Phượng Vu Cửu Thiên

CHƯƠNG 12

Phượng Minh rùng mình, nói: “Quân vụ nghị thính?”

Phía trước, một đội thủ vệ tựa hồ đang tiến về quân vụ nghị thính, vội vàng đi từ trong rừng ra, đột nhiên thấy hai người đang kị mã. Tên thị vệ cầm đầu nhìn thấy cái khăn che mặt, ngạc nhiên nói: “Quốc sư? Sớm như vậy đã xuất cung?” Phượng Minh thân hình khí chất khá giống Lộc Đan, mà Lộc Đan ở trong vương cung thường có thói quen dùng mạng che mặt.

Dung Hổ hơi hơi cúi đầu, dẫn Phượng Minh thúc ngựa đi thẳng vào giữa.

Mới vừa rời khỏi đội nhân mã này, tên thị vệ cầm đầu thấy dường như có gì đó không ổn, quát: “Chờ một chút.” Xoay người phóng tới chỗ Phượng Minh.

Phượng Minh nhìn hắn đang lại gần mình, tay nắm chặt dây cương, lạnh lùng nhìn hắn.

Tên thị vệ cầm đầu kia cách cậu chỉ có hai ba bước chân, chợt dừng bước, lắc đầu nói: “Ngươi không…”

Lời còn chưa dứt, Dung Hổ hét lớn một tiếng, rút đao liền chém, máu bắn tung tóe, tên thị vệ thân một nơi, đầu một nẻo lăn lóc trên mặt đất.

Dung Hổ một đao thuận lợi, mạnh mẽ ghìm dây cương, hướng Phượng Minh điên cuồng hét lên: “Mau chạy hướng nam! Ở đó có người của chúng ta!” Bọn thị vệ lúc nãy còn ngạc nhiên đã lấy lại tinh thần, con ngươi màu huyết lao thẳng tới, Dung Hổ hạ cổ tay, đao khí hướng thẳng cổ kẻ thù, ghìm ngựa ngăn trở đường đi, trừng mắt nhìn Phượng Minh, cả giận nói: “Ngươi còn không đi? Muốn tất cả mọi người phải chết sao?”

Phượng Minh trong lòng chấn động, đã hạ quyết tâm. Không lên tiếng, rút ra Vô Song kiếm, chém hai tên thị vệ cản đường, lẳng lặng liếc nhìn Dung Hổ một cái, thu kiếm vào vỏ rồi phóng đi. Phía sau lại vang lên một tiếng nổ lớn, gió lạnh thốc mạnh vào mắt, mắt vừa đau vừa rát,nhưng không có giọt lệ nào rơi xuống.

Dung Điềm, Liệt Nhi, Dung Hổ… Bọn họ đều dám lấy mạng đổi mạng.

Không thể để cho bọn họ thất vọng.

“Đi!” Phượng Minh huy tiên, hung hăng quất vào mông ngựa. Màu đen của khói thuốc súng phía sau dần dần bao phủ lên khắp hoàng cung, bao phủ lên ánh minh quang sáng sớm vừa mới xuất hiện.

Nhìn thấy cửa nam hoàng cung, Phượng Minh điên cuồng quất ngựa phi tới, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, hoang vu như nơi không người, hoàn toàn không giống cảm giác hoàng cung cấm địa. Trong lòng chợt nảy sinh điềm báo, cậu đột nhiên đem toàn lực, chế trụ dây cương, ngựa cao giọng hí vang, nhấc hai móng trước lên xoay một hồi rồi mới dừng lại.

Phía trước mặt chính là bãi đất trống của hoàng cung đã được nhắc tới, tiếp ứng Dung Điềm an bài ắt hẳn là ở chỗ này. Phượng Minh nhìn chằm chằm những khối đá cẩm thạch lớn nhỏ bị tuyết đọng lên dọc con đường lớn, bỗng nhiên rút ra Vô Song kiếm, ghìm ngựa xoay người, hướng đường cũ chạy đi.

Một rừng phục binh phía sau từơng đột nhiên xuất hiện, mấy trăm người cầm mộc côn đuổi theo. Lộc Đan đứng trong đám người, nhíu mi quát: “Mau đuổi theo! Nhất định phải bắt sống hắn mang về cho bổn quốc sư!”

Tiếng chém giết, vọng lên khắp bốn phương tám hướng trong hoàng cung Đông Phàm.

Dung Hổ một người gắng gượng ngăn trở đội thị vệ hoàng cung, vừa đánh vừa lui, chém liền mười hai tên thị vệ. Hắn ở trên ngựa chiếm thế thượng phong, tuấn mã kia như có linh tính, toát ra khí chất lanh lợi phi thường. Dần dần trận chiến dời vào trong rừng, những hàng cây quý hiếm được dày công chăm sóc bị đao phong chém vào khiến hình dạng trở nên quái dị.

Phía sau bỗng nhiên xuất hiện một người, Dung Hổ xoay người vung đao, chém một đao, địch nhân bên trái kêu thảm một tiếng, một cánh tay đầm đìa máu bay lên không trung. Phụ cận truyền đến thanh âm hô hoán, Dung Hổ nhăn đôi mày rậm, biết viện binh của kẻ thù đã tới, địch binh trong Đông Phàm vương cung ngày càng nhiều. Hắn khi còn bé được lão Dung vương lựa chọn, trải qua đủ loại thống khổ huấn luyện, âm thầm bảo hộ Dung Điềm, tất nhiên nghị lực hơn người, thấy địch có phần mạnh hơn, chẳng những không sợ, ngược lại khí thế càng mạnh, cánh tay hạ xuống, lại chém thêm một địch nhân.

Phía sau truyền đến một tiếng gió, Dung Hổ vội vàng xoay người, một cây trường thương vụt qua mặt. Tuấn mã chợt hí thảm một tiếng, địch binh rất nhiều, khắp nơi sáng lóa gươm đao, đầu gối tuấn mã bị thị vệ dùng đao chém đứt. Dung Hổ mất thăng bằng, từ trên không xoay xuống đất, còn chưa kịp đứng lên, trường đao trong tay quét ngang một vòng.

Chung quanh tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên , hai ba gã địch nhân ngã ra phía ngoài.

Dung Hổ thở dốc nhảy lên,vung đao tứ hướng, tấn công vào những chỗ hiểm của địch nhân, nhưng lại không tìm được kẽ hở trong lớp lớp vòng vây. Dư quang trong khóe mắt liếc sang bên trái chỗ ánh sáng phản xạ binh khí một chút, cũng không thèm nhìn, nháy mắt hướng phía sau bên trái bổ một đao, tiếng kêu thảm thiết vang lên. Hành động hơi chậm, kẻ thù đã nhanh chóng vây lại, Dung Hổ lại động thân vọt tới trước, ngực phải bỗng nhiên cảm thấy một trận lạnh, cúi đầu thì thấy ánh sáng của đao và máu quyện lại một mảnh, đỏ chói mắt một cách phi thường.

Đau đớn kịch liệt, từ miệng vết thương bị xé rách truyền đến.

Dung Hổ hét lớn một tiếng, bổ một đao về phía kẻ đánh lén. Lực đạo quá lớn, đao vướng vào giữa khôi giáp của địch nhân, muốn rút về nhưng lại không làm được. Đang trì hoãn như vậy, phía sau thắt lưng lại trúng một đao. Gương mặt Dung Hổ khẽ run rẩy, quyết định buông đao thật nhanh, lùi mạnh về phía sau, dùng lưng đánh ngã hai tên địch nhân không kịp phản ứng , đoạt lấy trường thương, mạnh mẽ vung hai phát, đánh bay hai tên địch nhân đang xông lên. Vai phải bỗng nhiên đau đớn, lại trúng một thương.

Dung Hổ kêu lên một tiếng đau đớn, giơ chân đá bay một gã địch nhân. Thuận thế phi thân lên một tượng đá đứng trên cao, nhìn xuống dưới, ra sức vung thương lên,cố sức chịu đựng vết thương hành hạ, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên.

Giết chóc chỉ một lúc,đã bắt đầu sức cùng lực kiệt, vai phải bị thương dần dần mệt mỏi, trường thương bỗng nhiên đâm trúng một tên địch nhân. Địch nhân kêu thảm một tiếng, nắm chặt trường thương ngã về phía sau, Dung Hổ nhất thời nắm không chặt, làm cho trường thương rơi khỏi tay. Trên tay không có binh khí, Dung Hổ trong lòng khẩn trương, bọn thị vệ tinh thần đại chấn, càng kêu gào tấn công mạnh hơn.

“Giết a!”

“Bắt sống hắn! Hắn đã giết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, phải bắt sống hắn để chịu tội!”

“Lột sống da cổ da mặt hắn đi!”

“Lột đi! Lột đi!”

Dung Hổ thối lui hai bước, đứng thẳng người, đao kiếm làm người ta hoa mắt cứ hướng đến hắn. Hắn hét lớn một tiếng, theo giữa không trung nhảy thẳng lên, đáp xuống đất lăn hai vòng, vừa vặn quét ngã hai gã địch nhân, từ trong giày rút ra một cây chủy thủ sắc bén, gặp người liền chém. Nhưng sức cùng lực kiệt không thể vãn hồi đại cục, hắn mặc dù dũng mãnh, sau một lát đã thêm không ít miệng vết thương, máu tươi đầy người.

Dung Hổ trợn mắt, nhảy dựng lên, một đao kề sát cổ địch nhân, máu tươi từ từ chảy xuống, khuôn mặt thanh tú trở nên dữ tợn một cách đáng sợ, né vội hai thanh trường thương đánh lén, thối lui đến bìa rừng, cầm chủy thủ ưỡn ngực quát: “Ta là Tây Lôi Dung Hổ, muốn bồi táng thì lên cả đi!” Con ngươi đen đầy hàn ý, ám quang lóe ra, đám thị vệ đang muốn chém giết bị ánh mắt này lướt qua, giống như rơi vào hầm băng khiến toàn thân rét lạnh , cầm đao mà không dám tới gần.

Đang lúc chỉ mành treo chuông, chợt có tiếng ngựa hí truyền đến tai, kiếm khí đầy trời lao đến.

“A!”

“Cẩn thận! A a!” Vài tên thị vệ bị đánh bất ngờ ngã ra đất.

Sau lưng Dung Hổ bị người ôm lấy, cả người được xốc lên, thả lên ngựa. Ngựa hí một tiếng, buông ra bốn vó hướng nơi cột khói cao ngút trong cung mà phóng đi.

Bọn thị vệ vội vàng la lên đuổi theo.

Dung Hổ thở dốc, quay đầu nhìn, nhất thời hốc mắt như muốn nứt ra, đau lòng nói: “Tại sao lại là ngươi?”

Phượng Minh đánh nhau nên cũng đã bị thương,một tay nắm dây cương, một tay giữ Vô Song kiếm, nhìn Dung Hổ cười khổ nói: “Muốn giáo huấn ta, không cần thể hiện ra mặt. Ta biết ý tứ của ngươi và Dung Điềm, nhưng bãi đất phía nam có rất nhiều phục binh, bọn họ đang đuổi theo ngay sau chúng ta.”

Dung Hổ quay đầu nhìn lại, quả nhiên truy binh đuổi theo không bỏ, mặt biến sắc nói: “Lại có mai phục?”

Xem ra hai quân đội tinh nhuệ đều tập trung một chỗ , những kẻ vận bạc khôi giáp chính là thị vệ hoàng cung, còn những kẻ vận bạch khôi giáp đại khái là nhân mã của Lộc Đan.

Lúc trước Phượng Minh tâm thần đại loạn, hiện tại đã tới bước đường cùng, ngược lại bình tĩnh, trầm giọng nói: “Nếu không thể trốn thoát, ta nhất định phải chết bên cạnh Dung Điềm.” Nhìn Dung Hổ, khóe môi gợi lên một tia tiếu ý tuyệt mỹ.

Dung Hổ nhìn phía sau vô số truy binh, biết rõ chạy trốn là vô vọng, đáng thương thay cho Tây Lôi tinh nhuệ hôm nay phải tẫn táng như thế, trong lòng vừa khổ lại chua xót, nhìn kĩ Phượng Minh rồi im lặng gật đầu.

Chiến mã ngửi được trong mùi máu tươi tràn ngập không khí, phát cuồng vọt tới trước, chỉ chốc lát đã tới cuối đường lớn. Trước mắt quân vụ nghị thính đã thành biển lửa, nơi nơi bụi mù cuồn cuộn, tiếng chém giết rung trời, đám người Dung Điềm không biết dùng cái thứ cổ quái gì, sau khi châm lửa lại tạo ra loại khói dày đặc thế này.

Nơi nơi đều là đao quang kiếm ảnh, tựa hồ Dung Điềm an bài một đạo nhân mã khác lẻn vào trong cung, đại khái hơn một ngàn người đang chiến đấu với thị vệ Đông Phàm càng ngày càng nhiều.

Phượng Minh trông về phía xa, khói đen ngăn trở tầm mắt, sao có thể tìm thấy Dung Điềm, cậu tìm một hồi, quát to: “Dung Điềm, ngươi ở đâu?” Mười mấy tên thị vệ Đông Phàm nghe thấy tiếng la liền đánh tới, bị cậu đang trên lưng ngựa chém chết.

Phía sau là truy binh, Phượng Minh bị kẹp ở giữa, tả xung hữu đột, mồ hôi túa ra, tuấn mã dưới thân trúng một đao, hí lên một tiếng, móng trước bỗng nhiên như nhũn ra, Phượng Minh cùng Dung Hổ lập tức rơi xuống. Trong chiến trường huyết tinh, mỗi người đều quá cuồng tính, Phượng Minh cùng Dung Hổ lưng đối lưng, bảo vệ đối phương. Dung Hổ hơi nghỉ ngơi một chút, tuy rằng bị thương nặng nhưng vẫn dũng mãnh kiên cường, giơ khuỷu tay phải đánh vào ngực của một gã địch nhân, thuận thế đoạt lấy một thanh kiếm, chém ngang một phát, lại một gã địch nhân ngã xuống.

Phượng Minh cũng không chịu yếu thế,dùng Vô Song kiếm đánh ngã hai gã địch nhân. Kiếm pháp của cậu học từ Dung Điềm, mặc dù không thể sánh với Dung Hổ được huấn luyện từ nhỏ, nhưng thị vệ bình thường căn bản không phải đối thủ của cậu.

Hai người chém đến kiệt sức, mắt thấy địch nhân càng ngày càng nhiều, bị giết chỉ là vấn đề thời gian, bị kích khởi sát tâm, không hề cố kỵ phòng thủ, chỉ một lát sau trên thân mình đã thêm nhiều vết thương.

Phượng Minh huy kiếm, cố gắng hô lớn: “Dung Điềm! Dung Điềm, ta đã trở về! Phượng Minh đã trở về!”

Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc xuyên thấu tâm can truyền tới: “Dừng tay! Tất cả dừng tay cho ta! Không được thương tổn Minh vương!” Nguyên lai Lộc Đan đã truy tới nơi này.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Quốc sư có lệnh, không được thương tổn Minh vương, phải bắt sống y!”

“Dừng tay! Quốc sư có lệnh, toàn bộ dừng tay!”

Bọn thị vệ đang vây quanh Phượng Minh sửng sốt dừng lại, Dung Hổ nhân cơ hội nhìn quanh bốn phía. Bọn thị vệ mắt đã tràn ngập huyết tinh, quát: “Chúng ta nghe lệnh Tướng quân, trừ Tướng quân, ai cũng không thể ra lệnh cho chúng ta! Các huynh đệ, giết hai tên tiểu tặc này cho ta!”

“Lớn mật! Các ngươi làm càn!” Lộc Đan ở trong đám người rống lên tức giận: “Ngăn bọn họ lại cho ta!”

“Kẻ kháng vương mệnh, giết!”

Tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền đến, áp lực bên trong đột nhiên giảm bớt, Phượng Minh đánh theo hướng Dung Điềm, thừa cơ thoáng nhìn, trợn mắt há hốc mồm. Đúng là nhân mã bạch giáp của Lộc Đan đang đại khai sát giới với thị vệ hoàng cung bạc giáp.

Hai phe oán hận chất chứa từ lâu, tranh chấp hết sức căng thẳng, giữa tiếng kêu gào thê thảm, đôi bên hỗn chiến biến thành tam phương hỗn chiến. Kể ra nhân mã quân đội phải là tối chiếm ưu thế, chẳng biết tại sao, hiện tại quân vụ nghị thính gặp biến, nhân số thị vệ cũng không nhiều, ngược lại Lộc Đan tựa hồ hôm nay đem toàn bộ thực lực biểu hiện ra ngoài , nhân số cùng lực lượng quân đội ngang nhau.

Nhân mã của Dung Điềm tuy ít, nhưng toàn bộ đều là trong vạn người chọn một người , hơn nữa tất cả đều không sợ chết.

Hoàng cung mĩ lệ của Đông Phàm bị thiêu hủy đến mức kinh khủng, tam phương đánh nhau hừng hực khí thế.

Phượng Minh cùng Dung Hổ mạnh mẽ đột phá vòng vây, hướng biển lửa nơi quân vụ nghị thính mà xông vào. Đi được nửa đường ,Phượng Minh cước bộ chợt ngừng lại, khí lực cả người giống như bị hút cạn, biết bệnh nặng bỗng nhiên trỗi dậy, thân thể vẫn cứng rắn chống đỡ, rốt cục không chịu nổi áp lực, miễn cưỡng chém một kiếm vào địch nhân trước mặt, Phượng Minh lui về ba bốn bước, cả người lung lay sắp đổ.

Lùi ba bốn bước đã khiến cho Phượng Minh cùng Dung Hổ bị địch nhân ngăn cách. Dung Hổ không thấy bóng dáng Phượng Minh, tâm can như muốn nứt ra, lớn tiếng quát: “Minh vương!”

Phượng Minh nghe thấy tiếng kêu của Dung Hổ, không thể đáp lại, giương mắt nhìn, thấy trước mắt một mũi kiếm đang lao thẳng về phía mình, nhắm mắt thầm nghĩ: Dung Điềm, ta đi trước. Lúc này mới biết tư vị sinh ly tử biệt là như thế, lòng đau như đao cắt, hai giọt nước mắt trong suốt từ khóe mi chảy xuống.

Nhưng vào lúc này, một cổ kiếm khí cường đại vọt tới, mạnh mẽ chen vào giữa Phượng Minh và thị vệ Đông Phàm, kiếm như linh xà, như vũ đạo xoay nửa vòng trên không trung, đã có vài tên địch nhân kêu thảm thiết.

Phượng Minh cảm giác thắt lưng có người ôm, ngạc nhiên trợn mắt, khuôn mặt Dung Điềm tràn đầy huyết ô đập vào mắt.

Dung Điềm một tay ôm chặt thắt lưng cậu, hung tợn bao hàm trách cứ trừng mắt nhìn cậu, lại lắc đầu thở dài: “Lúc này, nên dùng lời gì giáo huấn ngươi đây?” Cúi đầu ấn lên môi cậu một nụ hôn mạnh mẽ sâu đậm nhất từ trước tới nay, tay kia vung kiếm không chút nhân từ, lại một gã địch nhân máu tươi văng khắp nơi.

Phượng Minh thấy Dung Điềm, tinh thần chấn động, cả người khí lực khôi phục hơn phân nửa, giơ kiếm ứng phó một gã địch nhân bên cạnh, nhịn không được liếc nhìn Dung Điềm, cười ngọt ngào: “Trong mắt ta, ngươi chưa bao giờ anh tuấn bất phàm giống như hôm nay.” Sống chết trước mắt, mới hiểu được mỗi giây mỗi phút hai người ở bên nhau trân quý như vậy, nhịn không được nói hết tâm sự.

Dung Điềm tràn ngập nhu tình nhìn về phía cậu, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên run rẩy, thì ra bên sườn trúng một kiếm.

Phượng Minh nhìn thấy, kêu “A” một tiếng sợ hãi, lòng đau khôn xiết, ôm nỗi hận chém địch nhân đả thương Dung Điềm một kiếm.

Dung Điềm sợ ở hỗn chiến mất đi bóng dáng Phượng Minh, kéo Phượng Minh vào lòng,trầm giọng nói: “Lên đài cao.”

Hai người đều biết sống chết đang ở trước mắt, đồng tâm hiệp lực hướng chỗ đài cao liều chết. Tử sĩ bốn phía biết Đại vương đang bị vây chặt ở giữa, đều lao tới hộ giá, một lát sau, đã có hơn mười người mạnh mẽ chen vào, Dung Điềm và Phượng Minh áp lực giảm đi phần nào.

Ngân khôi cũng đang cùng bạch khôi hứng khởi chém giết,tử thương vô số. Lộc Đan dừng ngựa, bên cạnh là mười mấy cao thủ tâm phúc, thần thái vô cùng lo lắng nhìn chăm chú chỗ Phượng Minh, vội la lên: “Tách thị vệ bên kia ra, không được để cho chúng tổn thương Minh Vương!”

Bạch khôi nhân mã nghe lệnh, hướng bọn thị vệ vọt mạnh tới. Vốn dĩ Dung Điềm đang cầm cự với thị vệ hoàng cung, tình thế lập tức nghịch chuyển.

Dung Điềm nắm chặt cơ hội, cao giọng quát: “Đi theo ta, hướng bên trái liều chết!”

Mọi người đều hưởng ứng, chiến đấu hăng hái, quả thực mở một đường máu, dần dần tiếp cận đài cao bên trái. Từ trên cao nhìn xuống, dễ thủ khó công, dù sao so với tình cảnh hiện tại cũng tốt hơn.

Dung Điềm đang chém giết dưới đài cao, Liệt Nhi cũng vừa lúc từ bên kia liều chết chạy lại. Hai bên nhân mã hội mặt, đều ăn ý hướng bậc thang xông lên, dần dần chiếm cứ một góc chết. Vây quanh một tảng đá lớn thành nửa vòng tròn, mũi kiếm nhất trí hướng ra phía ngoài, ngăn cản sự công kích không ngừng của bọn thị vệ. Rất nhiều người bị thương tạm lui vào trong vòng, rốt cục có thể thở một hơi mà băng bó miệng vết thương lại.

Dung Hổ cũng cùng mấy chiến hữu bị phân tán hội hợp lại, Phượng Minh cùng Dung Điềm bị chủ lực công kích, hai người tách ra, áp lực của Dung Hổ cũng giảm bớt không ít.

Dung Điềm đem Phượng Minh thật cẩn thận đặt dưới cột đá, ôn nhu nói: “Nghỉ ngơi một chút.” Thay đổi sắc mặt, trở lại tái chiến. Hắn võ nghệ siêu phàm, uy thế bức nhân, vừa rồi một vòng huyết chiến, hình tượng vô địch đã làm kinh sợ toàn chiến trường, tâm địch nhân kinh hãi, thế công yếu dần.

Dung Hổ lúc này rốt cục cũng xông đến dưới đài cao, bị một nhóm thị vệ hoàng cung nhỏ ở giữa ngăn cách, nhưng bọn thị vệ hình như có chút kiêng kị, không dám đánh mạnh, nhất thời giằng co. Liệt Nhi lo lắng cho ca ca, kêu lên: “Ta đi tiếp ứng!” Dẫn hơn mười người vọt tới chỗ đài cao, tiếp ứng cho Dung Hổ.

Dung Hổ phá vỡ vòng vây, máu tươi đầy người, phía sau lưng xuất hiện một vài vết thương, hiển nhiên rơi vào trận địa địch đã lâu. Điều làm người ta ngạc nhiên chính là, trên bả vai hắn lại còn đeo một người. Thấy Phượng Minh, Dung Hổ đem người đang hôn mê mềm nhũn trên vai quăng thật mạnh xuống đất, thở dốc nói: “Ta thấy người này chỉ huy bọn thị vệ tử công, chức quan hẳn là không thấp.” Hai đầu gối rốt cuộc không thể duy trì nữa, khụy xuống. Hai tử sĩ đang bị thương vội tiến lên, dùng chính xiêm y của mình giúp hắn băng bó miệng vết thương. Thật may mắn, thuốc trị thương lúc nào cũng mang trong người.

Phượng Minh tập trung nhìn, kinh ngạc nói: “Đây là Quân Đình, nàng là con gái duy nhất của Tướng quân.”

Liệt Nhi hắc hắc cười nói: “Đúng lúc thật.” Một phen xả Quân Đình đang hôn mê, chủy thủy kề sát cổ nàng, vận khí cao giọng quát: “Dừng tay cho ta! Nếu không ta cắt đứt cổ vị cô nương này!”

Mọi người đang cuồng tính giết chóc, sao có thể nghe rõ hắn nói cái gì, vẫn đao qua kiếm lại như cũ.

Liệt Nhi liền rống lên ba bốn lần, cổ họng đã khàn khàn . Dung Điềm tới, một phen đoạt lấy Quân Đình, quát to: ” Tướng quân tiếp theo của Đông Phàm ở đây! Quân Thanh, ngươi không cần con gái duy nhất của ngươi nữa sao?” Trung khí mười phần, áp chế sự ầm ĩ đầy trời.

Lúc này quân đội Đông Phàm mới thấy rõ mũi kiếm của Dung Điềm đang kề vào ai, có người cả kinh nói: “Là Thập Tam quân tá!”

“Dừng tay! Bọn họ bắt giữ Thập Tam quân tá!”

Bọn thị vệ nghe thấy cấp trên của mình đều hạ lệnh, ngạc nhiên dừng tay, thối lui nửa vòng.

Bạch khôi nhân mã của Lộc Đan nhận được mệnh lệnh cam đoan là Phượng Minh đã an toàn, thấy bọn thị vệ không tiếp tục công kích, cũng đều dừng tay.

Tất cả tầm mắt tập trung tại phía dưới cột đá kia, mới vừa rồi Đông Phàm vương cung tiếng giết rung trời bỗng nhiên tĩnh mịch lạ thường.

Chỉ có tiếng cây khô bị cháy, phát ra tiếng liệt liệt.(thú thiệt là ta chả bít tiếng nì nên mô tả kiểu j nên để nguyên văn,ai hỉu thì hỉu)

Đao kiếm còn trong tay, ai nấy thần kinh đều căng cứng. Nhân mã của Dung Điềm ở bên trong, nhân mã của hoàng cung ở giữa, bạch khôi nhân mã của Lộc Đan ở bên ngoài.

Tình thế lâm vào sự giằng co ứ đọng.

Phượng Minh dõi mắt trông về phía xa, “A”  một tiếng. Phát sinh chuyện lớn như vậy, cư nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Quân Thanh cùng Thương Nhan, chẳng lẽ thời điểm Dung Điềm bất ngờ tấn công quân vụ nghị thính bọn họ đều bị giết rồi sao?

Ngũ quân tá trong trận chiến đã bị chặt đứt một cánh tay, má trái cũng đã trúng một đao, toàn thân chảy máu. Hắn gạt mọi người ra, đi tới chỗ trống chăm chú nhìn Dung Điềm, trầm giọng nói: “Các ngươi đã đến đường cùng, thả Thập Tam quân tá, các ngươi sẽ được toàn thây.” Xem ra hắn là tướng lãnh cao cấp nhất ở đây.

Liệt Nhi lạnh lùng nói: “Thật buồn cười. Các ngươi ngoan ngoãn cung tiễn chúng ta xuất cung, chúng ta sẽ cho Thập Tam quân tá của các ngươi toàn thây, bằng không, tiền *** hậu sát, để cho huynh đệ chúng ta trước khi chết hưởng thụ một chút.” Hắn từ trước đến nay ăn nói tùy tiện, liếc mắt nhìn ra Quân Đình là một cô gái, đương nhiên không chịu dễ dàng buông tha cơ hội chế giễu đối phương. (Em Nhi, em thật là…:”>)

Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi. Quân gia nhiều thế hệ nắm giữ quân quyền Đông Phàm, đã là quân đội được mọi người cho là bất khả xâm phạm , để cho Dung Điềm giở trò vũ nhục Quân Đình trước mặt bọn họ, cho dù đem Dung Điềm thiên đao vạn quả thì có nghĩa lí gì?

Phượng Minh kiệt sức đứng lên, trong lòng tràn đầy nghi vấn, hỏi: “Tướng quân đại nhân cùng Thương Nhan tướng quân chạy đi đâu rồi?”

Dung Điềm trầm mặc khác thường.

Liệt Nhi lớn tiếng thay bọn họ đáp: “Đông Phàm không tuân mệnh thần linh, khắp nơi đối nghịch với Minh Vương, kết quả rước lấy di thiên đại họa. Bắt đầu từ ba ngày trước, ôn dịch lan tràn khắp quân doanh, chẳng những bọn lính nhiễm bệnh liền chết, hao tổn hơn phân nửa binh lực Đông Phàm, hơn nữa ngay cả các tướng lĩnh quý tộc lúc nào cũng tự nhận được thần linh bảo hộ cũng không có thể may mắn thoát khỏi. Ta thấy bọn tướng lãnh cao cấp hiện tại hơn phân nửa đã nhiễm bệnh nặng nằm liệt giường, một số chạy tới ngoài đô thành tránh né ôn dịch, chỉ còn lại có vài kẻ tép riu ở trong này chống đỡ đại cục.”

Phượng Minh ngạc nhiên.

Mọi người sắc mặt ảm đạm, hiển nhiên biết lời nói của Liệt Nhi không phải giả.

Trách không được thị vệ trong vương cung Đông Phàm số lượng chợt giảm, mà bất ngờ đánh quân vụ nghị thính như vậy cũng dễ dàng thành công. Xem ra Đông Phàm vương cung đã trở thành địa ngục bị ôn dịch tàn sát.

Cậu bất quá hôn mê được bảy ngày, có quái bệnh gì đáng sợ như vậy, có thể trong bảy ngày tổn hại nghiêm trọng một quân đội to lớn?

Binh không nhận huyết lấy đậu thắng.

Phượng Minh suy tư một lát, rùng mình, nhìn về phía Dung Điềm.

Dung Điềm hiểu được ý tứ của cậu, khẽ gật đầu, tỏ vẻ cậu đã đoán đúng. Xoay người hướng mặt chúng binh Đông Phàm, cao giọng hỏi: “Lộc Đan Quốc sư ở đâu?”

“Lộc Đan ở đây…” Lúc này Lộc Đan đã xuống ngựa, mặc dù vừa mới trải qua một hồi huyết chiến, sắc mặt lại không sợ hãi, vẫn nhàn đạm tự nhiên, tao nhã khuynh đảo thế nhân, tới trước mặt Dung Điềm, đánh giá Dung Điềm anh khí bừng bừng một phen, thở dài: “Tây Lôi vương thật sự là anh hùng cái thế, không chỉ có dùng kế giả chết hại Lộc Đan tính kế sai lầm, còn đánh tiến Đông Phàm vương cung, làm cho toàn bộ quân đội Đông Phàm trong lòng run sợ.”

Dung Điềm cười lạnh nói: “Quốc sư cũng đủ lợi hại, lừa Phượng Minh từ trong tay ta dẫn đi, lần này lại bố trí độc kế bức ta vào cung hiện thân. Ta lộ ra sơ hở gì sao? Ngươi từ khi nào biết được ta chưa chết?”

Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, trừng mắt nhìn Lộc Đan.

Con ngươi đầy vẻ cơ trí của Lộc Đan khẽ chuyển, cười nói: “Không có sơ hở gì. Lại nói tiếp thực khiến Lộc Đan không thể không bội phục Minh vương cùng Tây Lôi vương, Lộc Đan phái nhiều người ngày đêm giám sát nhất cử nhất động của Minh vương, chưa từng nhìn ra hắn và Tây Lôi vương có dấu vết liên lạc. Ai, nếu có sơ hở, Lộc Đan làm gì đến hôm nay mới bố trí độc kế này? Lộc Đan chính là bằng trực giác và nội tâm bất an vô căn cứ của mình mà thôi. Đáng tiếc, nếu sớm đoán được việc này, tình huống sẽ không giống như bây giờ.”

“Khó trách ta chẳng biết tại sao lại hôn mê bất tỉnh bảy ngày.” Phượng Minh đại ngộ: “Quốc sư cố ý nặng thi(ý là lại dùng cách cũ hại Minh iu,thiệt chịu hít nổi Lộc Đan lun), nếu Dung Điềm không chết, nhất định sẽ nhịn không được đến bên cạnh ta.” Lộ ra vẻ xấu hổ.

Nếu không vì cậu, với tài trí của Dung Điềm, làm sao có thể trúng độc kế của Lộc Đan rồi rơi vào tuyệt cảnh thế này?

Duyên dáng hé môi thành một tia cười khổ bất đắc dĩ, Lộc Đan nhìn sâu vào đôi mắt Phượng Minh, khẽ thở dài: “Minh vương chớ có trách ta. Kỳ thật Tây Lôi vương làm sao không biết đây là quỷ kế? Nhưng loại tình huống này, người biết sẽ trúng kế cũng nhất định muốn tới.”

Phượng Minh thân thể chấn động, sắc mặt trắng bệch, chậm rãi quay đầu, tròn mắt nhìn Dung Điềm.

Dung Điềm nhún vai, lạnh nhạt nói: “Vạn nhất không phải kế, mà là ngươi thật sự bệnh nặng, ta lại không có thể tới cứu ngươi. Chẳng phải là muốn ta hối hận cả đời? Đúng rồi, ” hắn nhìn về phía Lộc Đan: “Vừa rồi Quốc sư nói nếu sớm đoán được, tình huống sẽ bất đồng sâu sắc, xin hỏi Quốc sư lời này giải thích thế nào đây?”

Lộc Đan chưa mở miệng, Phượng Minh sớm đoán được đáp án, thay mặt Lộc Đan cao giọng đáp: “Bởi vì trước ngày đó, Đại vương đã đeo thanh Vô Song kiếm còn lại. Từ nay về sau, tánh mạng của ta cùng Đại vương gắn bó một đường, nếu ta chết, Đại vương cũng sẽ mất mạng. Quốc sư Lộc Đan từ sau khi sinh lòng nghi ngờ Dung Điềm không chết, hại ta hôn mê, dụ bắt Dung Điềm tiến cung, lại phải ở cửa nam mới bố trí mai phục tinh vi, bởi vì cửa nam là một địa điểm thích hợp thiết kế địa võng, muốn bắt sống Dung Điềm, chỉ có dùng địa võng mới đảm bảo.”

Mấy ngày nay mặt trời trở nên dị thường đã cứu bọn họ, tiết trời ấm lên, làm cho tuyết tan, lộ ra mặt đất có dấu vết rõ ràng của địa võng dưới lớp tuyết, khiến Phượng Minh đơn độc bước đi trên bẫy đột nhiên phát hiện,xoay người bỏ chạy.

Nếu không phải Phượng Minh đưa nhân mã của Lộc Đan tới, mà Lộc Đan lại nghiêm lệnh ngăn cản nhân mã của quân đội đuổi giết Phượng Minh, chỉ sợ người của Dung Điềm đã sớm bị giết hại rồi.

Chẳng lẽ thần linh thực sự phù hộ?

Lộc Đan gật đầu nói: “Không sai. Ta đoán sai một bước, liên lụy Đại vương nguy hiểm tánh mạng. Hiện tại chỉ có thể tận lực bảo trụ tánh mạng Minh vương, giết Tây Lôi vương, làm cho Minh vương tuyệt vọng mà đi theo Đại vương ta.”

Ngũ quân tá cả giận nói: “Quốc sư nói gì vậy? Từ khi người này tới đây, đã gieo rắc cho Đông Phàm ta biết bao tai họa. Ta mặc kệ hiện tại hắn liên lụy ai, dù sao tuyệt đối không cho phép người xông vào Đông Phàm vương cung, hủy diệt quân vụ nghị rồi bình yên rời đi. Không giết bọn hắn, Đông Phàm từ nay về sau hổ thẹn, vô pháp ngẩng đầu.”

Lộc Đan lớn tiếng hỏi: “Ý ngươi là không cần lo lắng tính mạng của Đại vương sao?”

“Quốc sư nghĩ thật rất đơn giản.” Dung Điềm chậm rãi nói: “Hệ thống quân đội Đông Phàm đã thành nhất thể, trung với Đông Phàm vương tộc, lấy ích lợi quốc gia làm trọng. Nếu ích lợi của Đông Phàm có bất trắc, cho dù là Đại vương cũng có thể hy sinh. Một tánh mạng Đại vương liên lụy đến quốc chính, cho dù hiện tại có qua được cửa ải này, tương lai vẫn là khó tránh khỏi sẽ bị bọn họ tìm cách phế truất. Đại vương mà bị phế truất, kết cục bình thường đều là bị độc chết hoặc là treo cổ, Quốc sư hẳn là nghe qua không ít ví dụ như thế.”

Tuy rằng biết rõ Dung Điềm đang ly gián, Lộc Đan vẫn là kìm không được sắc mặt kịch biến.

Hắn lợi dụng Vô Song kiếm, vốn là tin tưởng dưới tình huống Dung Điềm đã tử vong dùng thủ đoạn bức bách Phượng Minh quy thuận Đông Phàm vương, sao đoán được hôm nay lại tự mua dây buộc mình.

Bất quá, lời nói của Dung Điềm không phải không có đạo lý, tình huống phát triển đến mức này, không thể khống chế cục diện, tương lai nếu có cơ hội, quân đội nhất định sẽ nhân cơ hội phế truất Đông Phàm vương, tìm một người khác trong hoàng tộc thừa kế vương vị.

Đáng hận bản thân hắn, nhưng lại không thể… bảo hộ Đại vương của hắn lâu hơn nữa. Chẳng lẽ Đại vương tương lai sẽ bị người trong quân đội lăng nhục sao? Nghĩ đến đây, lòng đau giống như bị xé nát vậy.

Ngũ quân tá thấy hàn khí trong mắt Lộc Đan dần dần thâm, biết vị Quốc sư này âm ngoan độc lạt, làm việc chỉ lấy Đại vương là trên hết, rất sợ hắn lập tức trở mặt, phất tay quát: “Người đâu, truyền quân lệnh của ta, hoàng cung phát sinh binh biến, mệnh tất cả binh lính chưa nhiễm bệnh cấp tốc triệu hồi.”

Phượng Minh biết tinh binh đã bị giết, quân nhân cố chấp này vì giữ gìn Đông Phàm, nói không chừng ngay cả Quân Đình cũng chịu hi sinh, đến lúc đó thật sự là chết không có chỗ chôn , một linh quang trong não chợt lóe lên, vội hỏi: “Ngũ quân tá chờ chút. Quân tá chẳng lẽ không muốn biết ôn dịch ở trong quân doanh sao, rốt cuộc có lai lịch ra sao ư? Chẳng lẽ quân tá không muốn biết phương pháp gì có thể ngăn ngừa sao?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người trong Đông Phàm chợt chấn động. Ngay cả Lộc Đan cũng không dám tin nhìn về phía Phượng Minh, ai có thể tin ôn dịch quy mô đáng sợ giống như trời phạt này là do con người gây ra ?

Ngũ quân tá mặt biến sắc nói: “Chính là các ngươi giở trò quỷ?”

Dung Hổ thấy hắn vẻ mặt kích động, vạn nhất Phượng Minh nhất thời xúc động ngoan ngoãn thừa nhận, nói không chừng kích khởi hung tính của bọn người Đông Phàm, vội vàng phủ nhận nói: “Ôn dịch đáng sợ như vậy, không ai có thể làm ra, đương nhiên là thần linh trừng phạt các ngươi. Bất quá Minh vương được thần linh phù hộ, học thức lại uyên bác, hiển nhiên biết một chút về ôn dịch này.”

Ngày xưa thấy hắn không buồn lên tiếng, không ngờ thời khắc mấu chốt lại nói dối một cách mặt không đỏ tâm không khiêu, quả nhiên không hổ là ca ca của Liệt Nhi.(ờh, liên quan vậy =”=)

Vừa nghe hắn nói vậy, mọi người bình tĩnh một chút. Quả thật, đánh chết bọn họ cũng không thể tin được một Phượng Minh lại có sức phá hoại lớn như thế. Nếu Phượng Minh lợi hại như vậy, đây chẳng phải là người có thần lực giống như thần linh trên trời sao?

“Thời điểm bọn lính phát bệnh, có triệu chứng gì không?” Phượng Minh hỏi.

Bảy ngày nay quân đội Đông Phàm bị loại ôn dịch đáng sợ không thể chữa khỏi khiến cho nhân tâm hoảng sợ, giống như gặp phải đối thủ là ma quỷ. Hiện tại nghe nói có phương pháp có thể phòng ngừa, hy vọng chợt lóe, thái độ của Ngũ quân tá tự nhiên lại hợp tác, thành thật nói: “Bắt đầu chỉ có hai ba người mắc bệnh, sau lại một loạt ngã bệnh, kế tiếp, nơi nơi đều là binh lính bị bệnh, người tiếp xúc với binh lính, cũng sẽ nhiễm bệnh. Bọn họ phát sốt, đau đầu, lưng đau, rên rỉ, toàn phân nổi mụn đậu đáng sợ, không ít người bị lây bệnh ít ngày sau là chết.” Nhớ tới những thi thể thối rữa trong quân doanh, khuôn mặt nhuốm đầy máu đen của Ngũ quân tá lộ ra vẻ kinh sợ khôn cùng.

Bệnh đậu mùa… Phượng Minh giật mình. Cậu rốt cục biết Dung Điềm vì cái gì giấu diếm kế hoạch, bởi vì cậu quả thật sẽ liều lĩnh phản đối cái kế hoạch này.

Một khi đại dịch đậu mùa bùng nổ, sẽ đoạt đi ít nhiều mạng người Đông Phàm vô tội.

Khó trách Dung Điềm nói cái kế hoạch này có thể “binh không nhận huyết”, nếu không phải Lộc Đan sinh lòng nghi ngờ bố trí kế này, có lẽ Dung Điềm thật sự có thể “binh không nhận huyết” đoạt được.

Theo lịch sử mà Phượng Minh biết, từng có quân đội thực dân lấy binh lính bị bệnh lây cho quân đội thủ thành, làm cho thủ thành phương không thể chiến đấu là 1 ví dụ.

Phượng Minh cảm xúc phập phồng, châm chước một hồi, hỏi: “Trận ôn dịch này, có phải bắt nguồn từ tù binh Bắc Kì kia không?”

“Không sai.” Ngũ quân tá gật đầu, oán hận nói: “Đáng giận thay Bắc Kỳ quốc, không biết từ đâu rước lấy cái ôn dịch đáng sợ khốn kiếp này, làm suy yếu quân đội Đông Phàm ta. Từ khi Tà Quang tướng quân đem binh lính Bắc Kỳ bị bắt làm tù binh giao cho người khác thẩm vấn, ôn dịch cũng bắt đầu lan tràn, mỗi ngày đều có rất nhiều binh lính sinh bệnh.”

Hắn nào biết sự phức tạp của cơ sự này?

Bắc Kỳ quốc quả thật có dã tâm xâm lược Đông Phàm, cũng âm thầm phục binh tính toán công kích. Tà Quang bất ngờ đánh bại phục binh Bắc Kỳ quốc hai lần, lần đầu tiên địch nhân được thông tri, hại Tà Quang thất bại mà quay về, là quân đội Bắc Kỳ thật, nhưng lần thứ hai Tà Quang đánh bất ngờ lấy được đại thắng, còn bắt được cả phục binh, cũng là Dung Điềm âm thầm an bài quân đội Bắc Kỳ giả.

Thực trong giả, giả giấu trong thực, Dung Điềm đối với oan tình của Bắc Kì có thể nói tận hết sức lực. Nếu không lợi dụng tình hình của Bắc Kì, có thể nào dễ dàng giấu diếm được các vị tướng lãnh Đông Phàm?

Trong kế hoạch của Dung Điềm, khó khăn nhất chính là muốn đem bệnh đậu mùa từ Tây Lôi tới Đông Phàm. Ở thời đại kỹ thuật lạc hậu, cơ thể sống mang mầm bệnh là phương pháp tốt nhất. Hắn đương nhiên sẽ không hy sinh cao thủ bên cạnh mình, cho nên quơ được một người Bắc Kì mang mầm bệnh đậu mùa, hơn nữa bức họ mặc Bắc Kỳ phục binh cố ý để cho Đông Phàm quân bắt được, thông qua bọn họ có thể lây nhiễm cho toàn bộ quân đội.

Mà loại sự tình này, Phượng Minh truyền thụ phương pháp ngăn ngừa bệnh đậu mùa một cách thái quá thì tuyệt đối không thể làm.

Phượng Minh im lặng hồi lâu, hít một hơi, tiếp tục hỏi: “Tỉ lệ tử vong… Đại khái là cứ 100 người thì có bao nhiêu người chết?”

“Đại khái năm mươi người.”

Phượng Minh sắc mặt tái nhợt, trong lòng khổ sở.

Năm mươi người, nghĩa là tỉ lệ tử vong là xấp xỉ 50%.

Bệnh đậu mùa ở xã hội hiện đại đã không còn nữa, cậu cho tới bây giờ không nghĩ tới cơn ác mộng mang tính hủy diệt này lại hiện rõ rành rành trước mặt mình.

Nói như vậy, tỉ lệ lây nhiễm qua nốt đậu mùa là 30%. Nhưng Đông Phàm này cách Tây Lôi thập phần xa xôi nên hẳn là chưa bao giờ biết có loại bệnh độc này xuất hiện, cho nên, sức chống chọi của người nơi này so với ở Tây Lôi sẽ yếu hơn rất nhiều, tỉ lệ tử vong cũng sẽ cao hơn.

Hơn nữa, bệnh đậu mùa có sức lây lan rất mạnh mẽ, thậm chí chết còn nhanh hơn. Bởi vì Phượng Minh có chút kiến thức về loại bệnh này, bệnh đậu mùa có thời kỳ ủ bệnh, hơn nữa chu kì tử vong là khoảng hai tuần lễ, hiện tại tình huống của Đông Phàm, thời gian binh lính tử vong chỉ còn là bảy ngày.

Ngũ quân tá thấy hắn không nói, nhịn không được, hỏi: “Minh vương có thực sự biết phương pháp đối phó với lọai ôn dịch này hay không?” Câu hỏi này cũng là tiếng lòng của toàn bộ quân dân Đông Phàm, tất cả đều im lặng nghe Phượng Minh trả lời.

Đôi bên vừa mới sinh tử huyết chiến, nhưng lại không thể phản kháng thiên mệnh trước mặt, ai sinh ra cũng đều không thích chiến tranh. Thê tử của những thị vệ này phần lớn đều sống ở nội đô, hiện giờ ôn dịch đã dần dần lan tràn đến dân gian, nào có ai không cảm thấy bất an?

Phượng Minh suy tư thật lâu, gật đầu nói: “Tất cả mọi người ngồi xuống, ta sẽ đem hết thảy hiểu biết của mình nói cho các ngươi.” Đi đến trước bậc thang, đem Vô Song kiếm phóng tới bên đầu gối, ngồi xếp bằng lại.

Cậu vừa hành động, khiến tất cả mọi người chú ý đến thanh kiếm vẫn còn vương máu trong tay mình.

Dung Hổ trầm giọng nói: “Muốn nghe Minh vương nói chuyện, trước hết buông binh khí xuống.”

Liệt Nhi là người đầu tiên đem chủy thủ thu về bên hông, ngồi xuống cạnh Phượng Minh. Những tử sĩ bên phe Dung Điềm đã chiến đấu mệt mỏi đều thu hồi binh khí, hảo hảo tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.

Binh sĩ nghĩ đến người nhà, cũng không sợ tái chiến đấu, thu hồi binh khí, nhận ra thể lực chiến đấu đã hao tổn rất nhiều, cả người vô lực, học bộ dáng Phượng Minh ngồi xếp bằng lại. Cho dù có muốn đánh nhau tiếp, ít nhất cũng bổ sung một chút thể lực.

Lộc Đan cũng không nguyện tái chiến, vạn nhất đánh nhau khiến Phượng Minh bị ngộ sát, đó là điều hắn tuyệt đối không thể chấp nhận. Vung tay lên, binh lính vận bạch giáp học theo, ngồi xuống tại chỗ.

Chiến trường tràn ngập mùi khói quyện với mùi máu tươi tanh nồng vẫn chưa tan hết, bỗng nhiên biến thành giảng đường hơn một ngàn đồ đệ ngoan ngoãn ngồi nghe giảng. Phượng Minh nếu tâm tình không quá mức nặng nề, nhất định sẽ nhịn không được bò lăn ra cười.

Dung Điềm đi đến bên cạnh Phượng Minh , do dự một chút, hắn thiếu niên đắc chí hăng hái, không biết đã làm bao nhiêu chuyện kinh thiên động địa, vô số mạng người vì một mệnh lệnh của hắn mà chết, lần này gạt Phượng Minh dùng độc kế bệnh đậu mùa, lại có điểm không đành lòng đối mặt với Phượng Minh, đứng ở bên cạnh Phượng Minh, không biết là nên ngồi hay không nữa.

Phượng Minh biết tâm ý của hắn, giữ chặt vạt chiến bào của hắn, thấp giọng nói: “Ngồi xuống cạnh ta đi.”

Một câu lọt vào tai, Dung Điềm kinh hỉ, ánh mắt nhất thời sáng rực lên, cõi lòng đầy tâm sự chợt nhẹ nhõm, ngồi xuống bên cạnh Phượng Minh, bàn tay to luồn ra phía sau đỡ lấy thắt lưng Phượng Minh, ôn nhu nói: “Đau thắt lưng sao? Dựa vào tay ta sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Địch nhân trên chiến trường đột nhiên cùng nhau rùng mình một phen.

Thời điểm binh hung chiến nguy, vị Tây Lôi vương trứ danh anh hùng lừng lẫy khắp Thập nhất quốc lại đang ân cần với tình nhân. Liệt Nhi, Dung Hổ đã quá quen với hành vi của hai người này, thấy hành động của Đại vương nhà mình cũng chẳng thèm đỏ mặt, bộ dạng thản nhiên như thường.

Phượng Minh cũng thấy thắt lưng mình mỏi nhừ, cậu cùng với Dung Điềm đã chia lìa một thời gian không gặp, trong khoảng thời gian ngắn trải qua biết bao sinh ly tử biệt, sống sót sau cuộc chiến đẫm máu, tình ý khó mà kiềm chế, không để ý những ánh mắt đang nhìn trừng trừng, lớn mật tựa vào ***g ngực Dung Điềm, bắt đầu giải thích: “Trước kia ôn dịch này đã từng phát sinh, nếu ta đoán không lầm, ắt hẳn là bệnh đậu mùa, hay còn gọi là đậu hoa.” Lường trước được từ “Đậu ” trong lời nói binh không nhận huyết lấy “Đậu” thắng của Dung ĐIềm, chính là ý nói tới đậu hoa, nhưng thông qua mật mã Morse phiên dịch ra chỉ có âm đọc, Phượng Minh sao có thể đoán ra được.

“Bệnh đậu mùa? Đậu hoa? Quả nhiên người bị bệnh trên thân thể đầy những nốt đậu giống như cây đậu nở hoa.” Mọi người xôn xao, chịu ôn dịch hoành hành rồi giờ mới biết tên ôn dịch, càng thêm tập trung tinh thần nghe lắng nghe Phượng Minh nói.

Phượng Minh trầm ngâm một hồi, tiếp tục giảng giải tri thức có liên quan với loại bệnh đậu mùa truyền nhiễm đáng sợ này: “Bệnh đậu mùa là một loại bệnh truyền nhiễm ác tính, đối với nhân loại có lực sát thương rất lớn. Người nhiễm đậu hoa, phát bệnh sau 2-3 ngày sẽ nổi mẩn, tiếp theo tình trạng sốt cao, mệt mỏi, đau đầu và đau lưng sẽ xuất hiện. Sau đó trong khoang miệng và cổ họng sẽ xuất hiện lở loét, trong nước bọt sẽ có mầm bệnh độc hại, bệnh trạng thể hiện ở mặt, cánh tay và chân xuất hiện nốt giống như bệnh sởi. Tỉ lệ tử vong của bệnh đậu mùa rất cao, hơn nữa, cho dù có thể tránh được việc không chết, bệnh đậu mùa cũng sẽ lưu lại sẹo rỗ trên mặt của người bệnh. Ai, có lẽ là bởi vì Đông Phàm không có trải qua bệnh đậu mùa, cho nên bệnh đặc biệt độc hại, tỉ lệ tử vong và tốc độ tử vong đều cao hơn so với bình thường. Tai họa này thực sự cần sự thương xót của thần linh.”

Toàn bộ người Đông Phàm đều gật đầu, không ít người nhắm mắt chắp tay cầu nguyện: “Thần linh a, cầu ngươi thương xót Đông Phàm ta…”

Ngũ quân tá cau mày nói: “Trận ôn dịch này không biết khi nào thì có thể ngừng lại. Trong quân doanh mỗi ngày đều có bệnh binh mới, đã có không ít binh lính vì trốn tránh ôn dịch mà trốn khỏi quân doanh.”

“Trong hoàn cảnh bệnh đậu mùa hoành hành thế này, không thể kiềm chế lại, mà bệnh lây nhanh sang người khác, thuốc thì lại rất ít, cho nên mới nói nó là một loại bệnh truyền nhiễm ác tính.” Phượng Minh nhíu mày nhớ lại tư liệu đã xem qua năm đó, đây là ngày trước một vị học tỷ tốt nghiệp thì chọn luận đề có liên quan đến bệnh đậu mùa, nài nỉ cậu giúp người đó tìm kiếm tư liệu, không ngờ lại có ngày có thể mang ra dùng: “Mầm bệnh đậu mùa có thể phân tán ra phạm vi rất lớn, nói cách khác bệnh có thể lây lan ra rất nhiều người. Nếu như không có biện pháp cách li hợp lí, bệnh đậu mùa chẳng những sẽ lây lan ra toàn bộ quân doanh Đông phàm, cũng sẽ lây lan khắp đô thành, vạn nhất lan tràn ra, đủ để hủy diệt toàn bộ Đông Phàm.”

Đây cũng không phải là lời đe dọa bình thường.

Mọi người lại xôn xao. Biết được uy lực của ôn dịch khiến các vị tướng lãnh cau mày, bọn thị vệ thì hoảng hốt trao đổi ánh mắt.

Lộc Đan coi trọng thực tế, hỏi lại: “Minh vương nhất định biết phương pháp có thể ngăn cản ôn dịch phải không?”

“Đương nhiên.” Liệt Nhi lập tức trả lời.

Nếu nói không biết, chẳng phải lập tức sẽ bị quân đội Đông Phàm làm thịt hay sao?

“Thật ra trước kia, có không ít thầy thuốc kiệt xuất nghiên cứu phương pháp trị liệu. Bọn họ áp dụng phương pháp vaccin cho người … Nga, nói này đó không có tác dụng gì, dù sao trải qua rất nhiều nỗ lực không ngừng, rốt cục có người nghiên cứu thành công phương pháp ngăn ngừa bệnh đậu mùa. Loại phương pháp này, tên là vaccin bệnh đậu mùa.”

Ngũ quân tá vội hỏi: ” Vaccin bệnh đậu mùa này rốt cuộc thực hiện như thế nào?”

Một âm thanh khác đột nhiên chen vào, lạnh lùng nói: “Ngũ quân tá đừng nghe người này nói bậy, hắn làm hại Đông Phàm chúng ta còn chưa đủ thảm hay sao?”

Phượng Minh hoảng sợ quay đầu, Quân Đình bị Dung Hổ đánh bất tỉnh không biết từ bao giờ đã tỉnh lại, giờ phút này hai tay bị trói, bị hai tử sĩ của Dung Điềm canh giữ, đôi mắt đen mở to hằn học nhìn Phượng Minh, toát ra hận ý sâu sắc.

Được nàng nhắc nhở, sự cảnh giác của mọi người lại trỗi dậy.

“Thập Tam quân tá nói đúng.” Ngũ quân tá gật đầu nói: “Minh vương nếu không thể đưa ra chứng cớ, chúng ta làm sao có thể tin tưởng Minh Vương?”

Trong mắt Dung Điềm hiện lên một tia tàn khốc tàn khốc, khí phách cường đại phóng thẳng vào Ngũ quân tá.

Ngũ quân tá cậy nhân mã bên mình có phần đông hơn, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giao với Dung Điềm liền tóe lửa.

Bọn thị vệ lập tức chạm vào binh khí bên mình.

Không khí khẩn trương hẳn lên.

Phượng Minh cười nói: “Điều này chẳng có gì khó, mang một người bệnh lại đây, ta dám tiếp xúc hắn mà không sợ bị lây bệnh.”

Nét mặt của toàn bộ quan binh Đông Phàm hiện ra một tia kinh ngạc, không thể tưởng tượng được Phượng Minh dũng cảm như thế, dám tự mình thử. Nào biết cậu đã từng bị bệnh đậu mùa, có miễn dịch với loại bệnh này rồi.

Dung Điềm ở bên cạnh nói: “Chẳng những Minh vương không sợ bệnh đậu mùa, chúng ta ở đây gần ngàn người đều đã được Minh Vương dạy qua, biết cách chống lại bệnh đậu mùa, cũng không sợ bị người bệnh lây bệnh. Các ngươi nếu không tin, cứ việc mang người bệnh lại đây.”

Ngày đó Phượng Minh phát hiện Tây Lôi cũng tồn tại bệnh độc đáng sợ là bệnh đậu mùa, phản ứng đầu tiên chính là đem tất cả tri thức phòng dịch đậu mùa trong đầu ra, nhất là phương pháp phòng dịch đậu mùa.

Loại phương pháp phòng dịch có hiệu suất phi thường cao này được lưu truyền trong nội bộ hoàng cung cùng quân đội Tây Lôi chứ không truyền bá ra ngoài, chẳng những Phượng Minh, Dung Điềm, Thái hậu được miễn dịch, năm nghìn tử sĩ Dung Điềm lần này mang đến cũng đều được miễn dịch.

Con ngươi Ngũ quân tá hiện ra vẻ kích động, hơn một ngàn người không sợ người bệnh lây bệnh, phương pháp của Phượng Minh nếu hữu hiệu, phải chăng có thể cứu chữa cho binh lính trong quân doanh sao? Bỗng nhiên đứng lên, ra lệnh: “Người đâu, mau mang vài binh sĩ bị bệnh tới đây.”

“Chờ chút!” Lộc Đan nhíu mi nói: “Bệnh này chạm vào sẽ lây bệnh, không thể để người bệnh đi lại trong vương cung.”

Tất cả mọi người e ngại bệnh đậu mùa lây lan, đều gật đầu. Dung Điềm trong lòng cười như hoa nở, rời khỏi hoàng cung, cơ hội sống sót nhất định sẽ nhiều hơn một thành, huống chi ngoài hoàng cung còn có bốn ngàn quân binh tinh nhuệ chưa xuất hiện.

Lộc Đan tự nhiên sẽ không nghĩ tới điều này, bất quá hắn cảm thấy không có gì trọng yếu hơn tính mạng của Đông Phàm vương, việc cấp bách là bảo trụ tánh mạng Phượng Minh. Điểm ấy thật cùng với ích lợi của Dung Điềm tình cờ trùng hợp.

“Không thể.” Quân Đình lạnh lùng nói: “Không tận mắt chứng kiến, chúng ta không thể tin tưởng người này dù chỉ một chữ.” Lạnh lùng trừng mắt nhìn Phượng Minh, nghiến răng nói: “Người này giấu giếm Đông Phàm, lừa Đại vương tín nhiệm mà được tham dự quân vụ, không giết hắn thì còn gì là tôn nghiêm của quân đội Đông Phàm nữa. Trừ phi hắn thật có thể cứu được tướng sĩ của ta, nếu không đừng mơ tưởng có thể toàn mạng rời khỏi nơi này.”

Phượng Minh bụng kêu to ủy khuất, cũng không phải ta hại chết Lâm Ấm, vì sao phát tiết hận ý lên người ta? Bất quá cẩn thận hồi tưởng, cái chết của Lâm Ầm quả thật cậu thoát không khỏi liên can, nếu không phải Thái hậu vạch trần thành nam có phục binh của Bắc Kỳ quốc, Lâm Ấm sẽ không mạo hiểm thông tri phục binh Bắc Kỳ dời đi, cũng sẽ không bại lộ thân phận gian tế Bắc Kì của chính mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui