Sau khi Mục Chi Nam phát biểu xong mọi người đều im lặng, hội nghị cũng nhanh chóng kết thúc.
Lão Dương làm vẻ mặt gian xảo nói: "Đi, chúng ta đến chỗ lão Triệu uống rượu!"
Phương Dật Khang từ chối: "Tôi không đi đâu chủ nhiệm Dương, hôm nay đến nhà bố vợ ăn sinh nhật."
"Được, cậu bận thì lần sau rồi cùng đi."
Trên đường đến quán lão Dương vừa đi vừa cảm thán: "Mục Chi Nam à Mục Chi Nam, em đúng là không sợ làm mích lòng người khác nhỉ."
"Có gì đâu mà sợ ạ, dù sao thì em cũng chỉ là người thay mặt thôi, đến khi chủ nhiệm Trần quay lại em cũng không cần họp với mấy người đó nữa.
Chủ nhiệm khoa bọn họ đều là chức vụ cao, bình thường hội chẩn cũng không mời nổi, chẳng sao cả.".
Truyện Kiếm Hiệp
"Nói thì nói thế, nhưng cái cách em ẩn ý mỉa mai mà chiến một trận quả là không lưu tình chút nào."
Mục Chi Nam thoáng nghĩ: "Trước giờ em đâu có để ý nhiều đến quan hệ cá nhân."
Lão Dương gật đầu: "Cũng đúng, em với viện trưởng không mấy xã giao, nghệ thuật gia bọn em đều như vậy hết."
Mục Chi Nam ở trước mặt Dương Tồn không còn nghiêm túc và căng thẳng như lúc làm việc, trái lại giống như đang trò chuyện với bậc cha chú trong nhà: "Thầy, nhưng những lời này cũng chỉ em mới có thể nói, thầy không thể nói thế được, Dương Sóc cũng không, nói rồi lại bị xem là tự cao tự đại không để ai vào mắt.
Này Dương Sóc, cậu ngồi mãi không thấy lên tiếng lẽ nào là đang đợi tôi?"
"Hahahaha, thông minh."
"Xí, cáo già."
Dương Tồn vỗ vai cậu: "Nói cái gì đấy, không biết lớn nhỏ gì cả, phạt ba ly!"
Lão Dương thấy ít người, bèn lấy bộ sưu tập rượu cognac của mình ra, nói hôm nay vui nên uống rượu ngon.
Nhân lúc ông ấy đi tìm ông chủ Triệu tán gẫu, Dương Sóc kìm nén không nổi tâm trạng vui như điên, nhấp một ngụm rượu để ổn định lại cảm xúc, rồi nói với Mục Chi Nam: "Làm sao đây chủ nhiệm Mục, vốn dĩ anh từ chối tôi, tôi cũng nản lòng muốn từ bỏ rồi, cuối cùng hôm nay anh lại làm như thế…..Thật là, anh muốn ghim mình vào trái tim tôi thế ư?"
Mục Chi Nam không khỏi phì cười: "Hửm? Vậy….xin lỗi nha? Để tôi kéo ra?"
"Anh xông pha chiến đấu vì tôi như thế, làm sao tôi không một lòng một dạ với anh được? Tôi cực kỳ nghi ngờ là anh cố tình đấy!"
"Không phải thật mà, lúc nãy cũng nói rồi, không ai thích hợp hơn tôi để nó mấy lời đó."
"Vậy mà anh còn nhấn mạnh tôi tuyệt vời tôi giỏi giang như thế nào, lúc đó xém tí nữa là tôi quỳ xuống tại chỗ vì anh luôn rồi!"
Hiếm khi Mục Chi Nam cười lớn thành tiếng: "Cậu làm lố quá đi, tôi chỉ là, ừm…." Có vẻ không biết nên biểu đạt như thế nào, anh khựng lại một lát.
"Chỉ là như thế nào?"
"Chỉ là rõ ràng cậu ưu tú xuất sắc đến thế, không thể nhìn bọn họ coi thường cậu được."
Dương Sóc nghe xong đập đầu xuống bàn nghe một tiếng "bộp", rồi cứ nằm đó không ngồi dậy: "Tiêu rồi, chủ nhiệm Mục, tôi hoàn toàn tiêu rồi, hay là thôi anh đừng nói chuyện với tôi nữa."
Đại khái tối nay tâm trạng của Mục Chi Nam không tệ, lão Dương rót bao nhiêu thì anh uống bấy nhiêu, Dương Sóc thấy ánh mắt anh có hơi rệu rã, cậu chặn lại: "Chủ nhiệm Dương, chủ nhiệm Mục uống nhiều quá rồi, thầy đừng rót cho anh ấy nữa.
Có lẽ ảnh không quen uống rượu tây, thầy uống với em đi, em uống quen rồi."
Mục Chi Nam ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu, thấy không có ai nói chuyện với mình cũng không ai rót rượu nữa, thêm vào đó nhạc trong quán bar rất nhẹ nhàng, ánh đèn lờ mờ, bầu không khí thật sự rất thích hợp đánh một giấc.
Anh nghiêng đầu gục xuống bàn ngủ mất.
Hai vị chủ nhiệm họ Dương vẫn còn đang nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, hào hứng đến mức lão Dương đập xuống bàn một cái: "Đúng, đúng là như vậy!" làm Mục Chi Nam sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Anh ngồi dậy nhìn nhìn, cảm thấy đầu rất nặng, sau đó lại gối đầu lên cánh tay he hé mắt nghe hai người bọn họ trò chuyện.
Dương Sóc thoáng nhìn qua anh, hỏi: "Chủ nhiệm Mục có lạnh không? Có cần tôi khoác áo cho anh không?"
Mục Chi Nam mở mắt, sững sờ mười mấy giây mới lắc đầu.
Bởi vì anh đang nằm nên động tác lắc đầu hay gật đầu chẳng có gì khác nhau, thế là anh ngồi dậy nghiêm túc lắc đầu một lần nữa.
Dương Sóc đơ người, cái hành động này khiến anh ấy trông dễ thương chết mất, cậu hớn hở hỏi: "Chủ nhiệm Mục, anh say rồi à?"
"Cậu….là ai đó?"
Dương Sóc nghĩ đúng là say quá trời rồi, tiếp tục trêu anh: "Anh quên tôi rồi sao, thế anh còn nhớ anh là ai không?"
"Cậu? Tôi? Bắc Thần….." Mục Chi Nam nói nhỏ xíu, rồi lại im lặng nhắm mắt ngủ tiếp.
Còn phía Dương Sóc lại hết hồn, cậu nghĩ: Đệt! ….Bắc ….Thần….là ai chứ, nghe tên thôi không biết được là nam hay nữ.
Anh đừng ngủ mà giải thích cho tôi đi, sao anh say vậy rồi còn nhớ đến người khác, Mục Chi Nam tỉnh lại đi, con mẹ nó tối nay mà còn nghĩ đến chuyện này là tôi khỏi ngủ luôn, sao anh lại như vậy chứ, anh dậy cho tôi!!!!
Sáng hôm sau Mục Chi Nam thức dậy rất sớm, trời vẫn chưa sáng hẳn, anh day day huyệt thái dương.
Mặc dù ba cái thứ rượu này có thể khiến con người ta say khướt nhưng chung quy nó vẫn kích thích hệ thần kinh trung ương, anh không ngủ lại được nữa, rời giường đi tắm rửa.
Đang chuẩn bị làm bữa sáng thì nhìn thấy tin nhắn WeChat.
Shawn Yang: Bắc Thần là ai?
Mục Chi Nam cẩn thận nhớ lại lý do tại sao tối qua anh lại nhắc đến cái tên này, mà không nhớ ra được, trả lời lại cậu: Bắc Thần là tên của tôi, do thầy tôi đặt.
Anh đi đến phòng đọc sách, chụp lại hai chữ treo trên tường rồi gửi cho Dương Sóc, nhắn thêm một câu: Thầy tôi viết.
Kể từ khi Dương Sóc nói với anh vài điều "không hợp với lẽ thường" trong phòng trực chiều hôm đó, Mục Chi Nam cảm thấy toàn bộ thế giới của anh đều bị người này chiếm giữ.
Trước kia cả hai chỉ là đồng nghiệp bình thường, ở hai khoa khác nhau, mặc dù cùng dùng chung một phòng làm việc nhưng bởi vì lịch trình không giống nên cũng ít khi gặp mặt.
Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không mà từ đó anh luôn cảm thấy bản thân Dương Sóc hoặc là tên của cậu thường xuất hiện quanh mình, chẳng hạn như ca mổ sáng nay, trong lúc mọi người đang tán gẫu thì anh nghe được tin về cậu.
"Nghe nói chủ nhiệm Tiểu Dương bên nội nhi bị khiếu nại rồi, mà ly kỳ nhất là lý do khiếu nại, bảo là thái độ không tốt."
"Thái độ không tốt? Chủ nhiệm Dương nào vậy? Dương Sóc hả? Dương Sóc mỗi ngày đều vui vẻ hớn hở sao có thể có thái độ không tốt? Nhân duyên của anh ấy xịn lắm, đối xử với bệnh nhân cũng ôn hoà, dù bận bịu thế nào cũng tươi cười."
"Thì bởi cứ cười đó, nên người nhà bệnh nhi mới nói anh ta chế nhạo mình."
"Trời ạ, vậy cũng được?! Đúng là tai bay gió vạ, rồi sau đó sao? Giải quyết thế nào?"
"Đã giải quyết đâu, chuyện ngày hôm qua rồi, sau đó tôi cũng không nghe ngóng được gì nữa."
Tuy Mục Chi Nam không trò chuyện nhưng trong lòng cũng phải thốt lên, quả thật là tai bay gió vạ.
Anh phẫu thuật xong, nhớ lại buổi chiều còn hai ca nữa nên không thay đồ, khoác luôn áo blouse bên ngoài bộ đồng phục mổ đi ăn cơm.
Vừa bước vào nhà ăn anh đã thấy Dương Sóc từ xa đang vẫy tay với mình, thầm nghĩ đúng là đi đâu cũng gặp được cái cậu này, anh bưng tô thịt bò nạm ngồi xuống đối diện Dương Sóc: "Nghe nói cậu lại bị khiếu nại?"
Ánh mắt của Dương Sóc dừng ở cổ áo anh, cổ áo của đồng phục mổ rất thấp, thấp đến mức không che được lông ngực thoắt ẩn của Mục Chi Nam.
Quả nhiên là một người lông tóc rậm rạp mà, thật sự trông rất hấp dẫn.
Cậu buộc mình thôi không liên tưởng nữa: "Hả? Sao anh thêm chữ "lại" vào?"
"Không phải à?"
Dương Sóc ngẫm lại, hình như không phải là lần đầu thật.
Cậu thở dài nói: " y dà oan cho tôi quá, tôi kể anh nghe, người nhà đó nghi ngờ tôi sao khám bệnh cho con họ nhanh thế, còn nói xếp hàng đợi hai tiếng đồng hồ mà chỉ khám có hai phút."
"Bệnh gì?"
"Thì ho, viêm phế quản, tinh thần đứa trẻ tốt lắm, ở trong phòng khám thì nhảy nhót lung tung, hoạt bát quá mức luôn.
Tôi cũng nói với chú ấy rồi, đầu tiên tôi khám bệnh trước sau đó đưa tờ khai đi xét nghiệm máu rồi quay lại đây, đến lần thứ hai gọi số đã mười mấy phút trôi qua rồi, sao mà mới có hai phút được."
Mục Chi Nam khẽ cười: "Cậu nói vậy có tác dụng gì, người ta cũng đâu có thật sự bấm giờ cho cậu."
"Haizz tôi biết mà, lúc đó tôi cũng giải thích rồi, thời gian khám ngắn chứng tỏ bệnh nhẹ, giả sử tôi khám thật lâu kiểm tra thật nhiều cũng không ra bệnh, còn làm vẻ mặt lo lắng do dự lưỡng lự muốn nói lại thôi thì chẳng phải doạ chú sợ tới phát bệnh à?"
"Hahahaha tôi biết vì sao lại khiếu nại cậu rồi, do lắm mồm quá đấy."
Dương Sóc cũng không phủ nhận: "Người miền nam bọn họ không get được chỗ hài hước à?"
"Có thể, người ta đưa con cái đi khám bệnh tâm trạng luôn rất lo âu, hơi đâu ngồi pha trò với cậu.
Tôi thấy cậu chẳng oan uổng chút nào, nói chuyện tử tế không được à, rảnh quá."
"Hầy, được rồi, sau này tôi không thèm dài mồm nữa." Rõ ràng Dương Sóc vẫn có đôi chút không phục, sau đó cậu nhớ ra vẫn còn vài chuyện muốn nói với Mục Chi Nam, tận dụng luôn cơ hội ngẫu nhiên chạm mặt này, cậu nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói: "Chủ nhiệm Mục, có chuyện này mấy bữa nay tôi luôn muốn hỏi anh, tại sao tôi nói là tôi thích anh, mà qua mấy hôm sau anh lại làm như chẳng có gì xảy ra thế.
Lâu như vậy rồi mà anh chẳng hề dao động luôn làm hết những việc nên làm, chẳng lẽ anh không thấy ngại ngùng chút nào sao? Cũng không muốn tránh mặt tôi? Hay là anh cảm thấy tôi không nghiêm túc?"
Mục Chi Nam đang ăn mì ngẩng đầu lên nhìn cậu, ánh mắt nghiêm túc nói: "Từ lúc tôi tốt nghiệp đến nay đã hơn bảy năm, mỗi năm các khoa trong bệnh viện tăng lên gần mười mấy người, trực tiếp hay gián tiếp bày tỏ tâm ý với tôi đều có, nếu mỗi lần như vậy đều xấu hổ hoặc là muốn tránh né thì tôi khỏi đi làm luôn còn gì."
Dương Sóc ngẩn người, cậu vô cớ xem mình là người đặc biệt, lại không nghĩ rằng bản thân chỉ là một trong số mười mấy người ở chỗ Mục Chi Nam, cậu buồn rầu hờn dỗi: "Ồ, ra là nhiều người như thế."
"Cậu cũng nhiều mà, chỉ riêng trong phòng phẫu thuật của tôi đã có khoa bệnh lý, khoa tim mạch, cấp cứu,...."
Dương Sóc vội vàng ngắt lời anh: "Tôi không có, à không, có thì có, nhưng mỗi lần từ chối tôi đều nói đang theo đuổi người mình thích, trong vòng 3 đến 5 năm không có ý định gì khác."
"Ồ, vậy ra những gì cậu nói với tôi có thời hạn từ 3 đến 5 năm?"
Sao chỗ này cứ kỳ kỳ thế....Dương Sóc hoàn toàn á khẩu.
Có điều sự khốn khổ của cậu vẫn chưa dừng lại ở đó, ngày hôm nay nhất định không phải là ngày tốt lành gì với Dương Sóc.
Buổi chiều cậu lại được mời đến phòng của viện trưởng.
Ban đầu chỉ là một khiếu nại nhỏ, mà bởi vì người nhà bệnh nhân đăng lên Weibo oán trách, rồi trong số họ hàng lại có người nổi tiếng được tích xanh.
Sau khi được chia sẻ với cả qua một đêm lên men, nó đã dẫn đến rất nhiều cuộc thảo luận về mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân, thảo luận về thái độ phục vụ của cơ sở y tế.
Có phẫn nộ, cũng có những người nói hết ra bức xúc, mà nhiều hơn hết là mấy bài viết ngắn về chuyện bị bác sĩ y tá gây khó dễ lúc khám bệnh.
Tuy rằng trên Weibo không chỉ đích danh, nhưng định vị lại ở bệnh viện trực thuộc số 6, viện trưởng nói sự việc giờ tìm đến cửa nhà rồi, đành phải đáp lại, hỏi ý kiến của Dương Sóc xem thế nào.
Dương Sóc chẳng có ý kiến gì, chỉ giải thích rõ ràng rồi xin lỗi.
Còn làm thế nào được nữa, trong thời đại xã hội Internet như bây giờ, xin lỗi là phương thức giao tiếp tiết kiệm năng lượng và hiệu quả nhất, không gì có thể bì lại.
- -------
Đôi lời editor:
Cho bạn nào thắc mắc về chuyện tại sao tác giả lại thêm chi tiết chủ nhiệm Mục có lông ngực thì tác giả có giải thích như vầy:
- Bởi vì ban đầu tác giả đã xây dựng và miêu tả Mục Chi Nam có mái tóc rất dày (tác giả nói để tránh biến Mục Chi Nam thành ông chú đầu hói nên viết vậy), nếu quan sát kỹ cơ thể người thực tế thì sẽ phát hiện những người tóc dày thì thường lông ở những bộ phận khác cũng sẽ khá phát triển, nên không thể viết nó luôn trơn bóng được.
- Thứ hai là bởi vì lúc này Dương Sóc rất có cảm tình, rất thích Mục Chi Nam rồi, nên cậu ấy kiểu tình nguyện nằm dưới, vì thế sẽ để ý đến mấy chỗ nam tính, thấy vậy rất men rất gợi cảm.
Tác giả nói có thể hai người bọn họ không giống với công thụ bình thường, kiểu mỗi người đều có những điểm nam tính riêng, mà chung quy lại thì chủ nhiệm Mục làm trai thẳng cũng ba mươi mấy năm.