Phút Giây Gặp Gỡ, Một Đời Bên Nhau

“Lát nữa gặp.”

Ngắt điện thoại, Thị Y Thần thu dọn qua loa rồi xách túi, bắt xe đến K.O.

Gần đây số lần đến K.O tăng đột xuất, đến mức ông chủ Lạc Thiên – người hiếm lắm mới gặp được một lần vừa nhìn thấy cô đã nhíu mày, “Vẫn còn để bụng chuyện chiếc áo choàng trước kia cho vợ tôi sao?”.

Cô thực sự vô tội. Rất lâu, rất lâu về trước, kẻ lắm tiền họ Lạc này, vì muốn theo đuổi tán tỉnh vợ mình, đã chọn cho vợ một bộ váy dạ hội ở cửa hàng cô, chọn xong lại chê bộ đó thiếu vải, thế là tiện tay kéo luôn chiếc áo choàng đang khoác cho con ma-nơ-canh cạnh đó khoác cho vợ mình. Đừng tưởng thấy cô mở cửa hàng như vậy thì ghê gớm lắm, thực ra kiếm được tiền của những kẻ giàu có không dễ dàng chút nào, đặc biệt là khi gặp phải những kẻ ăn rồi còn muốn gói mang về như thế này.

“Anh đẹp trai à, tôi đâu có ki bo đến mức ấy? Hơn nữa chiếc áo khoác đó rõ ràng là do anh tiện tay mang đi mà”, Y Thần mô phỏng lại động tác tiện tay cầm đi của anh ta.

Lạc Thiên đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói: “Mẹ cô dạo này không sắp xếp cho cô đi xem mặt nữa sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi đến bar chơi thế này?” Chọc đúng vào nỗi đau của người khác, đây mới là việc làm của anh ta lúc này.

“Tôi đi đây”, cô trừng mắt, “Gần đây anh nhất định là âm dương không được điều hòa, tôi tạm tha cho anh”. Y Thần dạo này hẳn là đắc tội với tiểu nhân, người nào kẻ nấy đều móc mỉa cô.

Đôi co với Lạc Thiên một hồi, mới thấy bóng dáng Chu Kiều Na lờ đờ đi tới.

Chu Kiều Na vừa đến, liền cầm luôn chai bia tu một hơi hết sạch, cảnh này làm cho Thị Y Thần thất kinh.

Vốn dĩ cứ tưởng chỉ có một mình cô buồn bã đón lễ Thất tịch, thật không ngờ Chu Kiều Na cũng không vui vẻ gì. Lúc đầu Kiều Na chỉ muốn ăn lẩu, nhưng quán lẩu quá đông khách xếp hàng chờ ăn, chồng cô ấy không muốn đợi, thế là hai người cãi vã rồi đường ai nấy về.


Chu Kiều Na chụp lất lon bia, căm phẫn nói, “Lúc mới yêu, đừng có nói là đợi một tiếng, có bảo anh ta đợi năm tiếng cũng không kêu ca gì. Giờ thì hay rồi, mới cầm được giấy đăng kí kết hôn chưa lâu, mình muốn ăn lẩu, kêu anh ta cùng đợi nửa tiếng đồng hồ anh ta cũng không chịu, cứ thế vùng và vùng vằng bỏ về. Thật tức chết mà!”.

“Chưa từng nghe qua một câu châm ngôn sao? Trước khi kết hôn, đàn ông giống như một con chó cảnh, phụ nữ không cần phải dắt, anh ta cũng lẵng nhẵng bám theo sau; Sau khi kết hôn, đàn ông lại biến thành con chó dại, phụ nữ có lôi dắt thế nào, anh ta cũng không chịu đi theo.” Nếu là trước đây, Thị Y Thần nhất định sẽ an ủi Chu Kiều Na, nào là lễ Thất tịch người đông, kiểu gì cũng phải đợi hơn nửa tiếng. Nhưng kể từ khi bị phản bội, ngay cả việc tìm hộ mấy gã đàn ông một cái cớ cô cũng lười, cho nên cô chỉ có thể đổi sang một phương thức khác để an ủi, “Cậu biết tối qua mình làm gì không?”.

Chu Kiều Na nhìn cô.

“Cậu còn nhớ tên đàn ông mà mình gặp phải lần say rượu trước không? Hóa ra hắn lại là chồng chưa cưới của khách hàng bên mình.”

“Cậu gặp lại anh ta sao?” Chủ đề này quả nhiên thu hút được Chu Kiều Na.

“Đâu chỉ có gặp mặt không, mình còn đến nhà anh ta nữa kìa.”

“Ái chà! Tin giật gân như vậy, mau kể nhanh nhanh đi.”

“Vợ chưa cưới của anh ta có đặt may một chiếc váy ở cửa hàng của mình, đặt xong rồi lại không muốn lấy, kêu bọn mình đem giao đến chỗ ở của anh ta. Kết quả là mình và anh ta cãi nhau một trận, cãi được một lúc anh ta đột ngột ngất xỉu, ngã vật xuống nền nhà.” Cứ thế cô kể lại đêm Thất tịch thảm hại nhất của mình từ trước đến nay cho Kiều Na nghe, không sót một chữ.

“Mình biết mà, cái đồ ngốc nhà cậu trời sinh ra là để đưa đến cứu rỗi tâm hồn mình mà”, trong phút chốc Chu Kiều Na liền hóa bi thành hỉ, thiếu chút nữa cười hụt hơi.

Nếu nói đến khả năng cứu rỗi tâm trạng người khác, chỉ e có tìm thế nào cũng không thể thấy ai hơn cô nữa. Cô siết chặt lon bia trong tay, nếu lúc này Lục Thần Hòa đứng trước mặt cô, cô nhất định sẽ hất thẳng chỗ bia trên bàn vào mặt rồi hung hăng đổ hết lên đầu anh. Mặc dù cô đã nhận được hai ngàn tệ coi như phụ cấp chăm nom, nhưng mối thù bằng máu này vẫn còn tức nghẹn trong lồng ngực, không thể nào nuốt trôi xuống được.


“Nói đi thì cũng phải nói lại, cậu yêu đương hơn hai năm với anh chàng cừu non kia, ngoài ôm hôn ra, một chút phát triển da thịt nào cũng không có. Hai người lẽ nào vẫn luôn giữ thân như ngọc sao?” Giọng Chu Kiều Na vừa vang lên, mặt Thị Y Thần liền biến sắc.

Lời vừa thốt ra, Chu Kiều Na liền hối hận, thật muốn tự cho mình mấy cái bạt tai, đã nói rõ sẽ không bao giờ nhắc đến ba chữ “Cao Minh Dương” trước mặt Thị Y Thần, nhưng tu lon bia xuống dạ dày rồi, cô ấy liền không quản nổi cái miệng của mình nữa.

Cô ấy cầm lấy một lon bia, tự phạt mình uống hết, uống xong đặt vỏ lon xuống, vừa nghĩ đến vừa thấy buồn nôn, thế là nghiêm túc nói, “Mặc dù mình biết cậu và Cao Minh Dương đã sớm đường ai nấy đi, nhưng mình vẫn chưa biết nguyên nhân là gì, là chị em nên mình mới đồng ý không nhắc đến chuyện này. Nhưng chuyện này cũng đã qua sắp nửa năm rồi, cậu không định nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao? Cậu còn coi mình là chị em không?”.

Một buổi tối năm ngoái, Thị Y Thần đột nhiên kéo cô ấy đến bar uống rượu, sau đó say bí tỉ, khóc lóc nói với cô ấy rằng đã chia tay Cao Minh Dương. Thị Y Thần xin cô ấy đừng hỏi bất cứ điều gì. Chu Kiều Na cũng không định hỏi, chỉ cùng cô uống rượu. Nhưng chuyện này đã qua gần nửa năm rồi, nhắc lại chuyện cũ, cô ấy còn cho rằng nha đầu này đã không còn để ý từ lâu. Thế nhưng vẻ mặt của cô lúc này nói cho cô ấy biết, chuyện không đơn giản như vậy.

Chu Kiều Na không hề khách khí, dùng ngón tay nâng cằm Thị Y Thần lên, không cho cô cơ hội né tránh, “Nét mặt cậu rõ ràng là rất buồn bã, rốt cuộc nửa năm trước đã xảy ra chuyện gì? Không thể nói với mình được sao?”.

Thị Y Thần trầm mặc, cầm lon bia trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch cả lon bia đầy ắp, sau đó cười lớn, cố làm ra vẻ bí mật, thì thầm, “Thực ra cũng không có gì, cậu còn nhớ năm ngoái có lần mình đi xem phim với anh ta không, sau khi xem xong bộ phim đó thì mình phát hiện ra anh ta đã để ý đến một người phụ nữ khác”, Y Thần nhếch môi nở nụ cười đắng chát.

Chu Kiều Na vừa nghe xong, lửa giận lập tức đùng đùng kéo đến, giọng cũng cao lên mấy tông, “Mẹ kiếp! Là kẻ mặt dày nào! Để bà đây thay cậu đi tính sổ với nó!”.

Thị Y Thần không nói gì, chỉ cười khổ, lại cầm lon bia trước mặt lên, tu ừng ực, “Cậu tính sổ với cô ta, chi bằng trực tiếp tính sổ với mình đi”, trong lời nói của cô chỉ toàn là vẻ tự giễu.

“Không phải là cô em họ đói khát của cậu đấy chứ…”


Thị Y Thần nhìn chằm chằm vào lon bia trống rỗng, không nói thêm lời nào.

Chu Kiều Na thấy vậy, chưa cần hỏi thêm đã chắc như đinh đóng cột. Cô ấy cầm vỏ lon bóp chặt khiến nó vang lên những âm thanh chói tai rồi chửi rủa, “Mình đã đoán trước mà! Quả nhiên là cô ta, có phải cả đời này cô ta luôn chuẩn bị tư tưởng để sống mái với cậu, chỉ cần là người đàn ông của cậu, cô ta nhất định phải cướp bằng được không? Cô ta có bệnh à? Có bệnh thì phải cho đi chữa đi”.

Nhắc đến Thị Y Vân – em họ của Thị Y Thần, hai người bọn họ không biết phải nói thế nào nữa. Có lẽ trên đời này tồn tại rất nhiều loại phụ nữ cực phẩm, nhưng cũng chưa có loại nào đạt được đến trình độ như cô ta. Năm Thị Y Thần tốt nghiệp cấp ba cũng chính là lúc cô đắc tội với cô em họ kiêu căng của mình. Chỉ cần Thị Y Thần có quan hệ với người đàn ông hoặc thanh niên nào, thì kết cục cuối cùng cũng đều là người đó sẽ trở thành bạn trai của cô ta.

Dần dần Thị Y Thần cũng quen với loại tranh đoạt kiểu này, và nó giống như một lời nguyền vậy, cứ dai dẳng bám riết lấy cô mười mấy năm trời. Để hóa giải nó, từ trước đến giờ cô luôn sống độc thân, lãng phí biết bao năm tuổi xuân.

Phải khó khăn lắm vào lần họp lớp cuối năm kia, cô mới gặp lại cậu bạn Cao Minh Dương sau nhiều năm. Hồi học cấp ba trông anh ta như con cừu non, vóc dáng không cao, cơ thể gầy gò, lại hay bị đỏ mặt xấu hổ, nhìn rất không vừa mắt. Vậy mà giờ đây anh ta đã trở thành một người đàn ông cao lớn mạnh mẽ, da dẻ trắng trẻo, thu nhập cao, ôn hòa hiểu lòng người, phóng khoáng dễ gần. Thị Y Thần lãng phí nhiều năm thanh xuân như vậy, trái tim cũng sắp mệt mỏi kiệt quệ rồi.

Điều đáng sợ chính là, lời nguyền đó cuối cùng vẫn linh nghiệm. Chỉ sau một bộ phim, con cừu non kia đã trở thành bạn trai cũ của cô. Hoặc chuyện năm đó, thực sự là Y Thần đã nợ em họ mình.

Cô buồn phiền vò đầu, rồi nói với Chu Kiều Na, “Cậu có biết tại sao nửa năm trước mình không nói với cậu không? Vì mình sợ cậu sẽ đi tìm nó tính sổ thật”.

Chu Kiều Na nói, “Cậu đúng là đồ bỏ đi! Đã bị nó cướp mất mấy đời bạn trai rồi? Nó có thể cướp bạn trai cậu, sao cậu không đi cướp lại, cướp xong rồi vứt đi như đống giẻ rách cũng có sao? Mình đã nói với cậu hàng nghìn lần rồi, đối phó với những kẻ mặt dày thì phải dùng thủ đoạn mặt dày hơn thế. Cậu cứ tiếp tục vô dụng như thế này thì cả đời đừng mơ đến việc tìm được người đàn ông nào tử tế ra hồn. Đúng là kém cỏi mà!”.

“Cô đây thà không có còn hơn vớ bừa nhé!” Cô không chịu thừa nhận.

“Cậu đến chết vẫn còn cứng đầu cứng cổ!”

“Được rồi. Chuyện đã qua nửa năm rồi, chẳng phải bây giờ mình rất ổn sao, chẳng qua là dăm bữa nửa tháng lại lên cơn hâm một lần thôi. Nhiều khi mình cảm thấy bản thân hình như mắc bệnh thần kinh thật ấy, nếu không sao có thể thê thảm đến mức này?” Cô cầm ly rượu lên cụng nhẹ vào lon bia trước mặt Chu Kiều Na, “Người đẹp cầu xin điện hạ ban cho chút lòng thương hại!”.

Mặc dù ngoài miệng nói không chút bận tâm, nhưng trong lòng cô lại đang thầm cười khổ. Chuyện đã qua gần nửa năm, nếu như thực sự là chuyện cũ thì cứ để nó qua đi, nhưng sao nó vẫn đeo bám đến tận ngày hôm nay. Sở dĩ cô không dám nhắc đến chuyện này là sợ với cái tính bốc đồng của mình, Chu Kiều Na sẽ thực sự tìm đến cửa, thay cô tính sổ với Cao Minh Dương và Thị Y Vân.


“Thật là tức chết vì cậu mất!” Chu Kiều Na mặc dù luôn miệng nói như vậy nhưng trong lòng thực sự rất xót xa cho bạn mình. Ai gặp phải đứa em họ biến thái thế này thì đúng là xui xẻo ba kiếp.

Sáng sớm hôm sau, trong lúc còn đang mơ màng ngủ, Y Thần liền nghe thấy tiếng leng keng kì lạ vang lên trong phòng. Khó khăn lắm mới mở được hai mắt ra nhìn, Thị Y Thần liền thấy mẫu thân đại nhân đứng ngay đầu giường, tay cầm chổi lông gà, dáng vẻ trông vô cùng hung dữ.

“Ôi trời, mẹ đang làm gì vậy? Suýt chút nữa làm con hết hồn”, Y Thần sợ hãi ngồi bật dậy khỏi giường, “Sớm muộn gì con cũng bị mẹ dọa đến phát bệnh thần kinh mất”.

“Người phát bệnh thần kinh phải là mẹ đây mới đúng con ạ”, bà Thị lạnh lùng lên tiếng rồi bắt đầu dọn dẹp phòng.

Cô nhìn lướt qua đồng hồ trên tường, buồn bực nói, “Trời ơi, mới sáu rưỡi, mẹ dọn dẹp cái gì chứ? Con buồn ngủ chết đi được, mẹ không thể đợi sau khi con đi làm hẵng dọn sao?”.

“Con chim thức giấc sớm mới có mồi để ăn! Ngày nào cũng ngủ trương mắt lên mới dậy như con thì mồi sớm đã bị lũ chim khác ăn sạch sẽ rồi.”

Y Thần buồn bực vò đầu bứt tai, “Đây là vấn đề định vị. Con không phải là con chim muốn kiếm mồi đấy, con là con mồi không muốn bị con chim kia ăn thịt…”, cô dài giọng.

“Đúng là đồ lười biếng, không phải con nói với mẹ rằng dạo này con rất bận, tối nào cũng phải tăng ca để làm ư? Kết quả thì sao? Đêm hôm trước con đã làm gì?” Bà Thị cầm chổi lông gà phất qua phất lại trên đầu cô.

Thị Y Thần biết ngay mà, chuyện tối hôm đó ở bệnh viện nhất định không thoát nổi vòng phỏng vấn gắt gao của mẫu thân đại nhân. Cô nhìn đám lông gà không ngừng bay xuống, nghi ngờ dụng ý của mẹ mình, “Mẹ, có chuyện gì thì mẹ nói thẳng ra đi”.

Sáng hôm qua, chỉ với một cuộc điện thoại từ bệnh viện, mẹ chắc chắn rất quan tâm đến anh chàng họ Lục có thân phận chồng chưa cưới của khách hàng kia. Theo suy đoán logic của Thị Y Thần, muốn bà tin tưởng lời của mình thì thà để bà tin trên đời này có ma thì hơn.

Bà Thị tích một bụng nghi vấn, nên mặt trời còn chưa ló rạng, Thị Y Thần đã bị lôi khỏi giường. Muốn tóm được đứa con gái giảo hoạt như hồ ly tinh này, bà phải ra tay sớm: “Con với anh chàng họ Lục kia có thật là không dính dáng gì đến nhau không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận