Phượng Vu Cửu Thiên

CHƯƠNG 6

Thu Lam phụng mệnh đi lấy bữa sáng đã quay lại, phía sau là hai thị nữ bưng mâm vào, trên đó là đủ loại điểm tâm nóng hổi.

Thu Lam phân phó các nàng đặt từng đĩa điểm tâm lên bàn, rồi tới thỉnh Dung Điềm cùng Phượng Minh, “Tảo thiện đã chuẩn bị xong, chi bằng Đại vương cùng Minh vương qua đó vừa ăn vừa thảo luận tiếp. Đói bụng không tốt cho thân thể đâu.”

Phượng Minh hỏi mọi người, “Các ngươi đã ăn chưa ?”

Mọi người từ sáng sớm tới đây hầu hạ hoặc bẩm báo công việc, đâu có thời gian ăn điểm tâm chứ.

Liệt Nhi lắc đầu, Dung Hổ không lên tiếng.

Thu Nguyệt Thu Tinh nói, “Chúng ta hầu hạ Minh vương ăn nữa.”

Chỉ có Tử Nham buổi sáng đã uống bát cháo loãng, liền đáp, “Thuộc hạ đã ăn rồi .”

Liệt Trung Lưu lại nói, “Vốn dĩ ta cũng đã ăn rồi, nhưng thấy  điểm tâm xinh đẹp, lại bắt đầu thấy đói.”

Phượng Minh cười nói, “Vậy mặc kệ đã ăn rồi hay chưa, mọi người cứ cùng nhau ăn, cùng nhau tán gẫu. Thu Lam, lấy thêm ghế đi.”

Thu Lam “Ai nha” kêu lên, “Nô tỳ tưởng chỉ có Đại vương cùng Minh vương ăn, nên chuẩn bị đủ cho hai người thôi. Như vậy xem ra, nô tỳ phải đi làm thêm một chút mới được.” Nàng vội vàng mang theo hai thị nữ ra khỏi phòng, đi tới trù phòng.

Thu Tinh Thu Nguyệt liền đi lấy ghế.

Liệt Nhi đứng lên nói “Chuyện nặng nhọc này sao có thể kêu nữ hài tử làm, để ta làm cho.” Lập tức khiên đi cái ghế mà mình đang ngồi về phía phòng ăn. Tử Nham cùng Dung Hổ cũng động thủ khuân đám ghế bên cạnh.

Phượng Minh nhìn thấy liền ngứa tay, đứng lên cười nói, “Ta cũng không thể không có phong độ thân sĩ a.” Tự mình xách ghế dựa của mình lên, đi về phía phòng ăn.

Không vác không biết, vừa vác mới biết được ghế dựa này làm bằng gỗ lim đặc ruột, tuy rằng thủ công bình thường nhưng trọng lượng không hề nhẹ chút nào.

Vừa rồi ăn nói lung tung, còn kêu Thu Lam đi lấy ghế, cậu thật sự không biết chừng mực mà.

Liệt Trung Lưu gác chân ngồi trên ghế bành, nhàn nhã nhìn mọi người khuân ghế, ngậm miệng không nói lời nào, tựa hồ đang đợi điều gì đó.

Chỉ chốc lát sau, Dung Điềm cũng đứng lên.

Dung Hổ Tử Nham Liệt Nhi đều đi tới, Dung Điềm khoát tay, thản nhiên hỏi “Bổn vương không thể tự khuân ghế sao?”

Vén tay áo lên, quả nhiên tự mình khuân ghế đi.

Khóe môi Liệt Trung Lưu khẽ nhếch, vẫn không nói, vẫn ngồi vững như Thái Sơn.

Đám Dung Hổ thấy thế, liền tới thỉnh Liệt Trung Lưu dời bước.

“Thừa tướng, phòng khách không đủ ghế, thỉnh ngươi di chuyển một chút, chúng ta mang ghế qua rồi ngài lại ngồi tiếp.”

“Ân? Nga. . . .” Liệt Trung Lưu gật gật đầu, thuận miệng phân phó, “Kêu Minh vương tới đây khuân đi.”

Phượng Minh vừa mới vác chiếc ghế lớn mà bình thường cậu hay ngồi, còn đang thở hồng hộc, đột nhiên nghe thấy Liệt Trung Lưu kêu tên liền ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn.

Nghĩ nghĩ, lại ngoan ngoãn đi tới, gật đầu nói, “Không sao, ta đến khuân.” Xắn tay áo lên lần nữa.

Dung Hổ không đồng ý, kêu lên, “Minh vương… .”

“Ta làm.” Cuối cùng có người trầm thanh nói.

Thì ra Dung Điềm đã từ phòng ăn quay lại. Hắn vén tay áo lên, vừa mở miệng, chậm rãi bước đến trước mặt Liệt Trung Lưu, mọi người không dám nghịch ý hắn nên đành phải tránh ra.

“Ha ha, ha ha, ha ha ha ha ha ha!” Liệt Trung Lưu bỗng nhiên cười to, đứng lên một tay chống lên lưng ghế, một tay xoa bụng, cười đến nghiêng ngã, hoàn toàn mất hình tượng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết thần kinh Thừa tướng đột nhiên phát bệnh gì.

