Lance đã giải quyết xong chuyện Lugia mất kiểm soát, sau khi chờ đợi Lugia hồi phục thương thế, trở lại trạng thái bình thường Lance liền đi đến khu vực bờ biển.
Hắn lập tức nhận rất nhiều ánh mắt hâm mộ, đa số huấn luyện gia chạy tới xin chữ ký, bắt tay hoặc chụp một tấm ảnh.
Lance đương nhiên không từ chối, tuy rằng hắn chẳng phải loại người cực quan trọng hóa hình tượng nhưng mấy thứ này cũng tương đối dễ chịu.
Lance thoáng quên chút cảm giác rắc rối từ trận đấu cùng Lugia.
Lugia nhanh chóng bay sang cạnh Baby Lugia, tùy tiện vung một trảo đã bẻ gãy lồng giam.
Baby Lugia mừng rỡ, kế đó do tại đây quá đông nhân loại nên bọn chúng không dừng lâu, ánh mắt nhìn thay lời cảm ơn kế là vội vàng rời đi, lặn xuống đại dương sâu thẳm.
Accel đứng ngoài xem thật lâu, hắn im lặng giống đang ngẫm nghĩ điều gì, Mawile giống hệt Accel, nó ngơ ngác kèm chăm chú ngắm nghía con Dragonite.
Mawile bắt đầu xem Dragonite tựa một thần tượng, lấy làm hình mẫu để bản thân cố gắng.
Ken sớm trông thấy Lance đã ngoảnh mặt đi, hắn rời khỏi khu vực đông người, biểu hiện giống không muốn dính dáng đến, hắn tự ý dạo quanh một chút rồi quay về khách sạn.
Accel nheo mày chốc lát, hắn xoay qua nhìn Mawile quyết định trở lại khách sạn nghỉ ngơi.
Mấy người kia dần dần thành ồn ào, hỏi chuyện liên tục khiến Lance hơi tốn sức mới trốn tránh thành công.
Hắn còn bận chuyện, vài thành viên của Team Rocket cần bắt giữ gấp, đưa về liên minh Pokemon.
Nhận hai người cấp cao trước là tiến sĩ Namba cùng Charles, Lance hướng thẳng đến thành phố trung tâm, tính gặp thị trưởng bàn ít chuyện.
Lance cưỡi Dragonite chở hai tên Team Rocket phóng nhanh ngoài tầm mắt, số ít huấn luyện gia thở dài chán nản vì bỏ mất cơ hội giao lưu với một thiên vương kiêm luôn cả Champion.
Lance được tiếp đãi chu đáo, nhiệt liệt chào mừng từ người dân, dù gì hắn được liên minh nhờ giúp hòn đảo giải quyết phiền phức.
Sau khi đếm kĩ càng số lượng thành viên Team Rocket, Lance chợt cau mày, nhiều thế này hắn không một lượt bảo Dragonite chở nổi.
Đành chịu, đợi lát liên lạc liên minh xong bọn họ sẽ gửi thuyền.
Ngài thị trưởng kể lại toàn bộ rõ ràng cho hắn, Lance tò mò rằng mấy người huấn luyện gia trẻ tuổi kia là ai, đủ khả năng xử lý Team Rocket và phá luôn đống Life Orb bọn chúng đặt trong rừng.
Lance muốn thử gặp mặt bọn họ, có điều ngài thị trưởng hơi ấp úng rồi nói thẳng rằng bọn họ sẽ từ chối, ai nấy đều kiệt sức nên trạng thái mệt mỏi.
Lance chẳng định bắt ép gì, hắn chỉ đơn giản dâng lên chút hứng thú ít ỏi mà thôi.
Accel cuối cùng được nằm ngủ một giấc trọn vẹn trên chiếc giường êm ái.
Mawile tương tự, nó vươn vai một cái, mau chộp lấy gối ôm nhắm mắt tiến vào vùng đất mộng mơ.
Accel không thả Trapinch ra ngoài, bởi đoán nó đang yên tĩnh trong quả cầu Pokemon, khỏi quấy rầy nó thời điểm hiện tại, chuyện Team Rocket đã kết thúc, sắp sửa đến lúc nghe câu trả lời từ Trapinch.
Accel cảm giác bây giờ hắn đang ở thiên đường, tiếng ngáy của hắn vang khắp phòng.
— QUẢNG CÁO —
Mawile sớm tự động điều chỉnh nhiệt độ xuống mức phù hợp rồi đắp chăn thoải mái, bỗng nó cảm giác thiếu một thứ, Mawile kéo tay Accel đặt sang người mình để yên tâm.
Nó cứ lo lắng Accel bỏ trốn trong khi hắn đang ngủ thật say sưa, trời sập còn chưa chắc tỉnh.
Lần này Ken không làm kẻ phá hoại, Accel cùng Mawile lười nhác ngủ quên hết mọi thứ.
Trời chiều ngày hôm sau hắn mới lăn lộn lung tung ngồi dậy, kiểm tra đồng hồ để biết thời gian hiện tại.
Ngáp cộng thêm hiệu ứng chóng mặt vì quá giấc, dẫu sao chuyến tàu trở lại Goldenrod mua ban đầu Accel đã xác định bỏ qua từ lâu.
Mawile đạp lưng hắn mấy cái, Accel quay lại thì thấy Mawile miệng nói mớ, chân tay vùng vẫy giống chơi trò nào đó trong mơ.
Accel lầm bầm: “Hèn gì khi ngủ mình cứ khó chịu, giờ hơi ê ẩm toàn thân...”
Hắn trước tiên đánh răng rửa mặt, chuẩn bị đi mua vài món điểm tâm cho Mawile, thức ăn của nó chẳng còn chút nào.
Nhưng hắn chợt nghĩ Mawile thức dậy không tìm được mình liền buồn bã nữa nên thôi, chờ nó cùng đi chung, kiếm một nhà hàng chất lượng chiêu đãi nó.
Mawile dụi mắt, nó lơ ngơ ngắm trần nhà vài giây, cấp tốc nhớ tới một chuyện xong vội vàng ngồi thẳng, ngó nghiêng xung quanh, kiếm Accel mà không thấy đâu, nó lại rưng rưng sắp khóc.
Accel mới chui vào nhà vệ sinh rửa mặt liền hoảng hốt ngay lập tức chạy ra trấn an: “Bình tĩnh đi, ta ở đây! Không có chuyện bỏ mặc ngươi một mình...”
Mawile nhảy đến ôm lấy Accel nức nở, hắn tự tát mặt mình, hình như tình hình càng ngày càng tồi tệ hơn.
Nỗi sợ hãi khi thiếu vắng hắn đột nhiên phát triển quá mạnh, Accel chẳng biết làm sao mới đúng, cứng rắn với nó ư? Cách này hợp lý nhưng mấu chốt ở chỗ chính bản thân Accel còn không nỡ dùng biện pháp đó.
Tốn kha khá công sức dỗ dành nó tương tự một đứa trẻ, dẫn theo nó dạo phố, Mawile ngồi ở vai Accel kêu mấy tiếng, nó đòi thứ gì hắn đều mua cho, bao gồm cả vài món đồ chơi hình Pokemon.
Nó rất thích nên tạm thời im lặng nghịch ngợm, buông tha hai bên tai Accel.
Ăn uống thỏa mãn tại một nhà hàng sang trọng, Mawile bây giờ đã biết sử dụng dao nĩa, nó từ tốn chứ chẳng gấp rút ngốn hết.
Xem xét kĩ càng thì Mawile tiến bộ nhiều mảng so với lúc vừa du hành cùng Accel.
Đúng là chẳng thể than thở vấn đề gì ngoại trừ việc liên quan đến Accel.
Có thể khẳng định chiều Mawile thành hư lỗi lầm hoàn toàn do hắn, nó giỏi khoản chiến đấu còn lại đều dựa dẫm vào Accel.
Cứ tiếp tục thật sự không ổn, mỗi giây phút trôi qua hắn vắt óc suy nghĩ phương pháp khác dạy dỗ Mawile nhưng thất bại thảm hại.
Cuối cùng Accel bỏ cuộc, tới đâu cũng được, làm huấn luyện gia quá tốt khổ sở thế đấy.
Ngắm bộ dạng vui vẻ của nó thì bao phiền não liền biến mất, Accel tình cờ gặp Mina và Emily trên đường, Emily dắt tay Mina đi khắp nơi chụp ảnh, Accel chú ý rằng tối nay náo nhiệt lạ thường.
— QUẢNG CÁO —
Emily mời đi chung nên hắn thuận theo, lát sau còn thấy cả Apex cùng Ken nữa.
Tất cả tập hợp một chỗ, Emily xem đồng hồ điện thoại kế đó nàng hớn hở nói: “Sắp đến thời điểm khai mạc lễ hội đấy!”
Mọi người chẳng ngạc nhiên, chỉ riêng mỗi mình Accel thắc mắc: “Hả? Lễ hội? Bây giờ luôn? Sao ta chưa nghe qua...”
Ken lắc đầu, giọng miễn cưỡng: “Hiển nhiên thôi, bọn ta gõ muốn sập cửa rủ ngươi tham dự nhưng ngươi ngủ tựa xác chết...!Ai không biết lầm tưởng án mạng đã xảy ra trong căn phòng...”
Accel cười trừ, hắn uể oải cực kỳ, một khi đã ngon giấc chắc chắn chẳng âm thanh hoặc lời kêu gọi nào lọt tai nổi.
Apex cắn thanh xiên que, nhai nhồm nhoàm trêu chọc: “Ta cược với bọn họ thử coi liệu ngươi rời khỏi phòng hôm nay không...!Kết quả ai cũng dứt khoát chọn ngươi ngủ tiếp, nhớ lại đủ khiến ta kém chút sặc...!Haha...”
Accel đen mặt, ngượng thoáng qua xong thôi, mà thế giới này vẫn tồn tại nhiều điều chưa khám phá thật.
Hắn nhớ trên Anime làm gì có một lễ hội khác ngoài Whirl Cup ở đảo Red Rock.
Hỏi rõ mới hiểu mục đích chủ yếu là tạ ơn Lugia che chở, cứ bốn tháng một lần.
Dường như chuyện Lugia mất kiểm soát được mọi người thống nhất giữ kín bí mật, dù sao nó chưa gây thiệt hại lớn cho hòn đảo.
Lance đã sớm rời khỏi, Champion kiêm tứ thiên vương bận rộn là chuyện thường.
Ken chợt nhớ một thứ quan trọng: “À quên, phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ ngài thị trưởng giao.
Ta đã chia xong chuyển sang tài khoản huấn luyện gia của ngươi, giờ rảnh rỗi kiểm tra xem.”
Một dạng tương tự tài khoản ngân hàng kiếp trước, một số huấn luyện gia đăng kí bằng thẻ xác nhận từ liên minh Pokemon.
Accel đã lựa chọn mở tài khoản lúc vừa hoàn tất thủ tục cần thiết tại thị trấn New Bark.
Hắn cũng gửi phần lớn số tiền kiếm được ở nhà thi đấu Pokemon vào.
Nếu dùng điện thoại công nghệ cao thì thuận tiện hơn, hắn chưa mua đành phải ghé ngang trung tâm Pokemon mượn máy tính truy cập.
Đã biết trước nhưng Accel vẫn khó khăn kiềm chế nhịp đập trái tim, tài khoản của hắn tăng thêm một đơn vị, tự đặt tay lên ngực ổn định.
Hắn tắt màn hình máy tính rồi quay lại chỗ bọn họ đang đợi, gật đầu ngầm thông báo với Ken rằng suôn sẻ.
— QUẢNG CÁO —
Accel âm thầm quyết định sắm một cái điện thoại, giúp hắn dễ liên lạc người quen kèm rất nhiều điểm lợi khác, ví dụ chụp mấy tấm ảnh đáng yêu của Mawile để thỉnh thoảng ngắm nữa.
Kế là gửi cho cha mẹ cùng chiêm ngưỡng Mawile tuyệt vời nhường nào.
Mới tưởng tượng thôi mà Accel đã cực kỳ hào hứng, Mawile ngồi yên chậm rãi thưởng thức bánh gạo.
Cả đám trò chuyện hăng say khá lâu đến mức quên luôn lễ hội đã bắt đầu, pháo hoa bắn tưng bừng, sáng rực bầu trời, nhiều người đốt đèn lồng thả bay lơ lửng, kèn trống rồi thêm những vũ công dàn hàng nhảy múa.
Accel vốn chẳng ưa thích các nơi đông người ồn ào nhưng được bên cạnh bạn bè thì cảm giác này cũng không tệ lắm.
Hắn quăng lên quả Pokeball, thả Trapinch ra ngoài, không khí náo nhiệt bây giờ nó chui trong quả cầu đưa Mawile độc chiếm sẽ thiếu công bằng.
Tận dụng lễ hội tăng cường độ thân thiết giữa Accel và Trapinch, thật đúng là một sáng kiến hay.
Người qua lại liên tục nên hắn đặt nó ngồi chỗ vai phải, tuy vậy Trapinch hơi xấu tính, nó cố tình bò tới đầu chủ xong thè lưỡi chọc tức Mawile.
Vị trí đấy Mawile thậm chí chưa thử lần nào, đương nhiên nó bực bội tranh giành gay gắt.
Một hồi hai con nắm giật mạnh lỡ mất vài sợi tóc, Accel lớn tiếng lôi cả hai xuống giáo huấn một trận, chúng lườm nhau cố gắng đổ tội cho đối phương chứ không nhận rằng bản thân sai.
Accel lấy tay che mặt, nguyên đám phía sau thừa dịp cười cợt, Apex mắc nghẹn khiến Ken phải mở chai nước đổ vào miệng hắn.
Bọn họ phát hiện Mina đang đeo bám một huấn luyện gia dẫn theo Duskull, nàng đáng sợ đến nỗi người đó thu hồi nó về Pokeball rồi quay đầu chạy trốn, Mina còn tính đuổi nhưng bị Emily ngăn cản.
Một buổi tham gia lễ hội chứa đầy tiếng cười, khoảnh khắc hiện tại Accel mãi mãi không bao giờ quên.
Hắn ngước nhìn những ánh sao, thầm nói: “Vậy đây chính là cảm giác khi đi du hành sao? Từng chút khai sáng linh hồn chứa đầy buồn bã của mình kiếp trước...”
Hai má Mawile ửng hồng vì vị ngọt cây kẹo đủ màu Accel mua cho nó, Mawile trông gương mặt Accel hơi ngơ ngác giống hồi tưởng mấy thứ chẳng vui vẻ.
Nó kêu nhỏ một tiếng, gấp cầm cây kẹo đưa hắn, còn cả Trapinch cạnh bên an ủi.
Accel xoa đầu chúng, nhẹ nhàng nói: “Có các ngươi thì chuyện gì ta cũng vượt qua được...”.