Phượng Vũ Giang Sơn: Phúc Hắc Ma Vương, Tới Đây Quỳ Xuống!

Hành vi hào hoa xa xỉ như thế, người này lai lịch nhất định không đơn giản.

Trầm Vi Ngưng đem một chén nước Tục Linh thảo mà uống, lập tức liền muốn nằm xuống.

Nima*, quá khó uống đi!

(*Nima: 你妈, câu chửi đó, dịch theo nghĩa của tui là "mẹ mày!" =]] Khuyến cáo đừng bắt chước:v)

Không chờ nàng mở miệng nói, Mặc Vô Cực đã đem một khối* mật đường đặt ở bên môi nàng.

(*Khối: vâng, nói thẳng ra là cục đường =])

"Bảo bối, ăn đường vào liền không đắng."

Trầm Vi Ngưng lập tức đem mật đường bỏ vào trong miệng, động tác quá nhanh, lưỡi không cẩn thận đụng tới đầu ngón tay hắn.

Ý cười ở bên môi hé mở, Mặc Vô Cực nhộn nhạo mà đem đầu ngón tay của mình liếm trên môi.

"Thật ngọt."

Trầm Vi Ngưng:......

Từng gặp qua đói khát, chưa thấy đói khát như vậy.

Uống xong một chén nước Tục Linh thảo, quả nhiên cảm giác bị hao tổn linh mạch của Trầm Vi Ngưng chậm rãi chữa trị, mà tinh thần lực của nàng cũng từng chút từng chút dung nhập đến bên trong linh mạch.

Xem ra người này xác thật có chút tài năng.

Lúc nàng tu luyện, Mặc Vô Cực ngồi yên bên cửa sổ, lấy một quyển sách mà đọc.

Bên cạnh hắn Tịch Mai lẳng lặng mà thổ lộ hương thơm, chỉ có loài hoa thanh nhã như vậy mới xứng với mỹ mạo hoa lệ yêu nghiệt của hắn, nếu là loài hoa diễm lệ, chỉ biết có vẻ tục diễm thôi.

Trầm Vi Ngưng nhìn hơi hơi xuất thần, trong lúc lơ đãng hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, để lộ ra một nụ cười mê hoặc nhân tâm với nàng.

"Bảo bối, ta đẹp sao?"

Trầm Vi Ngưng đối với lời nói không biết xấu hổ của hắn đã sớm miễn dịch, bởi vậy mặt than mà thu hồi tầm mắt.

"Trời sắp tối rồi, ngươi còn không đi." Nàng bắt đầu hạ lệnh trục khách.

"Rõ ràng từng đáp ứng để ta lưu tại bên cạnh nàng." Mặc Vô Cực hắn há là dễ dàng tống cổ như vậy?

Trầm Vi Ngưng biết hắn lại nhất định muốn bắt đầu vô lại, đơn giản bất hòa cãi cọ với hắn, chỉ là cảnh cáo hắn.

"Ngủ trên mặt đất, nếu dám làm càn, hoặc là để cho người khác thấy ngươi ở trong phòng ta, như vậy......"

Ngủ trên mặt đất...... Mặc Vô Cực nheo mắt, nhìn thoáng qua mặt đất lạnh như băng.

Thật là một nữ nhân tàn nhẫn a, cư nhiên dám can đảm để hắn ngủ trên mặt đất?

Nếu là Ma tộc biết nàng dám để hắn ngủ trên mặt đất, nhất định phải cúi đầu quỳ lạy nàng.

Ngàn vạn năm tới nay, chỉ có nàng có cái can đảm này đi!

Mặc Vô Cực rối rắm một trận, sau đó thản nhiên mà tiếp nhận.

So với bị đuổi ra ngoài cửa ngủ vẫn tốt hơn nhiều.

"Đã biết, danh dự của bảo bối quan trọng nhất." Mặc Vô Cực trong lòng yên lặng ám chỉ chính mình: Bây giờ ngủ trên mặt đất, một ngày nào đó hắn sẽ chậm rãi dịch, dịch đến trong chăn nàng.

Trầm Vi Ngưng xoay người không hề để ý tới hắn, Mặc Vô Cực lại dọn ra một bộ chăn nệm, bày ra trên mặt đất, sau đó bỏ thêm than vào bếp lò, khiến trong phòng ấm áp hơn.

"Bảo bối, Trầm gia cùng tên Trạch Vương kia đối với ngươi không có ý tốt, có muốn ta giúp nàng hay không......" Nằm xuống một lúc, Mặc Vô Cực nghiêng thân mình, một tay chống cằm, một dáng xuân thái mỹ nhân ngủ nhìn nàng.

Câu dẫn lộ liễu! Không biết xấu hổ!

"Bớt xen vào việc người khác, đối phó bọn họ ta đều có tính toán." Trầm Vi Ngưng đánh gãy hắn.

Nàng còn không có vô năng đến mức đó, những tên ngu xuẩn không đầu ócđó, còn cần nàng tìm ngoại viện*?

(*Ngoại viện: viện trợ từ bên ngoài.)

Mặc Vô Cực dùng kinh thế mắt tím nhìn nàng: "Trầm gia muốn nàng gả cho phế Thái tử, nàng có muốn không?"

"Vô nghĩa!" Trầm Vi Ngưng nhìn đỉnh đầu trướng màn, "Viêm Diệc Tà từng cưới sáu vị Vương phi, đều bị hắn tra tấn đến chết trong đêm tân hôn, ta có thể đi chịu chết sao?"

"Những kẻ đó đều là dong chi tục phấn mang ý xấu, nếu là bảo bối đi, hắn khẳng định không nỡ giết." Mặc Vô Cực lười biếng mà nói, con ngươi giống như lưu ly đẹp nhất, tựa hồ có thể nhìn thấu hết thảy.

"Không giết ta cũng sẽ không gả! Vì sao ta phải gả cho một tên Thái tử bị phế truất, sau đó bị cầm tù cùng với hắn?" Trầm Vi Ngưng nhàn nhạt mà nói.

---

Vô Cực ngọt như mật!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui