Phượng Vũ Chiến Ca

Dịch giả: Thiên Ý

“Trữ Hạ, đây là Tứ thúc của ta.” Thanh âm của Lâm Phong lại vang lên.

Khóe miệng Trữ Hạ co giật trong thoáng chốc, cố gắng chống bàn đừng lên, quay đầu lại.

“Cảm ơn nàng đã cứu được Lâm Phong.” Mạc Lăng Tiêu không có biểu lộ gì, ngữ khí sừng sững mang theo uy nghiêm của bậc đế vương.

Hắn nói tiếng Hán Thống. Đây là lần đầu tiên hắn dùng tiếng của dân tộc mình để nói chuyện với nàng.

Người đứng trước mặt nàng là hoàng đế, đã sớm không còn là Mạc Lăng Tiêu sớm chiều ở bên nàng rồi.

“Ta sẽ sai người đưa nàng đi nghỉ ngơi trước.” Mạc Lăng Tiêu nói, sau đó quay đầu ra lệnh cho người dưới, cũng không nhìn nàng nữa. Sau khi phân công công việc xong, hắn nói với Lâm Phong thêm mấy câu rồi vội vàng rời đi.

Trữ Hạ ngơ ngác hồi lâu, rồi thầm than thở trong lòng. Không biết lúc này nàng nên thầm cảm thấy may mắn hay thất vọng nữa.

Hắn muốn tỏ ra không quen biết với nàng sao? Điều này có nghĩa là hắn sẽ lẽ thẳng khí hùng mà đem nàng làm đồ giao dịch với Bang Thập lần nữa đúng không?

Chiến tranh. Cuộc chiến này cuối cùng là vì tranh giành cái gì đây?

Thực là buồn nôn.

“Trữ Hạ, Trữ Hạ.” Lâm Phong kéo tay nàng, kéo nàng trở lại hiện thực.

“Sao?”

“Ta đưa tỷ tới phòng tỷ nhé, chúng ta ở cùng Tứ thúc.” Lâm Phong chớp chớp đôi mắt ngây thơ.

Trữ Hạ híp mắt nhìn nó, tiểu tử này đang mưu đồ gì đây? Rõ ràng nghe giọng nó còn có ý tứ khác đấy.

“Đi chậm một chút, ta không đi được.” Trữ Hạ cắn răng nhịn đau, đi theo Lâm Phong ra khỏi chỗ ở của Lưu Xa Thăng.

Nhìn mây trắng như bông trên trời, Trữ Hạ nghĩ thầm, chân đau rồi, có trốn cũng chẳng trốn được.

Thu hồi lại tầm mắt, nàng lại cúi nhìn người đang kéo tay mình đi. Trữ Hạ không nhịn được vung tay đánh lên gáy nó mấy cái.

Tại nó. Đều tại thằng ranh con này hết.

Đúng thật là nghiệt duyên.

Nơi ở của Hoàng đế tất nhiên là chỗ tốt nhất trong thành.

Đình đài lầu các, hòn non bộ, hậu hoa viên… Nếu không có chiến tranh, nơi này cũng khá tốt.

Trữ Hạ ngồi trên hòn giả sơn cạnh đình nghỉ mát, hai chân buông thõng. Đằng sau là một hồ nhỏ, cá chép đỏ thỉnh thoảng trồi lên mặt nước, lưng cõng ánh mặt trời lấp loáng, đẹp mắt vô cùng.

Xung quanh hồ nước là vườn hoa, tiếc là không có người sửa sang nên trong vườn đầy cỏ dại mọc. Dù sao thì Hoàng thượng cũng đâu có lòng dạ nào nghĩ tới việc ngắm hoa đâu chứ.

Nếu nàng nói muốn đi, liệu Mạc Lăng Tiêu có thả nàng đi không?

Lúc mặt trời lặn, Lâm Phong vui vẻ chạy tới nói với nàng: “Trữ Hạ, Tứ thúc nói chúng ta sẽ ăn tối cùng nhau.”

“Sao cơ?” Trữ Hạ cả kinh.

Lâm Phong kéo tay Trữ Hạ, nói: “Ăn mặc đẹp vào nhé. Trữ Hạ, tỷ xinh đẹp như thế, phải câu dẫn thúc ấy đấy.”

Nàng toát mồ hôi. Đứa bé này không hiểu cả ngày học hành cái gì nữa.

“Không cần. Tỷ tỷ ngươi thế này thôi cũng làm chúng sinh điên đảo rồi.” Trữ Hạ vuốt vuốt tóc.

Lâm Phong lườm nàng, đánh giá một hồi rồi phun ra hai chữ: “Mất mặt.”

Rất tốt! Lại khiến cho nàng có được lý do để đánh người rồi.

Lúc trở về phòng, Lâm Phong đã chuẩn bị xong trang phục và son phấn cho nàng, sau đó chỉ huy thị nữ giúp nàng trang điểm, rất có bộ dáng của một công tử hoàng tộc.

Trữ Hạ do dự một hồi cũng không phản đối.

Váy nhạt màu vàng, làn da trắng nõn, hai gò má hồng phấn màu hoa…

Tóc búi kiểu lưu vân, sau khi cài thêm trâm hoa, Trữ Hạ liền đẩy cửa bước ra ngoài. Lâm Phong vừa thấy nàng thì choáng váng, gương mặt nhỏ nhắn tự nhiên đỏ bừng, đừng chôn chân tại chỗ.

“Trữ Hạ?” Nó nhỏ giọng gọi một tiếng, nó thật chưa từng nhìn thấy Trữ Hạ mặc nữ trang bao giờ.

“Không lễ phép!” Trữ Hạ lại đánh nó, lúc này nó mới kịp có phản ứng.

Nó trừng mắt u oán nhìn tay nàng, nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói: “Đừng có đánh lên đầu ta nữa.”

Bữa tối hôm nay thật không bình thường.

Bữa tối bình thường thì hoàng thượng sẽ không cùng tất cả thủ hạ và tướng lĩnh ăn ở một chỗ.

Đây là một tiệc rượu bày trong sảnh lớn.

Khó trách Lâm Phong lại kiên quyết bắt nàng đổi trang phục, nói nàng đừng làm mất mặt nó…

Thế nhưng đang là chiến tranh, không phải người ta cần tiết kiệm thực phẩm sao?

Mạc Lăng Tiêu còn chưa tới, trước ánh mắt của mọi người, Lâm Phong kéo tay Trữ Hạ tới ngồi ở ngay bàn kế bên trái chỗ ngồi của Hoàng đế.

Mặc dù bình thường hành vi của nàng rất tùy tiện nhưng thân là công chúa một nước, nàng vẫn được học lễ nghi từ nhỏ. Từng bước đi chậm rãi của nàng, tư thế ngồi vô cùng đàng hoàng, đầu ngẩng cao, biểu lộ nghiêm túc trang trọng khiến cho Lâm Phong vốn quen với dáng vẻ cười cợt của nàng không khỏi trợn mắt sững sờ.

Trữ Hạ nhướn mày nhìn nó, cười gian như hồ ly.

Trên bàn bày một bầu rượu, mấy cái chén và đĩa sạch, thế nhưng Hoàng thượng vẫn chưa tới nên không ai dám cầm đũa lên.

Theo quy củ thì Hoàng đế luôn là người cuối cùng đi vào.

Hoàng đế mỗi lần đi vào đề vô cùng rầm rộ, đây cũng vốn là quy củ rồi.

Khi hắn vừa tiến vào cửa, tất cả ánh mắt đều tập trung về hướng đó.

Trữ Hạ chỉ cần liếc một chút thôi cũng tin rằng dù hắn không là Hoàng thượng thì vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như cũ.

Áo dài tay, viền áo thêu chỉ vàng, bên ngoài là áo choàng tím làm từ tơ lụa cực phẩm làm nổi lên thân hình cao ngất, mặt đẹp như ngọc, bộ pháp khoan thai, một cái liếc nhìn tùy ý cũng mang bộ dáng như thiên nhân.

Đây chính là uy nghiêm của bậc cửu ngũ chí tôn.

Hắn đi qua trước mặt nàng nhưng lại không nhìn nàng.

Khi tay áo hắn lướt qua mặt, nàng chợt nhớ tới những lần hắn dạy nàng đao pháp ở trên sàn vật đầy bùn đất sau giờ ngọ…

Có nhiều thứ đã thay đổi. Có quá nhiều thứ đã không thể quay trở về.

“Mọi người tới đây thủ thành cũng được nửa năm rồi phải không?” Mạc Lăng Tiêu vừa hỏi, đồng thời ra hiệu cho người hầu mang thức ăn lên.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn, chờ nghe hắn nói tiếp.

“Đầu tiên, trẫm cảm tạ các vị tướng lĩnh đã bỏ lại thê nhi, đóng ở biên cương.” Nói xong, hắn giơ một chén rượu lên rồi uống hết.

Tướng sĩ ở dưới thấy thế cũng vội vàng nâng chén lên. Có người còn kích động đáp: “Hoàng thượng, thủ thành là chức trách của quân nhân chúng ta.”

“Nói rất hay, chức trách.” Mạc Lăng Tiêu cười, lại nâng chén để người hầu rót rượu vào, nói tiếp: “Vì chức trách của quân nhân, cạn ly.”

Phía dưới đồng thanh cùng hô và uống hết một chén.

“Hiện tại Hưng Trịnh Vương đã bao vây thành Kính An, ta tin tưởng các vị đều đã nghe tin này.” Mạc Lăng Tiêu lại nói, sau đó dừng lại nhìn mọi người bên dưới.

Bên dưới có nhiều tiếng đáp lại.

“Thế nhưng thành Kính An sẽ không đầu hàng.” Thanh âm của Mạc Lăng Tiêu tuy không cao nhưng vô cùng khí thế, thanh âm chậm rãi truyền vào tai từng người.

Phía dưới cũng đáp lại. Vì toàn là võ quan nên tính tình ai cũng ngay thẳng, có người còn đáp lời: “Hoàng thượng, chúng thần tin tưởng người.”

Mạc Lăng Tiêu cười: “Chúng ta đang phải đối mặt với nguy cơ trăm năm mới có một lần của Hán Thống. Phía bắc có Khế Sa nhìn chằm chằm, phía nam của Hưng Trịnh Vương tạo phản. Hôm nay chúng ta đều canh giữ ở Bắc tuyến này, rất nhiều người nhà các vị đang bị vây trong thành Kính An. Thế nhưng Hán Thống sẽ không bao giờ buông xuôi, không bao giờ đầu hàng.”

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Hoàng thượng vạn tuế!”



Tiếng hô liên tiếp, Trữ Hạ mân mê miệng chén, nếu nói trong lòng không có cảm giác gì là nói dối.

Nàng vô cùng đau xót trong lòng.

Những người này hôm nay ngồi uống cùng chỗ với nhau nhưng không biết được ngày mai sống chết thế nào.

Dã tâm của A Mộc Đồ khiến cho bao nhiêu người phải bỏ mạng.

Lúc nàng rời đi cũng từng nghĩ sẽ bảo vệ bình an cho đông tuyến Khế Sa. Nhưng ở Hán Thống, hành động của A Mộc Đồ là xâm lược. Dù là lý do gì đi chăng nữa thì hắn vẫn là kẻ xâm lược.

Nàng lại nhớ tới đôi mắt xanh màu lá của hắn, dịu dàng vô cùng, ấm áp vô cùng.

Uống hết rượu trong chén, rượu thiêu đốt cuống họng, thật sự là rượu mạn!

“Chúng ta không phải chiến đấu một mình. Người nhà của các ngươi, toàn bộ nhân dân Hán Thống sẽ cùng bảo hộ tôn nghiêm của dân tộc này.” Mạc Lăng Tiêu lại giơ lên một chén rượu nữa rồi uống hết.

Được ngôn ngữ và rượu kích thích, hào khí của những người ngồi bên dưới cũng bị đốt lên.

Tiếng hô mỗi lúc một cao hơn, Mạc Lăng Tiêu một mực cười, sau đó uống rượu như uống nước.

Trữ Hạ không dám ngẩng đầu, cắm cúi vào đồ ăn trên bàn.

Thời gian này trôi qua thật căng thẳng, yến tiệc này khiến cho nàng có cảm giác như ngồi trên bàn chông. Chợt nhớ tới Lôi Nhược Nguyệt đã từng nói: Không có bữa ăn nào miễn phí cả.

Lâm Phong ăn tới mức tay dính đầy dầu mỡ, sau đó lại bắt chước người lớn uống rượu, mới uống được một ly đã mơ màng ngã vào lòng Trữ Hạ.

Trữ Hạ thở dài ôm lấy nó, con mắt lơ đãng liếc về người ngồi phía trên, không nghĩ hắn đang nhìn mình.

Hắn… Hắn đã nhìn nàng được bao lâu rồi?

Hắn vẫn mỉm cười, nụ cười lạ lẫm và lạnh nhạt. Thế nhưng biểu lộ của hắn vẫn cao quý như cũ, đôi mắt như chứa cả trời sao.

Hắn không tránh né cái nhìn của nàng, tựa như hết thảy mọi chuyện từng xảy ra đều là giấc mộng.

Dướng như hắn chưa từng nắm lấy tay nàng nói rằng: “Ta có thể cho nàng mọi thứ mà ta có…” Nhưng hắn chưa bao giờ hỏi nàng: “Ta cho nàng, nàng có muốn hay không?”

Không còn là nam nhân hèn mọn khát cầu tình yêu kia nữa.

Cũng bởi vì vậy, hắn mới có thể thản nhiên đẩy nàng tới cho Lôi Nhược Nguyệt.

Trữ Hạ giơ một chén rượu về phía hắn, muốn cười nhưng không cười nổi, so với khóc còn khó chịu hơn.

Huynh thế này mới tốt, Mạc Lăng Tiêu!

Nàng uống trọn chén rượu vào bụng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui