Người đến ăn mặc khá kì quặc, áo khoác lông trông rất là rườm rà.
Hết phần đầu đang dùng cả mũ trùm che kín, không để ai thấy bộ dạng thật.
Accel hơi nghi hoặc, hắn chẳng dễ dàng từ bỏ cảnh giác.
Đột nhiên một tên thành viên cấp cao của Team Rocket cứu mình một mạng? Điều đó chắc chắn không thể nào xảy ra.
Đúng lúc Accel đang thử suy đoán lung tung, hai người gác cổng đã kiểm tra hoàn tất tấm thẻ hắn vừa đưa, đồng loạt gật đầu cung kính: “Mời ngài, thứ lỗi cho bọn ta khi nãy.”
Tên bí ẩn vung tay, hời hợt nói: “Không sao, các ngươi chỉ làm công việc được giao phó mà thôi.”
Dứt lời, chẳng đợi Accel biểu hiện gì, hắn liếc thoáng Accel một cái xong bước vào bên trong.
Accel lưỡng lự chốc lát nhưng hiện tại đường trốn không có nên đành phối hợp theo, trước hết nghe qua ý định của hắn xong xem xét đã, Accel vượt mặt hai người gác cổng.
Ở nội tâm hai người đó vẫn thấy Accel rất khả nghi, rốt cuộc bọn họ lắc đầu, tạm thời gạt bỏ tỉ lệ Accel chính là gián điệp.
Bởi tình huống người nắm giữ chiếc thẻ đặc biệt kia giúp đỡ một tên phản bội tổ chức là nằm ngoài dự tính bọn hắn.
Ban đầu thái độ ấp úng, nửa vời của Accel khiến bọn họ thiếu chút nữa liền trực tiếp bắt hắn giao nộp lên cấp trên.
May mắn là cứu viện ở đâu đột nhiên xuất hiện, vớt hắn khỏi mặt nước, Accel thở phào nhẹ nhõm nhưng chưa được bao lâu hắn chuyển sang gương mặt nghiêm túc.
Cửa tự động đằng sau đóng ngay lập tức, không gian nơi đây chiếm giữ bởi màu đen chủ đạo, thi thoảng nhấp nháy vài ánh đèn nhạt nhòa.
Bọn hắn cứ tiếp tục đi thẳng, Accel tranh thủ ngó sơ xung quanh, có vẻ như toàn bộ khu vực này chẳng hề lắp dù vỏn vẹn một cái máy quay.
Nhờ điểm ấy Accel thả lỏng một chút, nhìn chằm chằm tên đang bước chậm rãi trước mặt.
Hắn có cảm giác chính mình đã vô thức bị ép buộc phải chui lên thuyền giặc, giờ định rời khỏi đã muộn màng.
Phía xa hiện hữu vầng sáng, chắc sắp sửa đến nơi nên Accel càng đề phòng hơn.
Cuối cùng, Accel lấy tay che lại vì quá chói, vài giây sau hắn cố gắng nhìn kĩ thì chợt giật mạnh cả người.
Ánh mắt mang kinh ngạc khó tả, các máy móc hiện đại vận hành mọi chỗ, nhiều cái hắn sớm thấy được lúc Team Rocket cử nhân lực đi thu hồi gần bãi biển.
Đơn giản bấy nhiêu không đủ khiến Accel đứng ngây ngốc giống bức tượng mà là một thứ khác điên rồ gấp chục lần.
Lúc đầu hắn dự cảm liên quan mật thiết giữa kế hoạch của Team Rocket và Lugia nhưng hắn tự nhắm chừng khả năng thật sự xảy ra tương đối thấp.
Ai ngờ được, trực giác Accel mạnh đến vậy, hoàn toàn chính xác trăm phần trăm.
Ngay đằng trước hắn, một quả cầu chế tạo bằng nguyên liệu đặc biệt, kích thước khổng lồ, tổng chắc cao gần ba mét.
Nó xoay tròn, chuyển động liên tục kèm những dòng điện cao thế mắt thường đều có thể nhìn thấy bao bọc quanh đó.
Ở trong là một con Pokemon toàn thân trắng tựa bông tuyết, hai cánh giống đôi tay dang rộng, mấy chiếc vảy xanh đậm trên lưng nghe người ta đồn đại sở hữu nhiều chức năng, từ dự báo thời tiết hoặc hướng di chuyển của các cơn bão đến hỗ trợ chính nó chuyển đổi qua lại mảng bay lượn trên bầu trời và bơi lội dưới biển.
— QUẢNG CÁO —
Hồi Accel còn chơi game thì Pokemon này đại diện cho phiên bản Silver thuộc Gen 2, Lugia.
Diện mạo kia hoàn toàn chuẩn, Accel khẳng định mình chẳng thể nhầm lẫn.
Lát sau Accel nhanh chóng thoát khỏi sự hồi tưởng quay trở lại hiện thực, theo hắn quan sát lúc lâu, kết luận kích thước đó phù hợp với con Baby Lugia từng xuất hiện tại đảo Ogi.
Có đủ manh mối, Accel đã đoán được tất âm mưu gian xảo của Team Rocket, bọn chúng bắt Baby Lugia để dùng làm mồi bẫy con Lugia mẹ, Accel hơi ngẫm nghĩ rằng thay vì tốn nhiều tài nguyên giam giữ thì tại sao bọn chúng không thừa cơ hội thu phục luôn Baby Lugia?
Nhưng cẩn thận suy xét Accel cũng thấu hiểu vài phần lý do thật sự, bởi Baby Lugia dù gì vẫn là Pokemon huyền thoại.
Khác biệt nhiều so game, chuyện sử dụng những quả Pokeball tầm thường bắt nó dường như bất khả thi, Master Ball thì chưa biết.
Thêm nữa, Team Rocket đặt mục tiêu trên người con Lugia mẹ, không ai biết chắc chắn thời gian tới khi Pokemon huyền thoại trưởng thành chiếm bao lâu, mấy chục hoặc thậm chí cả trăm năm? Hiển nhiên bọn họ chẳng kiên nhẫn đến mức đó, giá trị nghiên cứu của con Lugia mẹ vượt trội hơn Baby Lugia, bọn họ muốn tận dụng tất cả.
Đem Baby Luiga ra uy hiếp nhưng chủ yếu là bây giờ chưa được động chạm hay gây tổn thương nó.
Nếu không việc dựng bẫy con Lugia mẹ sẽ thất bại, bọn chúng trao đổi thông tin bằng tiếng kêu nên một khi Lugia mẹ biết con mình đã bị nhân loại thu phục thì khả năng cao ngay lập tức đánh mất lí trí, tấn công bừa bãi.
Mà chuyện đó chẳng mang lại lợi lộc gì cho Team Rocket, thậm chí còn khiến kế hoạch trở thành khó khăn.
Accel bỗng xém quên mất một tên khác đang đứng cạnh mình, hắn vội vàng giấu mấy cảm xúc hỗn loạn vì lục lọi đống ký ức kiếp trước.
Tên đó khựng khá lâu mới giống Accel chợt chú ý đến hiện tại, hắn ho nhẹ vài cái nhỏ giọng hô: “Đúng là đi cùng ngươi luôn thấy lắm thứ thật thú vị, ai ngờ bây giờ được chứng kiến Pokemon huyền thoại chứ?”
Accel ngạc nhiên lùi về sau mấy bước, gặng hỏi: “Ngươi là ai!”
Hắn trước tiên không cởi xuống mũ trùm mà mở chiếc áo khoác nóng nực, một âm thanh quen thuộc bất giác làm bao nhiêu đề phòng của Accel tan biến, Mawile nhảy khỏi người tên kia xong hối hả chạy đến chỗ Accel.
Nó hớn hở khi được Accel bế lên rồi đặt nó ngồi ở vai.
Accel chuyển cái nhìn sang tên kia nói: “Vậy ngươi là...”
— QUẢNG CÁO —
Hắn gấp gáp bỏ mũ, quả nhiên chẳng lẫn vào đâu được.
Ken mỉm cười, tay lau trán: “Chậc, vài thứ này ngứa ngáy quá.
Không hiểu nổi, ai lại đi chọn phong cách ăn mặc ngu vậy...”
Khóe miệng Accel hơi giật, hắn muốn một lời giải thích: “Chuyện gì đang diễn ra đây? Tại sao ngươi thêm cả Mawile nữa...”
Accel liếc qua thấy Mawile bày vẻ mặt giận dỗi, hai bên má nó hơi chút ửng đỏ, nóng nảy kêu mấy tiếng giống trách cứ Accel lại một lần nữa tự tiện hành động mà không bàn bạc với nó.
Hắn đưa tay xoa đầu Mawile, thì thầm: “Xin lỗi, là ta thiếu suy nghĩ.
Đã làm ngươi lo lắng...”
Mawile kiềm chế hết thảy bực tức, nó xoay mặt sang hướng khác tránh đối diện cùng Accel.
Nó không muốn bộc lộ cảm xúc thái quá, lúc Accel vừa rời khỏi khách sạn thì nó đã thức giấc, những ấm áp tồn tại ở xung quanh đột ngột trở nên lạnh lẽo.
Mawile mơ màng dụi mắt vài cái tựa một đứa trẻ bối rối do cha mẹ chẳng bên cạnh ấy.
Nó vô thức ngồi tại chỗ gọi tên Accel mãi trong tuyệt vọng, tỉnh táo lại nó mới quyết định nhờ giúp đỡ, chạy qua phòng Ken nhấn chuông cửa.
Ban đầu giải thích cho Ken rất khó khăn nhưng may mắn rốt cuộc cuối cùng hắn cũng hiểu mấy phần, Ken đơn giản thu xếp vài thứ kế đấy cả hai đuổi theo Accel, hắn trấn an Mawile ít câu giúp nó bớt ủ rũ.
Ken kể rõ ràng mọi chuyện, hơi tóm gọn vài điểm không quan trọng vì bọn hắn chẳng có nhiều thời gian ngồi tán dóc, nơi này đang là địa bàn của Team Rocket, luôn tại tỉ lệ nào đó chúng sẽ phát hiện: “Phần lớn là thế, bọn ta bắt gặp mấy tên đi lẻ trong rừng nên đánh ngất, tiếp là trấn lột hết đồ vật, cải trang xâm nhập vào thẳng căn cứ.”
Accel thắc mắc hỏi: “Hả? Còn tấm thẻ đặc biệt kia ở đâu ra?”
Ken tiện tay tung nó lên trời, mặt vô tội nói: “Ta thấy một lão già trông khá giống thành viên cấp cao.
Hắn nhờ ta vận chuyển vài thứ mang tới phòng mình nhưng nửa đường có chỗ khuất máy quay...”
Trán Accel rịn mồ hôi, hắn nín thở hỏi: “Ngươi đánh ngất ông ta?”
Ken tiếp tục quăng tấm thẻ một cách cẩu thả: “Đừng sợ, ta trói lão già đó kèm thêm dán băng dính kín miệng, thả vào khu vực chứa rác của nhà bếp tàu ngầm.
Đảm bảo tạm thời chẳng ai cứu lão được đâu...”
Hắn vừa dứt lời, loa phát thanh đột ngột thông báo: “Toàn bộ thành viên chú ý, hiện tại một kẻ lạ mặt đã lén trà trộn vào căn cứ.
Mức độ nghiêm trọng cấp ba, tiến sĩ Namba truyền lệnh lập tức thực hiện lại việc kiểm tra từng cá nhân đang góp mặt ở căn cứ!” — QUẢNG CÁO —
Accel tự tát mặt mình, hắn trừng Ken một cái khiến hắn huýt sáo lảng tránh ánh mắt.
Accel kiềm chế muốn nhảy đến bóp cổ hắn, đau khổ ngồi ôm đầu: “Ta đã sớm biết không nên tin tưởng ngươi mới đúng, nhất là chuyện liên quan tới tính mạng! Đồng đội như thế có khác gì đang tiếp sức cho kẻ địch hả!”
Ken vỗ vai hắn, giơ ngón cái tự tin nói: “Chưa đến mức cần hoảng loạn, bọn họ chẳng biết chúng ta ở đây, tranh thủ nghĩ cách bỏ trốn thôi.”
Loa phát thanh: “Ưu tiên xem xét các khu vực đặc biệt, kẻ xâm nhập giữ một tấm thẻ giúp hắn dễ dàng thông qua toàn bộ các cửa.”
Ken khựng giữa chừng, sắc mặt hắn chuyển biến xấu, cứng đờ nhất thời không thốt nổi câu nào.
Về phần Accel thì dựa tường, thẫn thờ tựa mất hồn, lẩm bẩm: “Trúng giải độc đắc rồi, bọn chúng kiểu gì cũng chạy đến nơi này...!Khoan đã...”
Accel chợt đập tay, bỏ qua Ken đang đứng ngớ ngẩn.
Hắn gấp gáp chạy lẹ chỗ đống máy móc khống chế quả cầu giam giữ Baby Lugia, chút ngó sơ một vòng, cười nhạt: “Quả nhiên, nhiều thứ hoạt động một lúc chắc chắn phải có một máy tính đóng vai trò trung tâm, tiện kiểm soát hơn.”
Accel không dám nhận giỏi mảng kĩ thuật lắm, các loại phương án ví dụ là lợi dụng phản công hệ thống điều hành căn cứ hệt chuyện viển vông.
Có mỗi việc điều khiển những chức năng đã tồn tại sẵn thì dư sức, dưới sự chứng kiến và khó hiểu từ Ken, Accel gõ phím liên tục, cố để ghi nhớ tất cả kèm học cách dùng ngay bây giờ.
Khoảng năm phút sau, Accel đã nắm vững toàn bộ căn bản.
Hắn liều một phen, tự kết nối giữa loa phát thanh với tiếng kêu thảm thiết từ Lugia thông qua quả cầu giam giữ.
Để giải thoát cho nó cần mật khẩu, bởi thế Accel tạm thời bỏ lựa chọn đó, mà gián tiếp cầu cứu Lugia mẹ.
Đương nhiên bấy nhiêu chẳng thể thành công truyền tới được, Accel thử khuếch đại âm thanh lên gấp chục lần, khắp mọi phòng bao gồm bên ngoài căn cứ cũng phát tiếng kêu của Baby Lugia! Khiến bọn họ chẳng nghi ngờ rằng kẻ gây rối ở ngay tại đây, câu thêm tí thời gian.
Làm Team Rocket gấp cử nhân lực đi kiểm tra từng phòng, chưa kể phòng Accel và Ken cần một dạng thẻ đặc biệt.
Accel cười gian xảo, nhìn sang Ken nói: “Giờ ngươi chỉ việc diễn kịch thật đạt.
Tranh thủ từng giây phút để ta thuận lợi giải mã xong mật khẩu cứu Lugia.”.