn tại cảm giác không cam tâm.
Vì không thể nào ra khỏi Lăng gia nên Lăng Tri đành đi theo người ta học việc, cứ thế, nàng đã có cái nhìn sâu sắc hơn về nhiều chuyện, cũng như biết thêm rất nhiều điều, ở độ tuổi mười sáu mười bảy đã có thể giúp Lăng lão gia đề xuất một số ý kiến và quán xuyến công việc vặt ở Lăng gia.
Nàng dùng thời gian ba năm để chứng minh, Lăng Tri nàng không chỉ là một thiên kim tiểu thư mảnh mai yếu đuối.
Lăng lão gia bắt đầu chú ý đến tài năng của nữ nhi, phân phó cho nàng một số việc làm ăn, ví như chuyến đi đến Kiếm Các ở Quật Châu lần này.
Tất cả kết quả này đều như ý muốn của Lăng Tri.
Trên đường từ Nhạn Châu đến Quật Châu thì sẽ ngang qua Thu Phong Trấn, Lăng Tri tính toán kĩ lưỡng thời gian cùng ngày tháng, chính là để dừng lại ở Thu Phong Trấn một chuyến.
Hồi ức trôi xa theo tiếng vó ngựa dẫm trên mặt đất, ráng chiều phủ kín trời cao, Lăng Tri thông báo với phu xe một tiếng, đám người trọ lại ở khách điếm tại Thu Phong Trấn.
Chốn cũ thân quen, vô số lần nàng ngang qua cánh cửa lớn này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng đặt chân vào bên trong.
Nàng đứng bên ngoài nhìn cửa khách điếm đến thất thần, sau mới từ từ đi vào.
Việc đặt phòng đã có người lo liệu chu toàn, Lăng Tri không cần nhọc lòng, nàng đứng đợi một lát thì tiểu nhị dẫn nàng lên một căn phòng sạch sẽ ở lầu hai.
Lăng Tri bình tĩnh dùng bữa tối, dọn dẹp một ít đồ đạc, thay sang một bộ y phục nhã nhặn hơn rồi đẩy cửa ra ngoài.
Đường Nhi đứng đợi ngoài cửa thấy nàng liền hỏi liệu có gì phân phó sao, Lăng Tri khẽ lắc đầu, nàng chỉ muốn dạo chơi một chút mà thôi.
Đường Nhi nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng mà không biết làm sao, tỏ ý muốn ra ngoài cùng nàng, ai ngờ Lăng Tri ngay cả Đường Nhi cũng không cho đi cùng, nhất quyết một mình rời khỏi khách điếm.
Mọi ngõ ngách nơi trấn nhỏ này đều rất quen thuộc với Lăng Tri, nàng đã từng dành trọn tám năm sinh sống nơi đây.
Ba năm cũng không khiến Thu Phong Trấn thay đổi quá nhiều, Lăng Tri dựa theo phương hướng trong trí nhớ mà men dọc con đường phía trước, cuối cùng cũng đã thấy cây cầu vắt ngang bên sông cùng ngôi nhà thân thương phía đằng xa.
Trên đường đi Lăng Tri đã băn khoăn rất nhiều việc, đến khi gặp lại nàng nên nói gì với Tạ Thanh Li đây, Tạ Thanh Li chưa từng gửi một bức thư nào cho nàng thì có phải sẽ không muốn nhìn thấy nàng nữa không? Tạ Thanh Li bây giờ như thế nào? Đã gả chồng hay chưa? Có khi nào đã có con luôn rồi không?
Nếu Tạ Thanh Li đã có những đứa trẻ của riêng mình thì hẳn sẽ không muốn gặp lại nàng nữa...!nhỉ?
Lần đầu tiên sau mấy năm nay Lăng Tri cảm thấy nôn nao lo sợ như vậy, bước chân nàng trở nên rối loạn, nhưng khi dừng hẳn bên góc tường, nàng bỗng cứng người lại, dường như mọi thứ đều lắng đọng tại khoảnh khắc này.
Năm xưa Kiều gia để hai mẹ con nàng sống trong một căn viện cũ, nơi đây vốn định sẽ bị phá hủy nhưng cuối cùng vẫn thôi, Lăng Tri cứ ngỡ mọi việc sẽ mãi như vậy.
Nhưng mà chỉ mới có ba năm, người ta đã thật sự dỡ bỏ đi gian nhà này.
Một tòa trạch rộng rãi lại cao lớn được dựng lên thế chỗ cho cái cũ, hẳn là vừa được tu sửa cách đây không lâu, lớp sơn trên cổng thoang thoảng mùi sơn mới, hai chiếc đèn lồng được treo trước cổng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ giữa màn đêm đen.
Lăng Tri tưởng tượng ra muôn vàn kết quả, nhưng chưa hề nghĩ đến mọi chuyện sẽ có kết cục như vậy.
Nàng lạnh người bần thần trước cổng, rất lâu sau mới bừng tỉnh lại, tiến lên hai bước gõ cửa.
Thời gian chờ đợi rất dài, Lăng Tri lặng im không nhúc nhích.
Đến khi nghe được tiếng bước chân từ bên trong truyền ra thì Lăng Tri mới tươi tỉnh hơn một chút, tràn ngập mong chờ.
Người mở cửa là một ông cụ chừng sáu mươi tuổi, đầu bạc hoa râm mang trên mình chiếc áo may từ vải bố, ông ngạc nhiên quan sát nàng rồi mới chợt nhận ra hình như bản thân không quen biết cô nương này thì phải.
Lăng Tri cắn môi, nhẹ giọng hỏi về chủ nhân của tòa trạch.
Ông lão này cũng không biết nhiều lắm nên Lăng Tri phải vòng vèo cả buổi mới tìm được ít thông tin rời rạc.
Người chủ là người bên ngoài trấn, chỉ mới đến sống cách đây không lâu, người ta thường gọi y là Diệp lão gia, hiện giờ không có ở nhà.
Lăng Tri nghe xong im lặng rất lâu, nàng không nản lòng mà vẫn tiếp tục hỏi: "Ông có biết chủ nhân trước kia của tòa trạch này bây giờ ra sao không? Nàng ấy đã đi đâu?"
"Ai cơ?" Ông lão khó hiểu hỏi lại nàng.
Lăng Tri đáp: "Một nữ nhân xinh đẹp tên là Tạ Thanh Li, trước đây nàng ấy từng sống ở nơi này."
"Làm gì có ai chứ?" Ông lão ngẩn người, khẽ xua tay, "Từ ba năm trước đã chẳng còn ai ở đây nữa rồi.
Nghe đồn từng có cặp mẹ con sống trong gian nhà cũ bị phá dỡ, nhưng kể từ khi đứa con gái được người nhà đón đi thì người mẹ cũng không thấy đâu, mọi người tìm kiếm cũng không thấy nàng.
Có người còn nói do người mẹ quá nhớ thương con nên mới lên đường tìm kiếm, cuối cùng có tìm được hay không thì lão cũng không biết."
Từng câu từng chữ của ông như gõ mạnh vào lòng Lăng Tri, bàn tay giấu dưới tay áo của nàng nắm chặt lại.
Ba năm trước, vào ngày nàng rời đi thì không hề nhìn thấy bóng dáng Tạ Thanh Li.
Từ lúc nào mà nàng không còn gặp được Tạ Thanh Li nữa? Trước khi nàng gặp được Lăng Mạc ư? Hay phải là sau đó?
Nàng chợt nhớ lại hôm ấy Lăng Mạc và Bùi Thù từng cố sức ngăn cản nàng gặp Tạ Thanh Li, mọi chuyện chợt vỡ lẽ.
Lăng Mạc nhất định đã nhận ra manh mối gì đó, nhưng vì hắn sợ nảy sinh thêm phiền phức nên mới lựa chọn cách không nói với nàng.
Lăng Tri không biết nên diễn tả cảm giác lúc này của mình như thế nào, cách ba năm nàng mới biết được sự thật đằng sau.
Vì sao nàng không tới tìm Tạ Thanh Li sớm hơn một chút?
Tạ Thanh Li đã xảy ra chuyện gì?
Nàng chỉ muốn tìm được Tạ Thanh Li ngay lập tức, tiếc nỗi, bây giờ đã là ba năm sau, nàng phải đi đâu mới có thể tìm lại nàng ấy đây?
Cảm giác mờ mịt vô phương bỗng ập đến trong lòng nàng sau nhiều năm quên lãng, nàng ngẩn ngơ đứng trước cổng rất lâu, ông lão lẩm bẩm hai câu rồi xoay người khép cửa lại, đèn lồng thoáng lung lay.
Lăng Tri không cảm xúc trở về khách điếm, hôm sau chưa kịp nghỉ ngơi đã vội vàng lên đường đến Quật Châu để nhanh chóng giải quyết công việc trước mắt.
Một bụng nghi vấn đang chực trào để hỏi Lăng Mạc, nàng muốn biết hết chân tướng năm đó, nàng cần phải trở về.
Sau khi nàng đến Quật Châu thì mau chóng gặp được chủ nhân của Kiếm Các, mọi việc đều hết sức thuận lợi.
Nhưng không ngờ, nàng lại có thể gặp được người quen cũ ở đây.
Hôm nay đến Kiếm Các làm khách ngoài Lăng Tri còn có Bùi Thù.
Trước kia khi nàng về lại Lăng gia mới biết hai gia tộc đã từng giữ mối quan hệ thân mật qua nhiều thế hệ, vẫn thường xuyên qua lại với nhau.
Thỉnh thoảng Bùi Thù sẽ đến Lăng gia một chuyến để thăm nàng, khi thì mang đến cho nàng vài món đồ chơi nhỏ, khi thì đến trò chuyện với nàng lúc lâu, hai người chưa bao giờ ngừng liên lạc.
Nhưng Bùi Thù chưa từng nói với Lăng Tri là hắn cũng sẽ đến đây.
Thời gian ba năm đã khiến Bùi Thù trường thành hơn rất nhiều, phong thần tuấn lãng, tướng mạo đoan chính, gia thế tốt đẹp, đúng là hợp với danh xưng tình lang trong mộng của các khuê nữ trong kinh thành.
Hai người chạm mặt trong Kiếm Các, Bùi Thù thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Lăng Tri liền từ tốn khép quạt lại, nhìn nàng cười, "Tháng sau ta cần tham dự thịnh hội ở Thù Hoa Lâu, phụ thân đã nhờ Các chủ của Kiếm Các đúc giùm một thanh bảo kiếm hòng làm lễ vật dâng tặng cho Lâu chủ Thù Hoa Lâu, Ôn Ngọc Thư."
Lăng Tri lặng lẽ không nói gì, Bùi Thù bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi lại, "Muội có đi không?"
Lăng Tri chỉ lắc đầu, không đáp
***
(*) Cụm "xuân về hoa nở, yến lượn vờn quanh" trong bản Convert là "thảo trường oanh phi", được tác giả trích từ câu đầu tiên của bài thơ Thôn cư - 村居 do Cao Đỉnh sáng tác.
Bản gốc:
村居
草長鶯飛二月天,
拂堤楊柳醉春煙。
兒童放學歸來後,
忙趁東風放紙鳶。
Hán Việt:
Thôn cư
Thảo trưởng oanh phi nhị nguyệt thiên,
Phất đê dương liễu tuý xuân yên.
Nhi đồng phóng học quy lai hậu,
Mang sấn đông phong phóng chỉ diên.
Dịch thơ của Cao Nguyên Minh:.
Truyện Nữ Cường
Ở quê
Tháng ba cỏ mọc, oanh bay,
Trên đê liễu rủ, xuân say hương lòng.
Trẻ con nghỉ học về đồng,
Thả diều cùng với gió đông trong làng.
(Nguồn: thivien.net)
Mình xin được dẫn lời giải thích của một bạn trên diễn đàn Bạch Ngọc Sách: "Thảo trường oanh phi, cụm từ miêu tả cảnh sắc mùa xuân ở đất Giang Nam.
Thường để chỉ cảnh vật bừng bừng sức sống, vạn vật sinh sôi nảy nở..."
Nếu bạn nào thích một cái nhìn cụ thể hơn thì có thể tìm nghe bài "Xuân tháng ba" do Tư Nam trình bày nhé, nhạc cổ phong nghe nhẹ nhàng lắm..