Phượng Vu Cửu Thiên

CHƯƠNG 18

Tác giả: Phong Lộng

Người dịch: Đài Lạc

Tái biên: HHK

Phồn Giai vương phu đột ngột tới thăm viếng, đến khi Phượng Minh cùng Dung Vương trở lại cung vội vàng thay đổi triều phục, An Tuần đã vào thành.

“Đại khai thành môn!”

Trong tiếng trống nhạc nghêng đón của cung đình, Phượng Minh dẫn theo toàn bộ quần thần đứng trước đại điện hoàng cung nghênh đón viễn khách.

Đoàn lữ khách đến nơi mặc phục sức của Phồn Giai, đồng bộ một màu đen truyền thống. Người đi trước đầu đội kim quan, không cần hỏi cũng biết đó chính là người được nhắc đến nhiều nhất –  An Tuần.

”An Tuần khấu kiến An Hà thái tử.” An Tuần chậm rãi tiến tới trước mặt Phượng Minh, khẽ cúi người, phong thái tột bực.

“An Hà khấu kiến Vương thúc.”  Phượng Minh vội vàng đáp lễ. An Tuần dù có ở rể Phồn Giai, thân phận vẫn là vương thúc có quyền thừa kế vương vị.


Trong tưởng tượng của Phượng Minh, người này ắt hẳn là một kẻ xấu xí, mặt mày gian trá, chẳng dè dung mạo An Tuần lại tuấn mỹ, sắc diện có vài phần giống với Dung Vương, nước da trắng nõn lại sáng sủa, hiển nhiên là một mỹ nam có sắc đẹp phi thường.

“Vương thúc đường xa đến đây, An Hà không thể sớm nghênh đón, quả thật thất lễ.” Với Phượng Minh mà nói, phải sử dụng những câu chữ trúc trắc này thật đau đầu.

An Tuần có chút điểm đánh giá Phượng Minh, khoé miệng hơi nhếch lên, khẽ nói: “Nhiều năm không gặp, Thái tử quả đã trưởng thành, Vương thúc cũng thấy an ủi trong lòng. Vương thúc ở Phồn Giai xa xôi không thể cùng phụ vương ngươi tương kiến, nhớ mong khôn nguôi. Mới đây nghe đồn bệnh tình Vương huynh ngày thêm trầm trọng, ta tâm thần bất định lo lắng vô cùng, lập tức ngày đêm không nghỉ vội vàng trở về đây.”

Đoạn phất tay, người hầu phía sau lập tức kính cẩn hai tay dâng lên một chiếc hộp gấm.

An Tuần tự tay mở chiếc hộp. Bên trong tầng tầng lớp lớp gấm vóc bao bọc, đương nhiên vật trong hộp hẳn là thứ gì đó đặc biệt trân quý.

“Đây là mật linh xà ngàn năm, là thánh dược bí truyền của Phồn Giai vương tộc, có hiệu dụng xoay chuyển càn khôn. Đích thân vương thúc mang nó tới Tây Lôi này, hy vọng có thể đem nó cứu chữa chỗ bệnh tình của Phụ vương người.Thái tử, thỉnh người lập tức dẫn đường đưa ta đến gặp Vương huynh trước.”

Thấy An Tuần phong thái lời lẽ dứt khoát, đều khiến người ta tán thưởng, Phượng Minh đối với hắn bỗng nảy sinh thiện cảm, làm sao tin được hắn đang nói dối? Có điều Tây Lôi Vương đã sớm tắt thở, làm sao đưa An Tuần đi gặp đây.

Nhãn thần Phượng Minh chợt lẩn tránh, Dung vương lập tức mở miệng nói: “Phồn Giai vương phu đường xá xa xôi đến, chẳng hay người đi theo con đường nào? Hà cớ gì đến khi nhập thành chúng thần mới nhận được tin báo?”

An Tuần ở Phồn Giai hơn mười năm, tuy chưa bao giờ trở về nhưng nhất cử nhất động tại Tây Lôi đều chú ý tới. Giờ thấy một người hiên ngang khí vũ đứng cạnh thái tử, ngôn từ uy phong lẫm liệt, liền hiểu rõ đây chính là người đang nằm giữ triều chính – Dung Vương.

Hiển nhiên so với lão Dung vương trước đây cũng thừa kế phong thái khí chất, thâm sâu khó dò.

“An Tuần đến đây, tự tay dâng lên mật rắn trân quý. Hành trình gấp gáp, nhân mã dẫn theo không nhiều. Để phòng biến cố giữa đường đoàn người phải ẩn đi tung tích. Mãi đến khi đến gần kinh thành mới giương cao lá cờ Phồn Giai Vương Kỳ lên.” An Tuần lẳng lặng quan sát Dương vương, rồi hướng Phượng Minh chắp tay nói: ” Không cho người báo lên trước, thỉnh Thái tử thứ lỗi.”

“Đâu nào đâu nào? Vương thúc đừng nên khách khí…”

”Người và ta cốt nhục chí thân, ta hà tất phải khách sáo? Vương huynh thân mang trọng bệnh, ta vẫn chưa được thăm viếng cho thoả lòng mong mỏi.” An Tuần không nhanh không chậm, lại đưa ra ý muốn gặp Tây Lôi Vương.

Phượng Minh nhớ tới chuyện An Tuần hẳn là nắm trong tay chứng cớ Tây Lôi Vương đã chết, cho nên mới vừa đến đã ngay lập tức đánh đòn phủ đầu, không khỏi kêu khổ.

Liền đem ánh mắt nhìn về phía Dung Vương cầu cứu.

Dung Vương ngay lập tức trả lời: “Bệ hạ hiện đang ở trong tẩm cung tịnh dưỡng, vốn không gặp ai cả. Có điều Phồn Giai vương phu là huynh đệ ruột với bệ hạ, lại vừa mang đến thánh dược, hẳn nhiên không thể gộp chung như thế. Thỉnh Phồn Giai vương phu theo ta vào.”


“Được.” An Tuần cầu còn không được, tự tay cầm chiếc hộp gấm đựng mật rắn trên tay, định bước đi.

Dung vương quay đầu lại nhìn bọn thị vệ theo hầu phía sau An Tuần: “Bệ hạ đang lúc tĩnh dưỡng, e rằng không thể chịu được sự quấy nhiễu ồn ào”

“Việc này là đương nhiên.” An Tuần hiểu rõ ý tứ của Dung vương liền xoay người lại phân phó kẻ dưới: “Các ngươi quay về biệt quán đợi ta, chừa lại một người là được.”

Phượng Minh không biết Dung vương dự tính sẽ làm gì. Ngay lúc này dẫn An Tuần đi gặp xác chết của hoàng đế ư?

Khẩn trương kéo ống tay áo của Dung vương một cái, cậu căng thẳng đưa ánh nhìn dò hỏi.

Dung vương chỉ thản nhiên mỉm cười.

Đoàn người tiến vào hoàng cung, hướng về phía tẩm cung của Vương hậu mà tiến.

Phượng Minh biết rõ thi thể của hoàng đế dược giấu dưới mật thất trong cung của Vương hậu, An Tuần mang theo một thị vệ đi ở phía sau, Dung vương đi bên cạnh, mắt thấy đến gần cửa tẩm cung – nơi nhiều năm lưu giữ bí mật bỗng nhiên sắp bị vạch trần, không khỏi thấp thỏm bất an trong lòng.

“Bệ hạ hiện đang tịnh dưỡng trong tẩm cung của Vương hậu.” Đến ngoài cửa tẩm cung, Dung vương đưa tay chỉ vào bên trong.

“Rốt cuộc cũng có thể gặp mặt Vương huynh, chẳng biết diện mạo của Vương huynh có thay đổi gì không.” An Tuần cảm thán một tiếng.

Bốn người cùng bước qua cửa lớn tẩm cung, vì thường ngày Vương hậu yêu thích tĩnh lặng, không có nhiều thị vệ xung quanh, chỉ có vài tì nữ đang quét dọn, tưới hoa và cây cảnh hướng đến bốn người họ lặng lẽ hành lễ.


Đi qua lối vào rộng lớn bên trong, đã thấy mình đang ở giữa chính điện. Đó chính là nơi Vương hậu tiếp kiến triều thần trong ngày mừng đại thọ.

Phượng minh thấy mình như đang đứng giữa một vở kịch kỳ quái, trong đó các nhân vật đều có thật, đạo cụ cũng có thật, hiện tại nội dung vở kịch đang nhanh chóng phát triển đến hồi gay cấn.

Thường ngày xem TV, mỗi lần tới hồi căng thẳng tim đập thình thịch đều có chêm vào vài đoạn quảng cáo để giảm bớt căng thẳng, bây giờ tình thế như vầy chỉ có thể liên tục diễn tiến, không thể ngừng lại.

Một khi bước qua khỏi chính điện, sẽ tới hành lang dài liên thông với mật thất ở tầng ngầm, chẳng lẽ Dung vương thật sự muốn đưa An Tuần đến đó? Hoặc là, định lừa họ tới rồi đóng cửa nhốt lại, để mặc bọn họ bị đông chết bởi băng đá trong phòng?

Phượng Minh cứ nghĩ này nghĩ nọ, suốt dọc đường cứ liên tục bất an.

Quả nhiên sau khi qua hết chính điện, Dung vương liền hướng về hành lang đó mà dẫn đường.

Khi cả bốn người tới cửa hành lang, lại đồng thời kinh ngạc.

“A?”

“A?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận