Phượng Vũ Chiến Ca

Điện Thiên Hoa, thành Tử Du, nước Bang Thập.

Một nam tử mặc áo trắng, đứng an tĩnh trên lan can ngoài cửa điện. Bầu trời âm u, gió thổi áo hắn tung bay phần phật tạo ra từng trận âm thanh. Điện Thiên Hoa dựa vào núi xây nên, là kiến trúc cao nhất trong thành Tử Du. Đứng trên điện Thiên Hoa có thể quan sát toàn cảnh hoàng cung.

Tiếng sấm vang rền, một tiếng sét xé rách trời cao, tiếp theo sau đó là vô vàn những hạt mưa rơi xuống. Mưa to tầm tã.

Mưa lớn bị gió tạt vào, táp lên người của nam tử áo trắng, hắn vẫn đứng im tại chỗ như một pho tượng, giống như không hề hay biết.

Khuôn mặt hắn thanh tú trang nhã, nhưng lạnh lùng, tròng mắt đen sâu lạnh như băng, lại lộ ra một tia tuyệt vọng, lại như đang mong đợi.

Mâu thuẫn.

Hắn luôn đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

“Lôi đại nhân.” Thị nữ đứng ở một bên kêu to, tay cầm áo choàng nhưng lại không dám tiến lên.

Lôi Nhược Nguyệt không quay đầu lại, chỉ khoát tay áo.

Hắn gần hai mươi mốt tuổi đã được ghi vào sử sách là Thừa tướng trẻ tuổi nhất của Bang Thập. Tay nắm quyền lợi lớn nhất Bang Thập, vậy mà nam tử giống như thần này lại trầm mặc như người đã chết rồi.

Hoặc là nói giống như cái xác không hồn.

Lôi đại nhân đáng sợ! Lôi đại nhân đáng thương! Hắn luôn đứng nhìn về hướng tây, đã đứng là đứng liền cả ngày, không hề nhúc nhích chút nào.

Không ai có thể gọi được hắn, trừ phi hắn chủ động hồi tỉnh lại.

Hoàng thượng kia vốn không phải là Hoàng thượng mà chỉ là Vương gia. Mùa đông năm ngoái, sau tràng cung biến, Vương gia bị Lôi Nhược Nguyệt đưa lên ngai vàng. Hắn vốn là người vô năng, lại không biết xử lý mọi chuyện nên mọi trọng quyền đều nằm trong tay Lôi Nhược Nguyệt, mà binh quyền hắn cũng nắm một phần ba. Hai phần ba còn lại nằm trong tay hộ quốc tướng quân Tần Chính.

Lúc này, bên trong truyền ra tiếng của một nô tài: “Lôi đại nhân, Binh bộ Thượng thư đại nhân cầu kiến.”

Lôi Nhược Nguyệt khẽ thở dài: “Biết rồi, cho hắn vào đi.”

Sau tràng cung biến kia, cả vua trong lẫn dân ngoài đều như thay máu một lần. Tất cả các quan trong triều đều là người của Lôi Nhược Nguyệt cho nên ai có việc gì cần bẩm báo hoàng đế thì cũng phải cho hắn biết trước tiên.

“Đại nhân, Khế Sa vừa mới lại động viên thêm mười vạn lính!” Binh bộ Thượng Thư vừa tới đã vào ngay chuyện chính. Tin tức mà mật thám vừa mang tới khiến cho hắn bàng hoàng kinh hãi.

Lôi Nhược Nguyệt nhìn lên trời, nói:

“Thật đúng lúc, A Mộc Đồ mất mười năm để chuẩn bị, bây giờ muốn đánh Hán Thống rồi.”

“Trận chiến này chúng ta đứng ở bên nào?” Binh Bộ thượng thư lại hỏi.

Ai cũng biết thế tam giác giữa ba nước hiện nay rất ổn định, nếu Khế Sa thực sự muốn đánh Hán Thống, lấy tác phong cường ngạnh của A Mộc Đồ, mục tiêu kế tiếp rất có thể sẽ là Bang Thập.

Mà bên Hán Thống, sau khi hoàng đế Mạc Quân Tâm qua đời, con trai nối ngôi là Mạc Thính Niên lại là người hiền lành. Hắn trị quốc mười mấy năm cũng chỉ đảm bảo cho nhân dân Hán Thống giàu có và đông đúc. Cho nên nếu có chiến tranh, Hán Thống sẽ dễ dàng bị sụp đổ.

Lôi Nhược Nguyệt chỉ nói ngắn gọn: “Lặng yên theo dõi kỳ biến.”

Từ trước tới nay Lôi Nhược Nguyệt đều chưa bao giờ nghĩ sẽ cho Bang Thập tham chiến, nhưng lúc này lại đột nhiên nghĩ, có đánh cũng chẳng sao.

Trong cung này sớm đã không còn tồn tại đóa Hải Đường kia của hắn, thậm chí khắp Bang Thập này hắn cũng tìm không ra, cho nên có chiến tranh cũng chẳng liên quan gì. Hắn đã cô độc nên sớm chẳng còn quyến luyến cái gì. Nhưng trong lòng lúc này vẫn tồn tại một chút ảo tưởng, cũng là một chút mong đợi nhỏ nhoi, thế nên cho tới giờ hắn vẫn lần lữa chưa rời đi.

Biết là sẽ không còn được gặp lại, nhưng hắn vẫn chưa bao giờ thôi hy vọng.

Người chết phải thấy xác, thế nên tới giờ hắn vẫn không tin là nàng đã chết.

Lôi Nhược Nguyệt bỗng nhiên cười thành tiếng, dọa cho Binh Bộ thượng thư kia sợ hết hồn.

Tâm tư của Lôi đại nhân này đúng là không ai có thể đoán ra được gì.

...

Hai tháng rưỡi sau, Trữ Hạ rốt cục cũng kéo được cung tên.

Lắp tên lên cung, Trữ Hạ dùng một tư thế không lấy gì làm đẹp nhắm bắn vào bia nhưng lại bắn không trúng.

Tiếu Lăng vừa cười vừa sửa lại tư thế bắn cho nàng:

“Đã bao giờ nghe nói đến bắn năm mũi tên chưa? Cách bắn cung năm mũi tên này chính là dùng để kiểm nghiệm xạ thủ đấy. Thứ nhất, giương cung lên phải kéo mũi tên tới tận đầu ngón trỏ trước, chỉ để lộ ra phần đầu tên. Thứ hai, cánh tay phải song song với tên, chắc chắn đến độ có thể đặt chén nước lên trên mà không rơi. Thứ ba, cong lưng khom xuống. Thứ tư, sau lưng phải chuẩn bị bốn mũi tên nữa, lắp lần lượt lên. Thứ năm, tên bắn phải thẳng về phía trước, thẳng phần từ dưới cổ họng của địch nhân mà bắn.”

“Cái đó mà cũng có sao?” Trữ Hạ hoài nghi hỏi lại.

“Ai nói không thể?”

Tiếu Lăng rút ra năm mũi tên rồi kéo căng dây cung bắn ra. Năm mũi tên chia ra đến mục tiêu gần nhất, chỉ cần lệch một chút sẽ bắn trệch mục tiêu. Nhưng quỹ tích bắn ra không được thẳng tắp toàn bộ là do cung binh trong quân đội đều sử dụng cung hạng nhẹ nên không phù hợp để bắn năm mũi tên cùng lúc.

Tiếu Lăng bắn tên đi rồi, nói tiếp:

“Thực ra, bắn cung năm tên không phải dành cho cung binh, mà là dùng cho binh lính sử dụng chiến xa.”

“Chiến xa?” Trữ Hạ hít vào một ngụm khí: “Chính là người trên chiến xa sao?”

“Đúng.” Tiếu Lăng gật đầu nhìn nàng: “Cho nên đứng trên chỉ cần nàng cố gắng thì đứng trên đất bằng cũng có thể làm được.”

Sắc trời chạng vạng, trên giáo trường lúc này gần như không còn ai, chỉ còn có đúng bốn người Liệt, Mãn Đại Ngưu, Tiếu Lăng và Chung Trữ Hạ.

Mặc dù khoảng cách có hơi xa nhưng khi Tiếu Lăng bắn năm tên kia, Liệt thấy rất rõ ràng. Hắn khiếp sợ trước cảnh đó nên mới đón đỡ Mãn Đại Ngưu bị chậm một nhịp khiến kiếm bị đánh rơi xuống đất.

Liệt tạm dừng lại, chỉ Tiếu Lăng ở phía xa, hỏi Mãn Đại Ngưu: “Bọn họ cùng đội với ngươi sao?”

Mãn Đại Ngưu không rõ vì sao Liệt lại hỏi như thế, chỉ gật đầu: “Đúng vậy!”

“Ngươi có quen họ không?”

“Quen!” Mãn Đại Ngưu cười thật thà đáp: “Ta ngủ cạnh Tiếu Lăng. Tiếu Lăng là người cao kia kìa, người lùn hơn bên cạnh là biểu đệ của hắn, tên là Chung Trữ Hạ.”

“Bọn họ là bà con với nhau sao?” Liệt nhíu mày: “Không giống chút nào!”

“Không giống?” Mãn Đại Ngưu sửng sốt.

“Không có gì!” Liệt vỗ vỗ vai hắn nói tiếp: “Tiếp tục đi.”

Trong lòng Liệt vẫn có nghi vấn. Hơn hai tháng qua, ngày nào cũng có người tới thách đấu hắn, dù sao tăng cấp ba cũng rất hấp dẫn. Vậy mà hắn lại chưa từng thấy qua Tiếu Lăng này.

Khi nhìn Tiếu Lăng bắn ra năm mũi tên kia, hắn biết người này ở phương diện bắn cung nhất định rất có thực lực, nhưng tại sao lại không tới khiêu chiến hắn? Không những như thế, dường như người đó còn đang có ý trốn tránh hắn. Sau đó Liệt âm thầm quan sát, khi Tiếu Lăng cùng mọi người tham gia huấn luyện bắn, cũng không thấy Tiếu Lăng có biểu hiện nổi trội gì.

Đây là vì sao? Tại sao hắn muốn che giấu thực lực?

Hắn liếc nhìn thân ảnh Trữ Hạ, khóe môi nhếch lên: “Thú vị!”

Mỗi sáng sớm, Trữ Hạ là người đầu tiên rời giường, buổi trưa, khi nghỉ ngơi có thể thấy nàng ở giáo trường, thậm chí còn luyện tên ở đó tới tận tối mịt mới về.

Ngoại trừ bắn, trong ba tháng này, Tiếu Lăng còn dạy nàng dùng song đao.

Tiếu Lăng nói, hắn chỉ dạy nàng một chiêu, đó là giết người.

Sức mạnh của Trữ Hạ không thể so sánh với những chiến sĩ khác, cho nên nàng muốn lấy tốc độ bù lại lực lượng, cướp lấy tiên cơ, tiên phát chế nhân, hơn nữa phải một kích tất thắng, càng để lâu dài càng bất lợi cho nàng.

Cho nên Tiếu Lăng nạy nàng ba chiêu, phong hống, đâm ngực, đâm bụng. Ba chiêu này thật sự phải: tàn nhẫn, chính xác và mau lẹ.

Ba chiêu này, nàng phải luyện trong ba tháng.

Ba tháng này đối với Trữ Hạ mà nói, đúng là ba tháng thú vị nhất đời nàng. Thân thể mệt mỏi tới cùng cực, nhưng tinh thần nàng lại vô cùng phấn chấn.

Ba tháng sau, trong binh doanh dán bố cáo, bắt đầu tiến hành thi tài, mà cuộc thi tài lần này so với những lần trước hoàn toàn khác biệt.

Cuộc thi dựa theo binh chủng mà tổ chức, quy tắc của cưỡi ngựa, bắn cung, đấu đối kháng vẫn giống những năm trước, ngoài ra còn có thêm thi đấu tổ đội nữa. Cưỡi ngựa và bắn cung thì không cần giải thích nhiều. Về đấu đối kháng, chỉ đơn giản là dùng binh khí đánh nhau, không giới hạn vũ khí. Năm nay còn có thêm thi đấu tổ đội, chính là điểm nóng trong bàn luận của mọi người. Thi đấu tổ đội, nói thẳng ra chính là khảo nghiệm chiến lực tổng hợp của tổ đội.

Mặc dù không có nói rõ tổ đội đứng đầu sẽ được phần thưởng gì, nhưng theo luật từ những năm cũ thì những người đứng hạng đầu có thể tấn chức lên liên trưởng, thậm chí là doanh trưởng, kém cỏi nhất cũng phải là tổ trưởng. Điều này làm cho rất nhiều người xoa tay, nóng lòng muốn thử sức.

Tổ chức thi nhưng không bắt ép tất cả mà ghi danh theo nguyện vọng. Còn thi tổ đội thì năm nay mới bắt đầu nên quy định tất cả phải tham gia, năm người một tổ, tự do chọn tổ.

Các tân binh đều đứng hạng chót trong quân doanh, tất cả đều ôm một suy nghĩ: dù sao thất bại thì cũng chẳng mất cái gì.

Trữ Hạ báo danh tất cả, còn Tiếu Lăng thì chỉ báo danh bắn.

Trữ Hạ nhìn hắn, nhưng hắn chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Trong lòng Trữ Hạ trầm xuống.

Nàng hoàn toàn không biết gì về Tiếu Lăng cả! Mặc dù trong ba tháng này nàng rất tin tưởng hắn, nhưng bí mật của hai người vẫn không thể chia sẻ cho nhau, bởi nó quá động trời.

Nếu như một ngày nào đó cả hai có thể... Một ngày nào đó...

Vòng loại đấu trong vòng mười ngày, tổ chức theo đoàn, mỗi đoàn hai ngày. Bọn họ ở hàng thứ 1145 nên đấu vòng loại trong hai ngày thứ 7 và thứ 8 cho nên mấy ngày đầu đều là xem người khác thi đấu, cốt để đầu tư cho tổ đội đấu. Nên biết tổ đội đấu gồm 5 người, nên ai cũng muốn tìm người mạnh cho vào tổ mình. Nhưng tiểu đội đấu phải chờ cho thi đấu cá nhân kết thúc mới bắt đầu tiến hành, cho nên trước mắt chưa thể nói được gì cả.

Trữ Hạ, Tiếu Lăng, Mãn Đại Ngưu, Cửu Tiểu Cầu và Lưu Tịch một tổ. Hàng 1145 ai cũng muốn cùng tổ với Mãn Đại Ngưu, nhưng Mãn Đại Ngưu chỉ muốn cùng tổ với Tiếu Lăng. Mà Tiếu Lăng lại theo Trữ Hạ, Trữ Hạ lại chẳng quen biết ai nên cuối cùng nhận người không ai muốn nhận là Cửu Tiểu Cầu và Lưu Tịch vào thành một tổ. Một tổ đội kỳ quái.

Cửu Tiểu Cầu không được nhận vì vóc dáng hắn nhỏ bé, tính cách yếu đuối. Nhưng Lưu Tịch thì không phải như thế.

Lưu Tịch rất đẹp, so với Trữ Hạ còn giống nữ nhân hơn. Hắn nhẹ nhàng mà tinh tế, vừa mới vào đã có người bắt nạt hắn, nghi ngờ hắn là nữ nhân cải trang nên đòi hắn cởi y phục ra cho kiểm tra. Hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt thì lạnh như băng.

Thật sự là hắn quá đẹp. Ngay cả nữ nhân như nàng cũng không nhịn được mà liếc nhìn hắn không ít lần.

Đêm hôm đó khi Lưu Tịch chuẩn bị trở về, khi hắn đứng vào hàng 1145 thì tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, cái nhìn an tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng chân đi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Mặt hắn đầy thương tích, đầu tóc rối bời, y phục bị xé nát, làn da trắng trẻo còn ứ đầy máu đọng, còn có dấu đỏ mờ mờ. Nhưng vẻ mặt hắn không đổi, trong đôi mắt lạnh lùng kia chẳng có gì, giống như chuyện này vốn không xảy ra với hắn vậy.

Không khí trở nên lúng túng, dường như ai vừa nhìn cũng có thể biết được hắn đã gặp phải chuyện gì. Hắn thản nhiên cởi y phục đã rách như xơ mướp xuống, nằm lăn ra giường. Trữ Hạ thấy bộ dáng của hắn thì sợ hãi, dù sao ở đây cũng là địa phương dành cho nam nhân.

Nhưng may mà nàng không biểu hiện điều đó ra ngoài.

Từ đó, sau khi tắm xong, nàng càng bôi thêm nhiều tro xám lên mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui