- Thật thú vị! Nói vậy…
Giovanni ánh mắt quỷ dị nhìn về phía Black.
- Ta không ngờ người như cậu cũng gặp phải tình huống pokemon muốn rời bỏ để đi theo người khác đấy…
- Mà thôi mà thôi… ai cũng có quyền lựa chọn cho riêng mình. Pokemon hiển nhiên cũng không ngoại lệ. Với tính cách hiếu chiến và truy cầu sức mạnh tối thượng như Beedrill và Fearow… Nếu một khi chúng cảm thấy chủ nhân của mình không đủ năng lực giúp bản thân trở nên mạnh mẽ hơn,… chúng rất có khả năng bỏ chủ cũ đến đầu quân cho người khác cũng không phải không thể lý giải.
- Tình cảm là không thể lấy ra làm đồ ăn hay gia tăng sức mạnh không phải sao? Haizz! Ai rồi cũng sẽ trưởng thành… rồi cũng phải chấp nhận sống theo thực tế…
Giovanni vẻ mặt đạm mạc nói chuyện. Black nghe vậy nắm đấm như xiết chặt lại.
- Tốt rồi! Ông không cần nói nữa!
Black ánh mắt giờ nhìn chằm chằm đối phương.
- Nếu mọi thứ đã nói xong vậy chúng ta có thể chia tay ở đây!!!
- Ôi tuổi trẻ~ …
Black khuôn mặt khó chịu nhìn hằm hằm cảnh cáo đối phương.
- Tốt, vậy ta xin cáo từ!!!
Giovanni nhún nhún vai, giọng than thở quay người rời đi. Không ai nhìn thấy được khi hắn ta xoay người một khắc kia nụ cười quỷ quyệt trên khóe môi! Beedrill và Fearow đôi mắt dừng lại trên người Black trong giây lát rồi liền xoay người theo gót Giovanni rời đi. Khu rừng giờ chỉ còn lại cậu chàng và đám pokemon của cậu, Rhyhorn và Butterfree.
- Rhyhornnnn!!!!
Rhyhorn miệng khẽ kêu lên như an ủi.
- Đừng lo! Tớ không sao đâu Rhyhorn.
Black vẻ mặt miễn cưỡng cười đáp lại, miệng cậu giờ lẩm bẩm.
- Năm nay mình mới 11 tuổi. Thời gian sẽ luôn đứng ở bên chúng ta. Một ngày kia… bọn mình nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ hơn hắn ta. Vì vậy… quyết không thể vì gặp chút trắc trở mà bỏ cuộc!!!
Lời nói tự cổ vũ là vậy nhưng nét mặt của cậu chàng cũng không khá lên là mấy. Có lẽ những lời nói trên có tác dụng bao nhiêu bản thân cậu cũng không rõ ràng cho lắm. Được đến đâu hay đến đó vậy. Thời gian rồi sẽ làm nhạt đi những chuyện này…
- Đi thôi!
Black lên tiếng, chân bước ngược đường cũ trở về.
- Rhyhornnnn!!!!
- Ừ? Sao vậy Rhyhorn???
Mới đi được mấy bước, nghe tiếng Rhyhorn gọi Black tò mò quay đầu lại hỏi. Đón lấy từ động tác của Rhyhorn ánh mắt cậu nhìn quay về phía Butterfree. Nó vẫn đang bay nguyên tại chỗ cũ không định di chuyển. Black đột nhiên có chút cảm giác chẳng lành. Cậu đã mất đi hai con pokemon rồi. Chẳng lẽ…
- Cậu làm sao vậy Butterfree?
Black lên tiếng hỏi.
- Butterfree! Butterfree! Butterfree!...
Từng vòng sóng âm kêu ong ong từ miệng Butterfree vang lên truyền đi xung quanh. Đang lúc Black ánh mắt nghi ngờ nhìn về, một con Butterfree màu phấn hồng liền từ trong cánh rừng bay ra.
- Đây là…?
Black có chút không hiểu. Này là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Butterfree câu dẫn được một nửa kia của mình rồi??? À khoan! Một nửa kia…
Black nét mặt có chút kinh nghi!
…
Thời gian trôi qua, một nơi nào đó trong rừng Viridian…
Black lẳng lặng đứng tại chỗ. Phía xa xa kia là thật đông từng con từng con Butterfree tụ tập lại với nhau bay lượn trên bầu trời. Mùa sinh sản của lũ Butterfree đã tới. Từng đứa từng đứa vẻ mặt hưng phấn đang thật nỗ lực tìm kiếm bạn tình cho chính mình. Dù cho… sau khi chúng kết hợp với nhau sinh ra đời tiếp theo cũng là lúc sinh mạng của chúng chấm dứt…! Một cái chết vì yêu!!!
Trong đám Butterfree đông đảo có một con Butterfree thân thể màu hồng thật nổi bật. Vốn dĩ không có con Butterfree nào muốn cặp đôi với kẻ dị loại như nó nhưng hiện tại bên cạnh Butterfree phấn hồng lại xuất hiện một chú Butterfree đang dập rờn dập rờn bay xung quanh. Này cũng chính là con Butterfree của Black. Nó giờ đã tìm được một nửa kia của chính mình. Cả hai đang cùng nhau múa điệu múa đặc trưng trong mùa tìm bạn tình.
Trong con mắt của Black cả hai con Butterfree hiện tại đã trở thành trung tâm của cả đàn Butterfree kia. Theo từng điệu múa, từng đôi cánh vỗ dập rờn bay lên cao cao trên không trung, một khung cảnh đẹp đẽ sắc sỡ nhiều màu sắc xuất hiện trong mắt cậu chàng. Một cảnh đẹp không bao giờ quên! Giống như đã từng Butterfree vậy…!
- Đi thôi Rhyhorn!
Chở trên lưng chủ nhân của mình, Rhyhorn theo mệnh lệnh bắt đầu xoay người rời đi. Đây cũng là lần gặp cuối cùng của họ đối với Butterfree. Trong lòng Black tuy còn mang mác buồn khi Beedrill và Fearow từ bỏ cậu lựa chọn chủ nhân mới nhưng hiện tại đã phai nhạt rất nhiều sau khi chứng kiến Butterfree muốn rời đi, dù chết chẳng từ...
Giovanni nói cũng không sai. Ai cũng có quyền lựa chọn cho riêng mình, cậu không thể chỉ vì sự ích kỉ của bản thân mà ngăn chặn lữa chọn của chúng. Mà nói như vậy…
Đám pokemon của cậu suy nghĩ gì khi phải đi theo chủ nhân như cậu???
Đó là một vấn đề…!
…
- Hạ xuống nào Pidgeot!
Theo mệnh lệnh, Pidgeot hạ cánh xuống một nơi thật cao mỏm núi bên bờ biển. Đứng từ nơi đây có thể nhìn thấy mặt trời mọc mặt trời lặn. Nhìn thấy sóng biển lên xuống chập chờn như dòng đời biến đổi xoay vần khó đoán trước. Đứng để nhìn thấy lòng mình trống trải hơn…
Black giờ lẳng lặng nhìn. Gió thổi vi vu cắt qua khuôn mặt cậu, thoáng qua nỗi lòng. Bên người tất cả đám pokemon đều đã xuất hiện. Người và pokemon ngồi bên nhau yên tĩnh nhìn biển nhìn trời, suy nghĩ mông lung. Đối với đám pokemon mà nói, này thật đúng là một lần hiếm có sung sướng nghỉ ngơi sau thật nhiều ngày thật nhiều ngày huấn luyện lại huấn luyện. Một cảm giác thật tuyệt vời!
…
- … Đã từng… mình đã quá chú trọng vào ý nghĩ của bản thân mà không quan tâm tới suy nghĩ của các cậu… Mình chỉ muốn bản thân trở thành người mạnh nhất trên thế giới này,… muốn huấn luyện các cậu trở thành những con pokemon mạnh nhất trên thế giới nhưng lại… quên mất rằng muốn làm được điều đó thì không thể thiếu sự giúp đỡ từ chính mọi người.
- Làm sao có thể trở nên mạnh mẽ nếu như trở nên mạnh mẽ không phải là điều chính bản thân mong muốn! Điều đơn giản như thế ấy vậy mà mình không hiểu,… còn chưa từng hỏi hay quan tâm các cậu suy nghĩ hay mong muốn điều gì?... Làm huấn luyện viên như mình cũng thật đủ thất bại!
Nói nói một hồi tâm sự với lũ pokemon, Black không tự chủ được tự giễu bản thân một hồi. Butterfree không muốn tiếp tục đi cùng cậu mà chỉ muốn cùng với một nửa kia của mình sống những ngày cuối cùng bên nhau. Tình yêu của chúng dù chẳng thể kéo dài, sinh mệnh dù rằng sẽ kết thúc rất nhanh nhưng chúng vẫn quyết tâm thực hiện. Chuyện như vậy cậu làm sao có thể ngăn cản, làm sao có thể ích kỉ kéo Butterfree rời đi…
Huấn luyện pokemon cũng tượng tự như vậy. Dù cho huấn luyện viên có bắt ép, có xây dựng kỉ luật…v v như thế nào đi nữa, pokemon muốn trở nên mạnh mẽ mới là nhân tố quan trọng nhất, mới để chúng có thể thật nhanh chóng trưởng thành, nhanh chóng mạnh mẽ. Một lý do, một mong muốn hay bản năng muốn trở nên mạnh hơn… v v mới là động lực kiên định để tạo ra sức mạnh. Hiện tại Black mới hiểu được mình vẫn thiếu xót thật nhiều khi đi trên con đường trở thành một nhà huấn luyện pokemon tài ba. Và giờ là lúc để cậu bù đắp lại…
- Như vậy… mọi người ai muốn trở nên mạnh mẽ nào???
Cậu chàng hỏi như vậy với đám pokemon của mình.
- Pidgeotttt!!!!
Đây là Pidgeot vừa trả lời vừa bay vút lên trên không trung như biểu trưng cho quyết tâm chúa tể bầu trời của mình.
- Pika!
Đây là Pikachu nhảy lên trên vai cậu kêu lên, bày tỏ chỉ cần được đi theo Black là đủ rồi.
- Dratini!
Dratini như một con gió mát lạnh cũng cuốn lên trên người cậu. Nét mặt vui vẻ. Có lẽ nó giống như Pikachu cũng chỉ muốn đi theo cậu chu du khắp nơi mà thôi.
- Magikarp! Magikarp! Magikarp!...
Magikarp như mọi lần đều rõ ràng mục tiêu của mình là gì.
- Eevee! Eevee! Eevee!...
Eevee vẻ mặt hưng phấn, nhảy tưng tưng bắt chước Magikarp như muốn thu hút sự chú ý. Xin nhờ! Này không phải là chơi đùa được không…!
- Exeggutor! Exeggutor! Exeggutor!...
Quả nhiên hễ ở đâu có gây rối là nơi đó không thể thiếu được Exeggutor. Thân hình thì nhảy tưng tưng, ba cái đầu thì hứng thú bừng bừng ồn ào thảo luận. Được rồi! Câu trả lời của tên này tốt nhất không cần coi là thật! Và tất nhiên…
Tên Rhyhorn ngu ngốc nào đó đang loăng quăng chạy ngoài kia cũng không cần để ý suy nghĩ làm gì.
- Ponytaaaa!!!!
Ponyta tiểu thư dụi dụi đầu vào người cậu chàng để đáp lại.
Nói vậy tất cả đều rất tốt đẹp rồi. Chỉ là…
- Rattata còn cậu thì sao?
Black lên tiếng hỏi vẫn đang điềm tĩnh ngồi ở xa xa Rattata. Trên đầu cô nàng còn đang đội một vòng hoa tươi, vẻ mặt rụt rè suy tư nhìn về phía biển trời. Đám pokemon còn lại đột nhiên yên tĩnh lại. Tất cả đều đang chờ đợi một câu trả lời.
…
Hai ngày sau đó,… một buổi sáng sớm như thường ngày Yellow tỉnh dậy chuẩn bị xong xuôi bữa sáng cơm rang trứng liền muốn tiến vào phòng ngủ gọi người nào đó dậy ăn cơm.
- Anh Black! Mau tỉnh dậy ăn cơm sáng nào! Thời gian đã muộn lắm rồi.
- Mau dậy… Ủa…?
Vốn đang đưa tay muốn đẩy đẩy người nào đó đang nằm trên giường khả năng… Trên giường giờ đã trống không, ai đó đã không thấy bóng từ bai giờ.
- Anh Black! Anh Black ơi!...
Miệng kêu gọi, ánh mắt thì nhìn quanh quanh. Chẳng lẽ anh Black hôm nay đổi tính, đã dậy thật sớm đi ra ngoài trước rồi. Suy nghĩ thì như vậy nhưng Yellow luôn cảm giác có chút gì đó không đúng cho lắm.
Hừm! Tất nhiên là không đúng rồi. Bởi cô nàng biết muốn người nào đó dậy sớm đi ra ngoài tập thể dục chẳng khác nào mặt trời mọc ở đằng tây. Ánh mắt cô gái nhìn nhìn kĩ xung quanh. Và…
Một tờ giấy viết chữ đặt nơi tủ đầu giường xuất hiện trước mặt. Yellow đưa tay mở ra đọc.
Gửi…. đã muộn… rời đi… Pokemon League… hẹn gặp lại… Rattata… Đừng buồn…
- Anh Black đã đi rồi!
Yellow nhìn xong giấy nhắn lại, ôm trong tay Rattata nhẹ giọng nỉ non. Từ giờ cô sẽ phải học cách sống một mình. Cũng may… còn có Rattata bên cạnh!
- Cầu chúc anh ấy chiến thắng trở về, anh Black!
…
Kết thúc chương 199.