Thành phố Pewter…
- Làm tốt lắm Sandshrew!
Red khuôn mặt tươi cười dùng tay xoa xoa đầu đối phương, miệng không nào chút keo kiệt lên tiếng khen ngợi con pokemon nhỏ mình mới thu phục không lâu này. Cạnh đó, hai bức tượng pokemon Magmar đang đứng im lìm. Đất cát ngổn ngang xung quanh chứng tỏ nơi này vừa trải qua một trận chiến không nhỏ. Phía xa xa, đám cháy trong viện bảo tàng cuối cùng cũng đã ngừng lại. Red liếc nhìn qua, tâm trạng đồng dạng cảm thấy an tâm phần nào.
Mọi việc bắt đầu kể từ khi Red ra khỏi hang động Diglett tại cổng ra gần thành phố Pewter. Theo ý nguyện của ông chú đang có mặt bên cạnh- một người đàn ông trung niên mà cậu vô tình gặp và đồng hành trong hang, cả hai mang theo đám đá hóa thạch pokemon ông chú tìm được trong hang Diglett đi tới viện bảo tàng khoa học trong thành phố Pewter.
Tới nơi, hai người bất ngờ phát hiện viện bảo tàng đang bị hai con Magmar hoang dã phóng lửa đốt cháy. Vượt qua lúc ban đầu có chút trắc trở trong xử lý, nhờ có sự nhạy bén trong quan sát cũng như tài năng thiên phú bẩm sinh, Red lợi dụng sở trường của Sandshrew dùng Sand Attack (hất cát) chạy vòng vòng quanh hai con Magmar hất cát dập tắt lửa đồng thời khiến chúng thân thể bị vùi lấp trong đống đất cát, trở thành hai bức tượng cố định nơi đó như hiện tại.
“Quan sát, ứng biến nhanh nhạy… óc sáng tạo, cách hành xử đầy bất ngờ, không theo bất kì khuôn mẫu bó buộc đền bù việc sơ xót về kiến thức. Năng lực thiên phú bẩm sinh khiến tên nhóc rất khéo léo trong việc tận dụng khả năng của pokemon để giành thắng lợi cho mình… Như vậy đây chính là tổng hợp nguyên nhân để nó giành chiến thắng từ đối thủ.”
Người đàn ông trung niên trong đầu nêu lên đánh giá về Red.
“Quả nhiên là một mối nguy hại tiềm ẩn cần sớm giải quyết!”
Miệng hơi nhếch lên, bàn tay chậm rãi chạm tới pokeball bên người.
- Sandshrew, trở về nào!
Red tung pokeball thu hồi lại Sandshrew. Người đàn ông trung niên thấy vậy trong lòng ngạc nhiên, hành động vì đó tạm thời ngưng lại.
- Ồ!!!… Cháu không kết liễu chúng sao?
Ông chú khó hiểu hỏi.
- Ầy! Sao lại phải làm thế hả chú?
- Chú nhìn đi, bọn nó đã không thể cử động được nữa.
- Cháu không muốn tấn công khi đối thủ không chút phòng vệ!
Red mặt đầy tự tin biện giải cho hành vi của mình. Nghe cậu nhóc nói như vậy, người đàn ông trong lòng có chút giật mình tỉnh ngộ, bàn tay chạm tới pokeball đột nhiên thu lại.
“Ha ha… Là khi nào bắt đầu thì… ta lại cần phải đích thân xử lý những chuyện cỏn con này…
… trên đời có vô số kẻ có thể trở thành nguy hại tiềm ẩn, ta lại có thể xử lý được bao nhiêu…
… nói cho cùng, nó cũng chỉ là thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà thôi.
Một tên nhóc có chút dũng cảm nhưng chẳng hề có tý kế hoạch nào khi làm việc. Ta chẳng cần lo lắng, đề phòng về nó làm gì.
Hơn nữa…”
Trong lòng hiện lên chút ý nghĩ, miệng cười thầm, trong thâm tâm người đàn ông trung niên giờ này đã có dự định mới.
…
- Tiếc quá!!!... Vậy là không thể biết gì thêm về hóa thạch pokemon được rồi.
Red giọng chán nản. Viện bảo tàng bị thiêu hủy cần đóng cửa tu sửa, mục đích tới nơi này của hai người ban đầu đương nhiên cũng tuyên bố phá sản.
- Ha ha! Cháu cũng đừng quá ủ rũ. Nói không chừng chúng nó cũng chỉ là mấy cục đá vô dụng mà thôi!
- Sao… sao có thể như vậy được chứ!!!
Nghe ông chú cười nói như vậy, Red tâm lý chợt có chút ngại ngùng.
Giời đất! Thú thật là ban đầu nhìn cậu cũng cho rằng cả đám hóa thạch mà ông chú đang giữ chính là một đám sỏi đá vô dụng mà thôi. Đến hiện tại thâm tâm cậu cũng không cải biến quan điểm này là mấy. Nghe ông chú cười cười thản nhiên thừa nhận, cậu tâm trạng tự nhiên là có chút ngại ngùng.
- À… à… chú cũng đừng quá lo lắng. Có lẽ trong bọn nó thật sự có một phần là hóa thạch pokemon không chừng!
Red ngược lại lên tiếng an ủi đối phương. Dù sao có lẽ ông chú này cũng mất không ít công sức tìm kiếm đấm đá sỏi đấy không phải.
- Hì hì… Chú biết rồi!
- Nói tới, có thể sau lần chia tay này chúng sau đó sẽ không còn cơ hội gặp được nhau lần nữa…
- … thôi thì cháu lấy một cái xem như làm quà tạm biệt vậy nhé!
Nói hết lơi, ông chú mặt mỉm cười, lòng bàn tay xuất ra một viên đá hóa thạch đưa cho Red.
- A… a… nó đẹp quá chú ơi!
- Nhìn như có một con sâu gì gì đó bị bao bọc trong đó vậy!
Red nhận lấy hòn đá quà tặng. Cậu nâng nó lên cao cao, soi dưới ánh nắng mặt trời để quan sát, tâm lý cũng mang chút vui vẻ nói chuyện.
- Tốt rồi! Chúc chuyến hành trình của cháu sau này sẽ gặp nhiều may mắn.
- Cảm ơn chú. Dù chỉ đi cùng thời gian rất ngắn nhưng được đi cùng chú cũng rất tuyệt!
- Tạm biệt chú!... Cháu đi đây.
- Ha ha… Bảo trọng nhé Red!
Cả hai bắt tay rồi nói lời chào từ biệt. Red thân hình dần dần khuất bóng đi xa, người đàn ông trung niên ngược lại đứng lặng yên tại chỗ chờ đợi.
- Marrr!!!
Âm thanh lạ đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông trung niên miệng cười giờ có chút lạnh lùng.
- Nói tới, chỉ cần đánh gục là có thể hạ được đối phương sao?
- Mi cũng thật ngây thơ!
Người đàn ông nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Marr… marrr… marrr…
Âm thanh lạ tiếp tục vang lên, càng lúc càng gấp gáp.
- Magmar là loài pokemon hoang dã thù dai và rất thông minh. Nó sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nàò dám đả thương nó. Thậm chí vì vậy không ngừng truy đuổi trả thù đối phương không chết không thôi.
Người đàn ông tiếp tục nói chuyện như để thuyết phục chính mình.
- Maggg…. G rừuuuu!!!!....
- Maggg!!!… Marrrr!!!…
Phía sau, hai bức tượng Magmar vốn đang đứng yên nơi đó chợt rung mạnh. Hai con Magmar rũ đi đất cát bao phủ trên người, miệng gầm gừ, mặt đầy vẻ tức giận, thân hình phi nhanh muốn đuổi theo Red trả thù.
- Bam!!!... Shuuuu!!!… Shuuuu!!!…
- Rầm… rầm…
Sương mù chợt xuất hiện, hai con Magmar thân thể thình lình bị đông lại trong hai tảng băng trong suốt, rơi mạnh trên mặt đất.
- Một thằng nhóc ngu ngốc như nó…
- … sẽ tự kết liễu sinh mạng của chính mình mà không cần ta phải ra tay.
- Kết liễu chúng đi Cloyster!
Ông ta lạnh giọng hạ mệnh lệnh.
- Wak!!!... Wak!!!
- Rắc … rắc…
- Krum!!!... Krum!!!
Theo từng âm thanh xuất hiện, hai tảng băng đông lại Magmar vỡ nát thành từng mảnh nhỏ. Sinh mạng của hai con pokemon bị vô tình cướp đoạt. Một con Cloyster xuất hiện cạnh đó từ bao giờ. Hóa ra lúc nãy hai con Magmar chính là bị Cloyster dùng sức mạnh của mình đóng băng lại.
Chủ nhân của Cloyster ngược lại không mấy quan tâm chuyện đang xảy ra ở nơi này, ánh mắt hắn đang nhìn về nơi xa.
Khi hắn ta nghe tin có một vài đứa trẻ liên tục đánh bại Koga và Surge khiến hành động của bọn họ lần lượt gặp phải trắc trở, hắn ta thật sự rất muốn biết thêm về những tên nhóc này. Nhưng thử xem về sau… ha ha…
Ai lại sẽ cho rằng …
… một thằng nhóc như vậy có thể đe dọa được tổ chức của hắn ta chứ!
Cánh tay vô tình đẩy ra vạt áo, biểu tượng R thoáng hiện ra nơi ngực áo sơ mi. Thân phận người đàn ông này chính là thủ lĩnh tối cao của Team Rocket. Lần này hắn đích thân tới gặp mặt kiểm tra Red- một trong những tên nhóc phá đám hành động băng Rocket gần đây. Vốn dự định tiêu diệt đối phương, có điều…
… hiển nhiên những thất bại trước đó chỉ có thể chứng tỏ đám thủ hạ có chút vô năng, sao nhãng với công việc mà thôi. Còn chuyện đám nhóc con này có thể ảnh hưởng tới Rocket tồn tại…
… Đó chỉ là một câu chuyện tiếu lâm buồn cười!
Có lẽ thời gian quá lâu giấu mặt phía sau màn khiến cho bản thân hắn ta có chút sợ bóng sợ gió, người đàn ông trong lòng cười thầm chính mình lần này thần hồn nát thần tính. Chuyện về mấy tên nhóc này đến đây coi như là chấm dứt. Chuyện sau đó giao cho đám thủ hạ xử lý là được rồi. Có lẽ cũng cần phải đôn đốc lại năng lực của cả đám một chút mới được. Thật sự là có chút không đâu vào đâu!
Kế hoạch đã tiến hành tới giai đoạn cuối.
Bất cứ kẻ nào cũng không thể ngăn cản nó thành công!
Đang lúc hắn ta tự đánh giá mọi chuyện trong lòng, tiếng báo hiệu từ đồng hồ đeo tay vang lên
Thuần thục khởi động một công tắc nào đó trên mép đồng hồ, một màn hình ảo đột ngột hiện lên trong không khí. Xuất hiện trong hình là một tên thanh niên trong bộ đồng phục Rocket màu đen.
- Có chuyện gì xảy ra?
Người đàn ông lạnh giọng hỏi.
- Báo cáo boss, không tìm thấy thông tin rõ ràng về hai trong ba tên nhóc còn lại ngài cần tìm. Kẻ duy nhất chúng ta tìm được xác thực tên là Green, xuất thân là cháu ruột của tiến sĩ Oak tại thị trấn Pallet. Thông tin chi tiết thuộc hạ đã gửi lại trong email lần trước, ngài có thể từ từ xem qua.
- Hai kẻ còn lại, tên nhóc Black nghi là trẻ mồ côi bỏ trốn khỏi viện mồ côi của trấn Pallet tuy nhiên hiện chưa có chứng cứ xác thực. Đứa con gái Blue còn lại chỉ có mơ hồ thông tin là mới từ Johto đến Kanto trước đó không lâu.
- Hiện tại Green tung tích hư thực đã xác định tại xung quanh vùng Rock Tunel, phía bắc thị trấn Lavender. Hai tên nhóc còn lại hành tung không thể xác định. Blue xuất hiện lần cuối cùng là ở tại thành phố Celadon bên cạnh tên nhóc Black sau đó đã biến mất. Tên Black kia sau đó không lâu cũng biến mất tung tích tại vùng biển phía nam thành phố Fuchsia. Hiện thuộc hạ vẫn đang tiếp tục cho người triển khai tìm kiếm tung tích bọn chúng. Thông tin mới sẽ được gửi đến boss ngay khi xuất hiện. Báo cáo hết!
Âm thanh dừng lại, người đàn ông trầm ngâm trong chốc lát mới lên tiếng.
- Tốt lắm. Ta đã biết.
- Mệnh lệnh tất cả thành viên từ giờ ngừng lại việc tìm kiếm đối phương.
- Thông báo cho Koga, Surge và Sabrina, ta không muốn nhìn thấy bọn chúng thất bại thêm bất kì một lần nào nữa. Tất cả tập trung vào hoàn thành kế hoạch đi!
- Một đám nhóc con cũng không đối phó được thì không xứng là thành viên của Rocket.
- Đã nghe rõ chưa!
- Thuộc hạ rõ ràng!
- Tốt lắm. Vậy tiếp tục làm việc đi.
Tiếng nói vừa kết thúc, người đàn ông tắt đi thông tin liên lạc.
Mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát của hắn.
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, Black và Blue liền nhẹ nhàng thoát khỏi danh sách mục tiêu truy đuổi của băng Rocket. Nếu như sau đó cả hai không tiếp tục xuất hiện trong các hoạt động của bọn chúng có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên phai nhạt qua thời gian.
Có điều, chuyện đó có thể xảy ra sao?
Trời chiều phủ ánh nắng lên khắp không gian.
Mọi chuyện vẫn còn đang tiếp diễn.
…
Kết thúc chương 132.