Còn đang kinh ngạc, Liệt Trung Lưu lập tức ngừng cười, không biết vì sao lại sâu kín thở dài.

Tận sâu trong cái thở dài đó, chính là bi thương tiếc hận không nói nên lời .

Phượng Minh cổ quái đánh giá hắn, thật cẩn thận đặt câu hỏi, “Vì sao Thừa tướng bỗng nhiên cười to, rồi lại bỗng nhiên thở dài?”

Liệt Trung Lưu nhìn chăm chú đôi mắt trong suốt của cậu, khóe miệng kéo ra một tia cười khổ, “Ta cười thiên ý.”

“Thiên ý?”

Câu trả lời này cũng quá huyền diệu a?

Phượng Minh sắp sửa nhịn không được xoa đầu .


“Là thiên ý, khiến cho Minh vương và Tây Lôi vương ở bên nhau.”

“Ân.” Phượng Minh gật đầu, vô cùng tán thành.

Đúng vậy, nếu không phải thiên ý, vậy thì làm sao hồn phách của mình lại chui vào người thái tử Tây Lôi giả An Hà chứ?

Nếu không có sự giúp đỡ của ông trời, bản thân chẳng những sẽ không cùng Dung Điềm quen biết yêu nhau, cũng vô pháp trải qua hạnh phúc được trở lại bên Dung Điềm sau mỗi lần gian khổ.

Bên này Phượng Minh đang hạnh phúc gật đầu, bên kia Liệt Trung Lưu không ngừng lắc đầu, nói với Phượng Minh, “Minh vương không hiểu rõ ý của ta rồi.”

“Ta thực sự hiểu được a.”

“Thiên ý mà ta nói, là chỉ hậu quả ngươi tạo ra khi ở bên Tây Lôi vương.”

Ách?

Một câu nói hình như hơi quen tai.

Phượng Minh chợt nhớ tới, trước đây bởi vì biết Dung Điềm sẽ vô hậu, nên Đồng Nhi sẽ kế thừa vương vị, chính mình đã từng nói  ”Hai chúng ta ở bên nhau, hậu quả thực nghiêm trọng”, kết quả chọc giận Dung Điềm, hiếm khi đen mặt với cậu một lần.

Lần này, ngay cả Liệt Trung Lưu cũng… . . .

Phượng Minh không được tự nhiên liếc Dung Điềm một cái, cười hỏi, “Cái này… chắc là không có hậu quả gì đi?”

Kính nhờ, ngươi ngàn vạn lần không cần nói cái gì ‘nam nhân cùng nam nhân ở bên nhau không phải là kế hoạch lâu dài’ gì đó a.

Bằng không quản ngươi có phải là Thừa tướng Tây Lôi không, Dung Điềm nhất định sẽ trở mặt với ngươi.

Ta cũng sẽ a… .

Tử Nham vừa nghe thấy liền nhíu mày, nói thẳng, “Thỉnh Thừa tướng không cần vòng vo với chúng ta, có cái gì thì xin nói thẳng đi.”

Liệt Trung Lưu cũng không ra vẻ huyền bí nữa, cười đáp, “Nếu người ở bên Tây Lôi vương không phải là Minh vương, thì dù Tây Lôi vương có chí lớn, cũng chưa chắc có được ánh mắt khoáng đạt để vạch kế hoạch thống nhất thiên hạ.” Chỉ tay về phía phòng ăn, “Chỉ bằng một chuyện khiêng ghế trước mắt, ta dám kết luận, sự xuất hiện của Quân Ân Lệnh, mặc kệ quá trình như thế nào, nhưng căn nguyên tuyệt đối xuất phát từ Minh vương. Bởi vì khi so sánh với Tây Lôi vương, trên người Minh vương mới có phẩm chất công bằng nhất.”

Đối với điểm này, nội tâm Dung Điềm cực kì đồng ý.

Phượng Minh nhìn người không hề câu nệ thân phận đẳng cấp, không giống phần đông quý tộc của Thập nhất quốc, trong mắt của cậu, tuyệt đối không khiến cho người ta thấy bị đánh giá xuất thân cao thấp.

Nếu không phải Phượng Minh ở hội nghị quân sự cực lực bác bỏ ý kiến của mọi người , đề xuất cách tuyển chọn không hạn chế trong con cháu quý tộc, làm cho nội tâm Dung Điềm chấn động thật lớn, có lẽ Quân Ân Lệnh ngày hôm nay thật sự sẽ không xuất hiện.

Liệt Trung Lưu không hề đoán sai, căn nguyên của Quân Ân Lệnh quả thật chính là Phượng Minh.

“Đó là tất nhiên.” Phượng Minh biết Liệt Trung Lưu không phải định nói lời gì khó nghe, nhất thời thở phào một hơi, lại được Liệt Trung Lưu khen một câu, thành ra cậu vô cùng vui sướng, ưỡn ngực, “Con người của ta là công bằng nhất. Sau này Thừa tướng muốn tìm người chủ trì công đạo, cứ việc tới tìm ta.”

Biểu tình đắc chí của cậu siêu cấp đáng yêu, mọi người kể cả Liệt Trung Lưu cũng nhịn không được nở nụ cười.

Dung Điềm lập tức kéo cậu đến bên cạnh mình, nhéo mũi cậu một chút, mắng yêu: “Đắc ý vênh váo.”

“Cái vừa rồi chỉ là một nửa hậu quả, vẫn còn một nửa khác.”

Cười đùa xong, Liệt Trung Lưu lại chậm rãi nói, “Nếu Minh vương không gặp gỡ Tây Lôi vương, hậu quả sẽ rất kham ưu.”

Phượng Minh ngạc nhiên nói, “Ta có cái gì kham ưu a?” (kham ưu : khó lường)

 

Liệt Trung Lưu mỉm cười đánh giá cậu xong mới đáp, “Trắng là màu thuần khiết nhất trong tất cả màu sắc, nhưng cũng dễ dàng bị ô nhiễm nhất. Nếu không có Tây Lôi vương, Minh vương đã sớm không phải là Minh vương hiện tại. Minh vương ngẫm lại xem, nếu từ nhỏ ngươi lớn lên ở Ly Quốc, thân là người Ly Quốc, rơi vào tay Ly vương Nhược Ngôn, cho dù hắn yêu thương ngươi, cũng không giống Tây Lôi vương lo lắng tâm tình của ngươi như vậy, thuận theo suy nghĩ của ngươi. Lấy thái độ làm người của hắn, nhất định sẽ trăm phương nghìn kế tiêu diệt nhuệ khí của ngươi, thẳng đến lúc ngươi thiên y bách thuận hắn. Lúc đó, ngươi còn có thể thoải mái khoái hoạt giống như bây giờ sao?” (thiên y bách thuận: ngàn theo trăm thuận, bảo gì nghe nấy)

Nghĩ đến giả thuyết đó, Phượng Minh nhất thời rùng mình.

Trong đầu liền hiện lên, là tỳ nữ mỹ mạo kia chỉ vì có tướng mạo hơi giống mình mà bị Nhược Ngôn kêu thị tẩm, sau đó vô duyên vô cớ bị Nhược Ngôn tra tấn, chân nhỏ bị cá ăn thịt cắn đến mức máu chảy đầm đìa.

Liệt Nhi “Ha ha” cười vang, nói, “Đúng vậy, nhưng mà Đại vương không thể chia lìa Minh vương, Minh vương cũng không chia lìa Đại vương được, như vậy thật tốt a. Nhưng vừa rồi Thừa tướng vì điều gì mà thở dài?”

Liệt Trung Lưu thản nhiên mím môi, “Ta thở dài là vì ông trời thật sự bất công, rất nhiều người cơ khổ, lại không được ban cho dù chỉ một phân vận may của Minh vương.”

Trong lòng hắn cảm khái rất nhiều, lại không muốn kể cho mọi người nghe.

Than nhẹ một tiếng, xoay người, cũng học Phượng Minh Dung Điềm xắn tay áo lên, tự mình mang ghế tới phòng ăn.

Hiện tại vị trí cuối cùng trong bàn đã đầy, mọi người sắp xếp vị trí xong liền ngồi xuống. Thu Lam vừa vặn dẫn thị nữ mang lên rất nhiều điểm tâm, vào cửa nhìn chung quanh một vòng, cười hỏi, “Sao mọi người còn chưa ăn? Chẳng lẽ đang chờ khách quý của chúng ta?”

“Khách quý nào?”


“Đương nhiên là vị này rồi.” Thu Lam dịch sang một bên, làm lộ ra người đằng sau.

Một thân ảnh yểu điệu xinh xắn đứng ngoài cửa, mắt phượng tú mi, gương mặt hàm xuân càng thêm rực rỡ, một giai nhân tuyệt mỹ, chính là Vệ Thu Nương đại giá quang lâm.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Liệt Trung Lưu “Ai yêu” một tiếng, từ trên ghế nhảy dựng lên, quả thực nhào đến trước mặt Vệ Thu Nương, cười đến mức ánh mắt híp thành hai cái khe, kích động chà xát hai tay, “Nương tử đến rồi a? Hắc, ta thấy sắp giữa trưa rồi mà chưa thấy nàng tới, còn tưởng nàng… . .”

Vệ Thu Nương hận nhất bộ dáng cợt nhả của hắn, hung tợn trừng hắn, “Tưởng ta cái gì? Nếu ta đã đáp ứng ngươi, ta đương nhiên sẽ đến, chẳng lẽ lại giống ngươi không giữ chữ tín sao?”

Liệt Nhi ngồi cạnh Phượng Minh, liền chồm sang thì thầm, “Hèn gì hôm nay hắn thành thật như vậy, nói cái gì ‘không thể động thủ động cước’, thì ra là biết cọp mẹ sẽ tới.”

Phượng Minh nhớ lại bộ dáng giả vờ đứng đắn của Liệt Trung Lưu, nhịn không được mím môi cười thầm.

Không biết Liệt Trung Lưu dùng cách gì, lại có thể khuyên được Vệ Thu Nương tính tình còn cứng hơn đá chịu tới gặp mặt bọn họ.

“Ha hả, nương tử đương nhiên có uy tín hơn vi phu rồi. Đúng rồi, hôm nay nàng xinh đẹp hơn bình thường, nhất định đã tốn chút thời gian để trang điểm. Ân, ‘người đẹp nhờ lụa’, huống chi nương tử còn là mỹ nhân a.” Liệt Trung Lưu dẫn Vệ Thu Nương vào, muốn nàng ngồi vào ghế mình, lúc lấy ghế dựa là dựa theo số người trong phòng, Vệ Thu Nương ngồi ghế của hắn, thành ra chính hắn liền không có chỗ ngồi .

Liệt Trung Lưu cũng không thèm để ý, đứng bên Vệ Thu Nương, ân cần gắp điểm tâm bỏ vào bát nàng, “Nương tử đói bụng chưa? Điểm tâm này ăn rất ngon a.”

Vệ Thu Nương hừ lạnh, “Rõ ràng ngươi chưa hề nếm qua, còn dám dỗ ta nói ăn ngon.”

Liệt Trung Lưu vui vẻ chịu đựng, vội vàng nhận sai: “Đúng vậy, ta nói dối, vẫn là nương tử lợi hại, ta không gạt được nàng. Bất quá nàng giận ta thì giận, nhưng ngàn vạn lần đừng bỏ đói chính mình.”

Vệ Thu Nương lại hừ một tiếng.

Lần này nàng cầm đũa, gắp tiểu điểm tâm kia vào miệng nhỏ thơm mùi đàn hương, cẩn thận thưởng thức.

Liệt Trung Lưu đứng cạnh, thấy nàng ăn uống từ tốn, thì vẻ mặt hắn hân hoan khoái trá còn hơn bản thân mình được ăn.

Lúc này hai vợ chồng đã thành tiêu điểm trong phòng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tây Lôi Thừa tướng thể hiện thái độ yêu vợ vô hạn, làm cho mọi người đều nổi một thân da gà.

“Nếm thử cái này đi.” Chờ Vệ Thu Nương ăn xong một cái, Liệt Trung Lưu lại thật cẩn thận gắp điểm tâm, ôn nhu nói, “Cái này giống như đào chín, màu sắc hồng diễm, nương tử ăn xong, khuôn mặt nhất định sẽ càng hồng càng phiêu lượng.”(phiêu lượng : xinh đẹp)

Liệt Nhi rùng mình một cái, lại nói nhỏ với Phượng Minh, “Má ơi, Liệt Trung Lưu này quả thực còn khiến cho người ta chịu không nổi hơn Minh vương cùng Đại vương.”

Tuy giọng y nhỏ, nhưng mọi người đều ngồi cùng bàn, Dung Điềm ngồi kế Phượng Minh, cũng nghe được lời nói vô lễ của y, hắn lập tức nhíu mày.

Phượng Minh phát giác sớm, vội vàng lấy tay đè lại Dung Điềm ở dưới bàn, ra hiệu hắn không cần hù dọa Liệt Nhi, nhìn chung quanh một vòng, lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Đừng ngồi yên vậy chứ, mọi người bắt đầu ăn đi a.” Cậu tự cầm một cái bánh bao đưa cho Liệt Nhi, nói một câu hai nghĩa, “Liệt Nhi ngoan ngoãn ăn cái này, đừng nói lung tung nữa .”

Trì độn như cậu, cũng cảm thấy hôm nay Liệt Nhi rất kì lạ.

Chỉ sợ có liên quan rất lớn tới Dư Lãng mà hôm qua Vệ Thu Nương đã nhắc tới.

Trong lòng Phượng Minh thật sự muốn biết chuyện tình giữa người này và Liệt Nhi, nhưng nhớ tới cái này có lẽ là chuyện cũ thương tâm của Liệt Nhi, rạch mở vết sẹo đã không tốt, huống chi đương sự còn là Liệt Nhi thân cận mình như thế.

Đắn đo nhiều lần xong, lại đành phải nhịn xuống.

Có Phượng Minh dẫn đầu, mọi người đã sớm bị điểm tâm tinh mỹ của Thu Lam hấp dẫn đến độ bụng thầm thì lập tức hành động, tự lấy món mình thích rồi bắt đầu ăn.

Tử Nham vốn ngồi cùng Liệt Trung Lưu, bây giờ thấy Liệt Trung Lưu đứng bồi nương tử, y cảm thấy không tốt lắm, đứng lên nói, “Thừa tướng, ngươi ngồi chỗ ta đi.”

Tự động đi lấy hai cái ghế khác lại, một cho Thu Lam, một cho mình ngồi.

Ăn một hồi, điểm tâm ngon miệng trên bàn đã bị tiêu diệt gần hết, vô tình mọi người lại bắt đầu thảo luận chuyện quốc gia đại sự.

“Thừa tướng, hôm qua dựa theo chiến lược tạm thời không trở về Tây Lôi của Thừa tướng, quả thật tuyệt diệu vô cùng. Nhưng ta có một vấn đề muốn thỉnh giáo Thừa tướng.” Thiên Lâm ăn xong bánh bột mì cuối cùng trên tay, lau lau miệng, hưng trí bừng bừng chọn đề tài.

“Ngươi nói đi.”

“Nếu tạm thời không đoạt lại vương vị Tây Lôi, trước mắt chúng ta không thể đi Tây Lôi. Vậy chúng ta nên đi chỗ nào đây?”

Vấn đề này vừa nói ra, tất cả mọi người đều gật đầu.

Đó cũng là mối bận tâm mà mọi người đã bỏ qua khi nghe chiến thuật mới của Liệt Trung Lưu, là vấn đề trọng yếu đầu tiên sau khi nghỉ ngơi một đêm.

Thiên hạ to lớn, đi đâu, làm gì?

Liệt Trung Lưu tự tay rót một chén trà nóng cho Vệ Thu Nương, tha thiết nói, “Nương tử, uống chút nước trà nhuận cổ họng.” Xong mới quay đầu nhìn Thiên Lâm với ánh mắt tán thưởng, hỏi ngược lại, “Vậy theo ngươi, chúng ta nên làm gì?”


Phượng Minh âm thầm khen ngợi.

Cậu bị Liệt Trung Lưu đặt câu hỏi đến phát sợ, thành ra rất sợ chính mình đã vào danh sách bị Liệt Trung Lưu hỏi. Hiện tại thừa ra một Thiên Lâm không sợ chết, có y khiến cho Liệt Trung Lưu nảy sinh hứng thú, xác suất bản thân bị lôi ra chất vấn lập tức hạ xuống rất nhiều.

Cậu càng nghĩ càng đắc ý, nhịn không được mím môi cười trộm.

Dung Điềm ngồi cạnh cậu nên thấy nhất thanh nhị sở, lập tức hiểu được cái đầu nhỏ này đang suy nghĩ cái gì, bàn tay ở dưới bàn đưa qua, ra sức sờ nhẹ đùi cậu.(nhất thanh nhị sở: rõ ràng, rành mạch)

Thiên Lâm cùng Tử Nham đều là tâm phúc được Dung Điềm tuyển chọn từ đám người trẻ tuổi, đương nhiên thiên phú rất cao. Y cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, không trả lời ngay vấn đề mà hỏi ngược Liệt Trung Lưu, “Thừa tướng từng ở trong thành Việt Trọng, chắc chắn vô cùng quen thuộc nó. Chẳng hay Thừa tướng có bản đồ thành Việt Trọng không?”

Liệt Trung Lưu ngạc nhiên, một lát sau ý cười trong mắt càng sâu, gật đầu khen ngợi Thiên Lâm, “Quả nhiên không tồi.” Đưa tay vào trong ngực lấy ra.

Lấy ra một tấm vải trắng bày lên cái đĩa không trên bàn, rõ ràng là một bức bản đồ của thành Việt Trọng.

Một bản đồ thành thị lại có khác biệt rất lớn với tấm bản đồ Thập nhất quốc hôm qua.

Phượng Minh rướn cổ lên nhìn, đôi mắt đen nhánh trừng lớn. Bức bản đồ này dùng bảy màu tinh tế vẽ thành, cẩn thận y như một tác phẩm nghệ thuật. Cậu chậc chậc thán phục xong liền rụt đầu về, thì thầm với Dung Điềm, “Thừa tướng của chúng ta thật sự còn lợi hại hơn Doreamon, hình như trong tay áo muốn cái gì liền có cái đó.”

Dung Điềm hạ giọng trả lời, “Hắn nhất định đoán được hôm nay sẽ có người hỏi việc trong thành Việt Trọng, nếu hỏi việc này, tất nhiên sẽ cần bản đồ mới phân tích chính xác được. Bản đồ này nói không chừng là tối qua hắn suốt đêm vẽ ra. Người này liệu việc như thần, thật khiến người khác không dám xem thường.” Lại hỏi, “Doreamon là người của quốc gia nào?”

“Đại khái là miêu quốc a.” Phượng Minh lè đầu lưỡi đáng yêu, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục nghe phân tích quốc gia đại sự trọng yếu.

Lúc này Thiên Lâm cũng đang cảm thán bản đồ tỉ mỉ của Liệt Trung Lưu, chỉ vào đường màu lam nhỏ trong đó, “Ta tuần tra thành nhiều ngày nhưng chưa từng gặp qua con đường này.”

Liệt Trung Lưu thong dong nói, “Ngươi chưa thấy qua cũng không kỳ quái. Màu lam biểu thị mật đạo trong thành Việt Trọng, nếu không có ai dẫn đường, cho dù là người sinh sống ở đây mười mấy năm cũng chưa chắc tìm được lối vào, huống chi ngươi chỉ mới tuần tra thành vài lần.”

Thiên Lâm chấn động, cả kinh hỏi, “Cái gì? Một thành Việt Trọng nho nhỏ lại có địa đạo phức tạp?”

Thiên Lâm nheo mắt, cẩn thận quan sát lam tuyến phức tạp xen kẽ, kinh hỉ chỉ vào một chỗ trên bản đồ, “Mau nhìn nơi này, nó có thể thông ra ngoài thành. Trời ạ, một cái địa đạo khổng lồ như vậy thì phải hao phí rất nhiều thời gian mới đào được a.”

Vệ Thu Nương tựa hồ rất quen thuộc với việc người khác kinh hãi, lạnh lùng lên tiếng, “Đây là mật đạo được hoàn thành vào thời điểm thành Việt Trọng được xây dựng, lúc trước hao phí không ít tâm huyết, đáng tiếc vẫn không được sử dụng.”

Tử Nham bước tới, sóng vai cùng Dung Hổ đoan trang bản đồ, bỗng nhiên nói, “Người trước đây xây nên cái này nhất định mang chí lớn, tính toán ngày sau dùng chỗ này làm một thành lũy quân sự, mưu đồ đại sự. Nhìn xem, thành này có nơi hiểm yếu để dựa vào, phía trước là núi rừng rậm rạp, ra khỏi rừng chính là A Mạn giang, mặt sau nối thẳng với Tây Lôi.”

“Ân, nếu muốn đối phó với Tây Lôi… .” Dung Hổ nói tới đây, cảm thấy không ổn, thanh âm đột ngột ngừng lại, nhìn về phía Vệ Thu Nương.

Vệ Thu Nương vẫn mang biểu tình băng sơn mỹ nhân, trực tiếp đối diện với ánh mắt của Dung Hổ, đáp, “Không sai, thành này năm đó đúng là vì muốn đối phó Tây Lôi mà âm thầm tốn một số tiền lớn tu kiến. Đáng tiếc Vĩnh Ân vương đời sau không bằng đời trước, nhát gan yếu hèn nên vẫn không dám ra tay, đến hiện tại, thành Việt Trọng ngược lại biến thành một cái thành nhỏ hẻo lánh bị người ta vứt bỏ. A, thật là thú vị.”

Tuy miệng nàng nói ‘thú vị’, ngữ khí lại bi phẫn khôn cùng.

Mọi người nghe cũng biết nàng có quan hệ rất lớn tới tòa thành này.

Dung Điềm nhớ tới một người, đồng tử đột nhiên co rút, chăm chú nhìn Vệ Thu Nương, trầm thanh hỏi, “Không biết phu nhân có quan hệ gì với tướng quân Vệ Tiềm?”

Vệ Thu Nương nghe thấy tên này, khóe miệng lóe ra một tia cười khổ, đáp, “Ông là tằng tổ phụ của ta.” (tằng tổ phụ: đại khái là ông cố tổ ấy)

Lời này vừa nói ra, chẳng những Dung Điềm, mà ngay cả Phượng Minh nhàm chán ngồi bên cạnh cũng chấn động.

Đại danh ‘Vệ Tiềm’ này, thời điểm cậu bị Dung Hổ dạy lịch sử các quốc gia đã nghe qua rất nhiều lần.

Trăm năm trước khi Thập nhất quốc phân tranh, anh hùng hào kiệt như măng mùa xuân, hết người này đến người khác, khuynh đảo phong vân, mà kẻ khiến người ta có ấn tượng sâu sắc nhất, lại xuất thân nô lệ, dựa vào chiến lược xuất chúng, xoay chuyển vận mệnh của Vĩnh Ân sắp bị diệt quốc – Tướng quân Vệ Tiềm.

Lúc ấy thực lực của Vĩnh Ân một nước còn nhỏ yếu hơn bây giờ, gặp phải tam quốc lân cận xâm lược, gia hương Vệ Tiềm bị tấn công, ông ngang nhiên dẫn dắt sáu trăm nô lệ khởi nghĩa phản kháng, lại lấy tài năng quân sự thiên phú, thực sự bức lui tam vạn nhân mã Đồng quốc.

Vương tộc Vĩnh Ân lúc ấy quá bi tráng định tự vẫn trong hoàng cung, bỗng nhiên nhận được đại tin tốt này, Vĩnh Ân vương Vĩnh Liễm vì khen ngợi Vệ Tiềm có công lớn hộ quốc, không để ý trọng thần phản đối, kiên quyết đề bạt Vệ Tiềm thân là nô lệ làm quý tộc, hơn nữa đem binh lực còn lại của Vĩnh Ân toàn bộ giao cho Vệ Tiềm.

Đây là hoàn toàn ‘được ăn cả ngã về không’.

Vệ Tiềm không làm Vĩnh Liễm thất vọng, ông thống lĩnh binh mã Vĩnh Ân, dựa vào lượng lương thực ít đến đáng thương, lợi dụng đủ loại phương pháp mai phục, địa đạo, kiềm chế, thủy hỏa, phản gián, cuối cùng đã thật sự khiến liên quân tam quốc thua trận rút khỏi Vĩnh Ân, một lần nữa xây dựng nên trụ cột hiện nay của Vĩnh Ân quốc.

Chiến thuật táo bạo, chiến lược bố trí quỷ mị của ông, phát huy tới cực điểm tâm pháp quân sự cao nhất là ‘lấy ít thắng nhiều’.

Nếu nói về thiên tài quân sự, trong trăm năm nay, chưa có một ai có thể vượt qua Vệ Tiềm.

Cho dù hậu bối tự tin như Dung Điềm, cũng không dám xem thường danh tự này.

“Không nghĩ tới ở trong thành này lại có thể gặp gỡ con cháu của nhân vật đã trở thành thần thoại, thật sự thất kính. Không biết ngoài phu nhân, Vệ Tướng quân còn bao nhiêu con cháu, hiện giờ đang ở đâu?”

“Ta là người duy nhất.” Vệ Thu Nương cười lạnh, “Tây Lôi vương muốn hỏi, nếu là hậu nhân của Vệ Tiềm, vì sao lại bị đưa tới cái thành nhỏ hẻo lánh này phải không ?”

Nàng cũng coi như thông minh.

Vấn đề này đúng là ý chính của Dung Điềm, chẳng qua không tiện hỏi trực tiếp thôi.

Chuyện liên quan đến nhân vật truyền kỳ trăm năm, trước mắt là hậu nhân duy nhất đang ngồi, lòng hiếu kỳ của mọi người đều bị khơi dậy, liền vểnh tai chờ nàng trả lời.

Liệt Trung Lưu nói, “Chuyện giữa vương tộc Vĩnh Ân và gia tộc Vệ thị, quá trình phi thường phức tạp, nhất thời chúng ta cũng không biết nói rõ ràng như thế nào.”

Vệ Thu Nương chặn lời, “Có cái gì không nói rõ được? Nói không rõ thì đừng nói, ngươi câm miệng cho ta!”

Nghe đến đó, Phượng Minh trong lòng hơi động, giống có cái gì đột nhiên lóe ra trong đầu, lập tức “A” một tiếng.

Mọi người nghe thấy âm thanh này, không hẹn mà cùng quay lại, ánh mắt tập trung trên mặt cậu .

“Sao thế ?” Dung Điềm hỏi.


“Ta. . . . . Ta hình như đột nhiên hiểu ra .”

“Hiểu ra cái gì?”

“Ha hả,” Phượng Minh cười rộ lên, lộ ra một cái lúm đồng tiền giảo hoạt, “Ta chỉ là hiểu ra, vì sao sáng nay Liệt phu nhân chịu tới cùng chúng ta ăn điểm tâm.”

Dung Điềm bất đắc dĩ thở dài, “Đây là chuyện dễ dàng hiểu được, hiện tại ngươi mới hiểu ra sao?”

Phượng Minh kinh ngạc, “Chẳng lẽ ngươi cũng hiểu được?”

“Ta đương nhiên hiểu được.”

Hai người bọn họ “Hiểu được” đến “Hiểu được” đi, những người khác ngược lại càng nghe càng hồ đồ.

Thu Lam kỳ quái hỏi, “Minh vương, rốt cuộc các ngươi hiểu được cái gì? Vì sao sáng nay Liệt phu nhân lại chịu tới cùng chúng ta ăn điểm tâm a?”

Tử Nham cười nói, “Nếu ta đoán không sai, nhất định là… .”

“Ngừng!” Liệt Trung Lưu bỗng nhiên cắt lời Tử Nham, chờ khi lực chú ý của mọi người đều tập trung lên hắn, mới cười bí hiểm nói, “Không bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Thu Nguyệt thích nhất là chơi trò chơi, lập tức hưng phấn, dùng giọng nói thanh thúy hỏi, “Trò chơi gì?”

“Mỗi người chúng ta viết đáp án đoán được vào bàn tay, rồi cùng nhau mở ra, xem ai đã đoán đúng, ai đã đoán sai.”

Khuôn mặt tươi cười sáng lạn của Thu Nguyệt lập tức suy sụp , “Cái này có gì hảo ngoạn a, ta một chút cũng đoán không được.”

Tuy rằng nàng kháng nghị, nhưng người khác đều rất thích.

Chỉ chốc lát đã mang tới bút mực, mọi người đều viết đáp án của mình lên lòng bàn tay.

Liệt Trung Lưu nói, “Mọi người xòe tay ra cho bản Thừa tướng nhìn, đoán sai thì phải bị phạt . Một, hai ,ba!”

Tay mọi người đồng loạt xòe ra.

Ai nấy đều liếc nhìn đáp án của người khác .

Chỉ thấy trên bàn tay của Dung Điềm, Tử Nham, Dung Hổ, Thiên Lâm, Liệt Nhi viết hoàn toàn giống nhau, đều là ba chữ “Quân Ân Lệnh”, Phượng Minh lười hơn, chỉ viết một chữ “Quân”, không hề có chút áy náy nào.

Liệt Trung Lưu chỉ vào từng cái nói, “Này đúng, này cũng đúng… . Không tồi, Minh vương quả thật cũng nghĩ ra.” Đến phiên Thu Tinh, mặt trên lại viết hai chữ “Điểm tâm”.

Thu Tinh thấy mọi người nhìn nàng, ngây thơ giải thích, “Người ta tưởng Thu Lam làm điểm tâm ngon miệng thôi.”

Thu Lam vô cùng vui sướng, nói với nàng, “Thu Tinh a, sau này ngươi thích ăn cái gì thì nói cho ta biết, ta sẽ làm cho ngươi ăn.” Đáp án của nàng thành thật nhất, ở trên viết hai chữ “Không hiểu”.

Thu Nguyệt không thể nghĩ ra đáp án, vẽ lung tung một cái mặt mèo đơn giản, mọi người thấy xong liền cười rộ lên.

Công bố đáp án xong, Phượng Minh rất mất hứng, buồn bực thở dài, “Ta còn tưởng lần này có thể đòi được món độc đáo gì đó đi, không ngờ các ngươi đều đoán được.”

Liệt Nhi cười trộm nói, “Ta vốn không đoán ra, lúc nghe cuộc đối thoại của Minh vương cùng Đại vương, ai còn không nghĩ ra được thì quá ngu ngốc rồi. Tuy rằng tướng quân Vệ Tiềm là quân công cái thế, nhưng xuất thân vẫn là nô lệ. Nhất định là hoàng tộc Vĩnh Ân ‘qua sông đoạn cầu’, dựa vào Vệ Tiềm bảo vệ quyền lực, rồi mới bắt đầu xa lánh ghét bỏ Vệ thị.”

Y đoán cũng đúng tám chín phần.

Lúc Vệ Tiềm còn sống, ai cũng không có lá gan chọc vào ông.

Sau khi Vệ Tiềm qua đời, Vĩnh Ân vương Vĩnh Liễm cũng qua đời, tân vương kế vị, Vệ thị lại không có được năng lực quân sự thiên tài giống như Vệ Tiềm, từ đó về sau, Vệ gia tuy là quý tộc, lại bị các gia tộc khác ghét bỏ – con cháu quý tộc chịu vứt bỏ hoàn toàn chế độ cấp bậc cao thấp thâm căn cố đế, lấy tài năng luận địa vị, chịu kết giao với Vệ gia từng làm nô lệ, thật sự không nhiều lắm.

Một nhà Vệ thị từng cứu Vĩnh Ân thoát khỏi dầu sôi lửa bỏng, từ lúc Vệ Tiềm mất đi, vì cấp bậc nghiêm ngặt mà bị chèn ép trăm bề, nói đến liền dâng một bụng oán khí.

Bởi vậy, Quân Ân Lệnh của Dung Điềm đối với Vệ Thu Nương thống hận cấp bậc chế độ mà nói, giống như là một liều dược mạnh.

Trách không được cuối cùng thái độ nàng đã hơi mềm xuống, chịu ‘đại giá quang lâm’ tới đây.

Quay lại hiện tại, chuyện Vệ Thu Nương bỗng nhiên xuất hiện đã có giải thích đầy đủ. Thiên Lâm lại quay về vấn đề ban đầu, thảo luận vị trí địa lý cùng phòng thủ của thành Việt Trọng hiện tại.

“Thành trì này thật do tướng quân Vệ Tiềm xây dựng sao?” Thiên Lâm quan sát bản đồ, chậc chậc sợ hãi cảm thán, “Càng xem bản đồ này, càng khâm phục tài năng quân sự của Vệ Tướng quân, trong ngoài phối hợp, xa gần hỗ trợ, chỉ cần chỉ huy thích đáng, thành nhỏ này đủ làm một thành lũy, ứng phó mười vạn đại quân tấn công.”

Tử Nham cũng gật đầu thở dài, “Nếu chúng ta không có Thừa tướng hỗ trợ, mở cửa thành, chỉ sợ thật sự không thể tiến vào.”

Liệt Trung Lưu liều mạng nháy mắt với Tử Nham, đáng tiếc đã chậm rồi.

Nhắc tới việc này Vệ Thu Nương liền nổi giận, khuỷu tay hướng về sau, thụi mạnh vào bụng Liệt Trung Lưu.

Liệt Trung Lưu “Ô” một tiếng, vẻ mặt thống khổ che bụng, cũng không dám lớn tiếng hô đau, sợ bị đánh càng nặng .

Thu Nguyệt nhìn rõ, thầm cảm thấy buồn cười.

Nam nhân sợ lão bà rất nhiều, nhưng cả ngày bị lão bà quyền đấm cước đá như vậy lại rất hiếm thấy.

Tử Nham biết tự mình nói sai, hại Liệt Trung Lưu bị đánh, vội vàng thay đổi đề tài, bèn sửa sai, “Nếu thành Việt Trọng có địa lý ưu thế độc đáo, lại có địa đạo ngang dọc, đủ để làm một cứ điểm vững chắc . Theo ý Thừa tướng, chúng ta có nên coi đây là căn cứ, chờ đại cục thiên hạ ngày càng kịch biến, thời điểm Nhược Ngôn yếu thế do bị các quốc gia vây công, lập tức xuất động, trước tiên đối phó nội loạn Tây Lôi, rồi mới đối phó Nhược Ngôn?”

Y nói rất có đạo lý, mọi người gật đầu đồng ý.

Liệt Trung Lưu cũng không trả lời, lại chậm rãi dời ánh mắt dò xét lên mặt Dung Điềm.

Ánh mắt sáng ngời hữu thần Dung Điềm không trực tiếp nhìn hắn, xúc động nói, “Trước mắt chúng tướng, đều do Thừa tướng thống lĩnh, mặc kệ Thừa tướng quyết định loại kế sách nào, cứ việc phân phó bố trí.” Tháo một ngọc bội đeo bên hông xuống, đưa cho Liệt Trung Lưu, như đinh đóng cột nói, “Đây là tín vật.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận