Lăng Tri có cảm giác như lòng mình đã bị chàng nhìn thấu, vốn nàng có rất nhiều điều muốn kể cho Diệp Nghi, nhưng bây giờ nàng lại chẳng thể thốt lên lời nào.
Chỉ cần nhìn mặt Diệp Nghi là nàng lại nhớ ngay đến những lời nói của mình hôm đó.
Lúc đó, nàng cho rằng mọi chuyện đã cùng đường bí lối, nếu bây giờ không nói thì tương lai làm gì còn cơ hội nào, đã thế trong lòng nàng còn rối như mớ bòng bong chẳng kịp suy nghĩ quá nhiều, thế là đành thừa nhận tâm tình.
Bây giờ nghĩ lại thì toàn là một mảnh hỗn loạn, nàng chỉ nhớ mỗi một điều là nàng nói thích chàng không ngừng, ngoài ra chẳng nhớ thêm việc gì khác nữa.
Mặt Lăng Tri đỏ bừng bừng.
Sau đó lại tái đi.
Cuối cùng, nàng vẫn không thể chôn vùi tình cảm đó.
Những điều nên nói, không nên nói và cả tâm tư nhỏ bé của nàng cũng đều bị phơi bày trước mặt Diệp Nghi.
Đối diện với ánh mắt Diệp Nghi, sao tự dưng nàng muốn quay người bỏ chạy vậy nhỉ.
Lần đầu tiên nàng không biết nên đáp lại Diệp Nghi thế nào cho đúng.
"Ta..." Lăng Tri lắc đầu, do dự một lúc thì nàng vẫn nói, "Ta xin lỗi...!Ta biết chàng đã có người trong lòng, nếu tình cảm của ta làm chàng khó xử thì cho ta xin lỗi..."
Diệp Nghi nhìn Lăng Tri chăm chú, nàng càng lo lắng hơn nên vội đứng dậy.
Nhưng Diệp Nghi đã kịp nắm lấy cổ tay của nàng.
Vết thương trên người chàng không nhẹ, động tác này đã làm đau chàng nhưng chàng vẫn cứ bình tĩnh như không.
Lăng Tri sợ đến mức bèn ngồi trở lại mép giường, nàng lo lắng muốn nhìn vết thương của chàng, miệng lẩm bẩm xin lỗi liên tục.
Diệp Nghi thở dài.
Lăng Tri còn chưa kịp hiểu vì sao chàng lại thở dài như thế thì Diệp Nghi đã nói với giọng khàn khàn, "Ta bị thương nên không cử động được, nàng lại gần đây một chút."
Giọng nói Diệp Nghi không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, cũng chẳng mang ý tứ muốn truy rõ ngọn ngành.
Lăng Tri không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay mất mát nữa, nàng do dự một lát rồi vẫn tiến lại gần Diệp Nghi.
Diệp Nghi chống người ngồi dậy, "Nàng muốn ta tự tới sao?"
Lăng Tri vội lắc đầu, nàng sợ ảnh hưởng đến vết thương của Diệp Nghi nên đành nhanh chân chạy đến ngồi sát vào người chàng.
Nàng định hỏi chàng vài câu thì trên khuôn mặt truyền đến cảm giác được một thứ ấm áp lại mềm mại chạm vào.
Diệp Nghi đặt một nụ hôn lên má nàng.
Cảm giác giống như lông chim nhẹ nhàng phất qua.
Mặt nàng nóng lên, nàng định giơ tay chạm vào nhưng chợt nhớ lại đây cũng là nơi Diệp Nghi vừa đặt môi lên, thế là nàng nhanh chóng rụt tay lại, nhìn chàng thấp thỏm.
Diệp Nghi không màng vết thương trước ngực.
chàng ôm chầm Lăng Tri vào lòng mình.
Chàng ôm rất chặt, dường như đã dùng hết sức lực trên thân thể gầy yếu.
Lăng Tri không dám tránh né, mà căn bản nàng cũng không muốn tránh, đây là cái ôm mà nàng ao ước bấy lâu, là cái ôm mà nàng lưu luyến nhưng không dám hy vọng xa vời.
Nàng cẩn thận tựa đầu lên vai Diệp Nghi, không dám cử động mạnh sợ chạm đến thương thế của chàng, hơi thở nàng cũng dần nhẹ lại, mong sao cho khoảnh khắc này sẽ trở nên vĩnh hằng, để nàng và Diệp Nghi có thể dựa vào nhau mãi mãi.
Đến bây giờ nàng mới nhận ra tình cảm nàng dành cho Diệp Nghi có bao nhiêu nồng cháy và mong cầu.
"Ta thích chàng." Lăng Tri vùi mặt mình vào hõm vai Diệp Nghi, giọng nàng buồn buồn, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng.
Bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải nói ra ngay lúc này, nàng nhắm chặt mắt mặc kệ tất cả, "Rất thích.
Không phải kiểu tình cảm dành cho mẹ nuôi đâu, là loại thích muốn ở bên cạnh chàng đến lúc già ấy."
Nghe xong Diệp Nghi mỉm cười, chàng khẽ "Ừ."
Chàng nói nhẹ tựa mây bay, Lăng Tri có cảm giác như mình đang mơ, mãi đến khi Diệp Nghi thì thầm vào tai nàng một câu thì nàng mới tròn mắt đứng bật dậy, "Chàng nói gì cơ?"
Động tác của nàng không nhẹ chút nào, suýt nữa đã làm rách miệng vết thương Diệp Nghi, chàng đau đớn kêu lên một tiếng.
Lăng Tri cuống cuồng chạy đến, ngay lúc này nàng nghe Diệp Nghi lặp lại, "Ta nói là, ta cũng vậy."
Lăng Tri ngây ra như phỗng, nàng ngẩn ngơ nhìn Diệp Nghi, xoáy sâu vào đôi mắt ngập ý cười của chàng, đột nhiên nước mắt nàng rơi xuống.
Diệp Nghi thở dài, vươn tay lau đi nước mắt của tiểu cô nương.
Nhưng tay chàng hãy còn yếu, lau được một lúc thì tay chàng buông thõng xuống, chàng nhéo lòng bàn tay Lăng Tri, nhìn nàng trêu, "Người nên khóc là ta mới đúng chứ."
Không lâu trước đây, khi biết được chân tướng, suýt nữa chàng đã mất đi động lực sống.
May thay, vẫn còn người ở bên cạnh chàng.
May thay, có người sẽ vì chàng mà khóc.
Diệp Nghi mang theo nụ cười vương bên môi dựa lên người Lăng Tri chìm vào giấc ngủ yên.
***
Đối với Lăng Tri, mấy ngày tiếp theo cứ như là mơ.
Người ở sơn trang ai cũng có chuyện bận rộn nên trọng trách chăm sóc Diệp Nghi đã trở thành nhiệm vụ mỗi ngày của Lăng Tri.
Dù nàng đã thích Diệp Nghi từ lâu, nhưng đến khi quan hệ giữa hai người thay đổi thì nàng vẫn chưa kịp thích ứng được.
Nàng dần quen với việc quan tâm Diệp Nghi theo cách khác, nàng kể cho chàng nghe những việc bản thân đã trải qua trong mấy năm nay, thỉnh thoảng nàng sẽ coi chừng bên giường chàng cho đến khi thiếp đi vì không chống lại cơn buồn ngủ được nữa, đôi khi nàng còn ngắm Diệp Nghi đến ngây người.
Diệp Nghi cũng đã cười nhiều hơn.
Khi vết thương chàng tốt hơn một chút, Lăng Tri đỡ chàng ra ngoài đi dạo.
Chàng luôn dịu dàng đáp lại Lăng Tri, chỉ cần do Lăng Tri kể, dù chuyện đó có thú vị hay không thì chàng cũng sẽ lắng nghe chuyên chú.
Trước đây Lăng Tri cứ ngỡ rằng mình đã hiểu rất rõ Diệp Nghi rồi, nhưng tận bây giờ nàng mới nhận ra điều nàng chưa biết vẫn còn nhiều lắm.
Diệp Nghi vẫn là Diệp Nghi trước đây nàng biết, nhưng trên người chàng dần có hơi thở nhân gian, không còn xa cách nàng nữa.
Những tháng ngày bình yên khiến lòng người vui vẻ, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời Lăng Tri.
Bỗng một ngày Tạ Tẫn Hoan đến, mang theo một bức thư đưa cho chàng.
Lăng Tri lo lắng đứng chờ bên cạnh, cẩn thận quan sát vẻ mặt Diệp Nghi.
Diệp Nghi đọc đi đọc lại mấy lần, chàng buông thư xuống, ngẩng đầu nói với Tạ Tẫn Hoan, "Chúng ta về kinh thành thôi."
Tạ Tẫn Hoan không ngờ chàng sẽ đưa ra quyết định này, hắn lắc đầu, "Không được đâu, Công tử điên rồi sao?"
"Không sao, chỉ đứng nhìn từ xa thôi."
Diệp Nghi bóp chặt bức thư, giọng nói chàng lạnh lùng, "Đây có lẽ là cái liếc mắt cuối cùng rồi."
Vẻ mặt Tạ Tẫn Hoan thay đổi, hắn nhìn Diệp Nghi không nói, cuối cùng chỉ cười khổ, "Thuộc hạ đã biết."
Sau đó hắn bắt đầu đi chuẩn bị mọi thứ.
Từ nãy giờ Lăng Tri vẫn không nói câu nào, khi Tạ Tẫn Hoan đã khuất bóng sau chỗ ngoặt thì nàng mới lo lắng nắm tay Diệp Nghi.
Sự việc mới xảy ra đây vẫn còn rành rành trước mắt, vết thương trên người chàng còn chưa lành lại hoàn toàn, nàng không muốn Diệp Nghi xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Diệp Nghi nhận ra sự lo lắng của Lăng Tri, im lặng một lát thì chàng mới nói: "Nàng từng nói muốn bầu bạn với ta cho đến lúc già, nàng sẽ không hối hận chứ?"
Lăng Tri chợt dao động, nàng gật đầu liên tục, "Không bao giờ hối hận."
Diệp Nghi mỉm cười, chàng vén lọn tóc rơi bên má Lăng Tri, lẩm bẩm nhắc lại năm chữ vài lần rồi mới nói, "Vậy nàng rời khỏi đây cùng ta nhé."
"Được." Lăng Tri đáp không chút do dự, nàng cũng không hỏi Diệp Nghi là họ sẽ đến nơi nào, nàng gật đầu, "Dù là chân trời hay góc bể thì ta cũng đi cùng chàng."
Diệp Nghi nhướn mày, "Nếu nàng đã nói vậy thì hai ta cùng đi đến chân trời góc bể."
Lời này của chàng còn tốt hơn cả những lời hứa hẹn, Lăng Tri ôm chầm Diệp Nghi, nàng ngẩng đầu nói nhỏ, "Thỉnh thoảng ta có thể đi thăm cha mẹ và đại ca không?"
Diệp Nghi còn chưa nói gì thì Lăng Tri đã sợ chàng khó xử, nàng ngập ngừng, "Viết thư thôi cũng được."
"Được chứ." Diệp Nghi ngắt lời nàng, đứng bên ngoài hồi lâu làm chàng hơi mệt mỏi, chàng nắm tay dẫn Lăng Tri về phòng, lại bổ sung, "Nàng có thể gặp bọn họ."
Lăng Tri mỉm cười, xung quanh nàng được bao bọc bởi cảm giác dịu dàng chỉ thuộc về Diệp Nghi.
***
Những ngày tiếp theo hôm nào Diệp Nghi cũng bận rộn, chàng ở trong phòng bàn chuyện đại sự với Tạ Tẫn Hoan và Tiêu Ngô bất kể ngày đêm.
Lăng Tri đứng canh giữ ở bên ngoài, đôi khi sẽ được chứng kiến cảnh người ra người vào đi lại nườm nượp.
Ba ngày sau, bọn họ bắt đầu tiến về kinh thành.
Ngoài dự kiến của Lăng Tri, đến kinh thành rồi mà họ vẫn không vào Thù Hoa Lâu hay Hoàng Cung.
Không biết Diệp Nghi đã dùng cách gì mà có thể dẫn nàng đi vào Hoàng lăng.
Bốn phía chỉ có tiếng gió hiu quạnh, Diệp Nghi đứng ở đó, thân ảnh cũng lộ ra vài phần tiêu điều.
Gần đây chàng gầy đi nhiều quá, cơ thể mảnh dẻ, yếu ớt tựa một tia ánh trăng.
Lăng Tri nhìn mà lòng đau xót khôn tả.
Diệp Nghi nhìn tình cảnh trước mắt, chàng đứng khoanh tay bên cạnh Lăng Tri, "Đây là nơi chôn cất Thái tử."
"Huynh trưởng của ta."
Lăng Tri không nói gì, vẻ mặt nàng đầy phức tạp.
Nàng không còn là một tiểu cô nương như trước đây nữa, nàng đã hiểu chuyện hơn, đã biết thấu nỗi bất đắc dĩ và kiên trì của Diệp Nghi.
"Ta đến đây để từ biệt huynh ấy."
Lăng Tri cắn môi, nàng đưa vò rượu đã được chuẩn bị trước cho Diệp Nghi.
Diệp Nghi nhận lấy, mở nút tưới toàn bộ xuống mặt đất.
Hương rượu thoang thoảng khắp nơi, ngay lúc này, nơi Hoàng Cung xa xa vang lên tiếng chuông.
Tiếng chuông nghiêm trang vang vọng khắp trời đất, thể hiện rõ trong cung đang có chuyện lớn xảy ra.
Tiếng gió hét lại càng lớn, thảm lá khô dưới chân bị gió cuốn bay đi, Lăng Tri ngoảnh đầu nhìn tòa cung điện phía đằng xa, nhìn tường đỏ cao ngất và mái vàng góc cạnh, đột nhiên nàng đã hiểu rõ hết thảy.
Đây là tiếng chuông báo hiệu quốc tang.
Nàng nhìn Diệp Nghi, chàng rũ mắt, ánh nhìn bình tĩnh như thể chẳng hề quan tâm đến vạn vật xung quanh.
Chàng biết chuyện gì sắp xảy ra, hay nói cách khác, những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của chàng.
Nhưng chuyện này nào quan trọng gì đâu.
Lăng Tri bước đến cạnh Diệp Nghi, nắm chặt tay chàng.
"Chúng ta đi thôi." Diệp Nghi thu hồi tầm mắt, nói với Lăng Tri ở bên cạnh.
Lăng Tri mỉm cười gật đầu, quay người rời đi cùng chàng.
Từ nay về sau, chân trời góc bể.
- KẾT THÚC -.