Pokemon Hành Trình Bất Tận


Accel lên đường chậm trễ hơn dự tính ban đầu, hắn cứ tưởng chuyến tàu tiếp theo quay lại thành phố Goldenrod sẽ cập bến vào buổi sáng.

Ai ngờ được, do đủ thứ vấn đề nên tạm hoãn khá lâu, kết quả Accel cùng Mawile ngồi chờ đợi mấy tiếng đồng hồ mòn mỏi.
Chuyến tàu đến giữa trưa, cộng thêm hai tiếng chờ hành khách lên đủ hết nữa.

Rốt cuộc gần cận chiều thì nó mới khởi hành, Accel sớm đã hỏi thăm Trapinch về quyết định của nó, như Accel tính toán trước, hắn có thừa tự tin chắc chắn Trapinch sẽ chấp nhận.
Quả nhiên hắn dự đoán chẳng sai, mặc dù Trapinch còn hơi ngượng và khó chịu một số điểm với Mawile nhưng xét riêng phần Accel thì tương đối phù hợp yêu cầu.

Nội tâm Trapinch cố gắng giảm bớt mấy phần, nó chưa thành thật hoàn toàn chứ nó đã đồng ý đi cùng Accel sau đợt giải quyết Team Rocket tại hang ổ dưới lòng đất rồi.
Đành ngủ một đêm trên tàu, trời vừa sáng khoảng chừng bốn năm giờ liền tới Goldenrod.

Còi báo hiệu vang khắp mỗi phòng, Accel sớm thức dậy, dắt theo Mawile chuẩn bị hướng thẳng đến nhà thi đấu Pokemon.

Ánh mắt hắn nghiêm nghị, nhất định hôm nay Accel phải lấy được huy chương đầu tiên, sau đó tìm hiểu thử đạo quán kế tiếp.
Shiny Mareanie mở mắt, nó không chút biểu cảm nào, một cú sốc lầm tưởng bản thân lên sai tàu đánh vào tâm lí nó quá mạnh mẽ.

Nó buồn bực mở vài cái xúc tu, che một phần nắng chói chang, Shiny Mareanie trạng thái hiện tại khá tiêu cực, nếu Pokemon hoặc con người làm nó giận thì sẽ gánh hậu quả rất lớn.
Shiny Mareanie liếc sang phía những hành khách đang bước xuống tàu, bọn họ trong mắt nó giống tia sáng ảm đạm vậy, hai màu trắng và đen.

Nó vừa định thả lỏng bản thân để lặn chợt phát hiện một người rực rỡ le lói giữa nơi đông đúc.

Shiny Mareanie dụi nhẹ mắt, nó khó tin tưởng điều đang hiện hữu là thật hay giả, nó thoáng thấy Accel lẫn Mawile.
Bọn họ cười đùa vui vẻ, vẫn cứ đặc biệt kiểu thế từ khoảnh khắc Shiny Mareanie gặp bọn họ ở đảo Blue Point.

Nó bắt đầu kinh ngạc vỏn vẹn vài giây rồi gấp gáp muốn nhảy đến nơi đó, nó chẳng quan tâm bị con người chú ý các màu sắc! Accel ngay đằng kia thôi, lỡ mất biết bao cơ hội quý giá, nó dám đảm bảo mình tỉnh táo, đó không phải ảo ảnh.
Nó nhảy bật một phát mạnh đặt chân lên bờ.

Một ít người xung quanh dường như đơn giản lườm sơ qua, bọn họ thường gặp nhiều lúc tương tự vậy, Pokemon hệ nước thi thoảng trồi khỏi biển, đi quanh quẩn gần bến cảng hoặc những Pokemon đã có chủ.

Tình huống cực quen thuộc nhìn mãi thành mất hết cảm xúc hay hứng thú gì.
Ánh đèn mờ phối hợp màn sương sớm giúp Shiny Mareanie che giấu được phần màu sắc đặc biệt đỏ ở vài chỗ.

Accel hắt xì một cái vì thời tiết lạnh buốt, Goldenrod tuy bây giờ chỉ tờ mờ sáng nhưng thật lắm người qua lại tấp nập.
Accel lấy vội chiếc áo khoác nhà thi đấu Pokemon che chắn, riêng về Mawile nó không cảm nhận các thay đổi rõ ràng bởi là Pokemon thép.

Cơ mà chui vô trước người Accel, thò đầu nhỏ quan sát cũng là trò ưa thích của Mawile, Accel tiếp tục hắt xì, có vẻ giống sự chuyển biến ấm áp từ đảo Red Rock thành lạnh run khiến hắn tạm thời trúng bệnh.
Đầu óc chẳng thoải mái, hắn tranh thủ lật bản đồ rồi tới nhà thi đấu.

Mawile xếp gọn nó lại xong phụ trách cất ngược vào ba lô, Accel làm người hướng dẫn chẳng đầy một tuần, có vài vị trí của Goledrod nhớ không đúng, hắn cần cẩn thận lạc đường.
— QUẢNG CÁO —
Shiny Mareanie choáng váng, nó trông thấy Accel đi vào dòng người tiếp là biến mất.

Nó nhảy lên cao quan sát đều chẳng gặp được hắn, Shiny Mareanie thầm nghĩ chẳng lẽ nó thêm một lần bị mất dấu ư?
Còn may mắn chút, khi Accel mặc áo khoác nó đã ghi nhớ hình dáng, Shiny Mareanie nhìn một người ăn mặc đồng phục từ kiểu đến màu đều tương tự cái của Accel.

Nó phán đoán rằng bọn họ thuộc chung một nhóm hay đại loại thế, nó nhanh bám sát người đó.
Ở Goldenrod, người ta thường thả rông Pokemon cho nó thoải mái dạo chơi rất nhiều, chẳng ai nghi ngờ Shiny Mareanie là Pokemon hoang dã.

Bọn họ bận rộn chuyện riêng nên lười tò mò các thứ khác, một trở ngại cũng không tồn tại, Shiny Mareanie chạy theo tới nhà thi đấu.
Mới sáng sớm đã kha khá người đến tập luyện! Bọn họ thuê người hướng dẫn đánh một trận cùng mình xong chỉ vài điểm còn sai sót.

Daniel gỡ xuống chiếc kính, anh ta thở một hơi nhẹ, quăng lên quả Pokeball thả Nidorino đối đầu với Venomoth.
Một loại Pokemon song hệ độc và côn trùng, tiến hóa từ Venonat, loài Pokemon bướm đêm.

Đặc tính hoạt động buổi tối, nó săn bắt vài dạng côn trùng nhỏ trong tự nhiên.

Ở đây đang nói đến là côn trùng thật sự chứ không phải Pokemon.

Đôi cánh mang khả năng rải nhiều phấn tác dụng gây tê liệt, độc, ngủ, Venomoth nằm trong đám Pokemon tương đối khó chịu.

Nó tận dụng tối đa lợi thế bay được, Venomoth lần lượt dồn đống hiệu ứng.

Daniel thầm khen ngợi nhưng bấy nhiêu thôi vẫn non nớt lắm.
Nidorino miễn nhiễm độc thêm nữa là sở hữu lớp da rắn chắc kia thì thừa sức chống đỡ đống phấn, trường hợp duy nhất là thông qua hít thở.

Nidorino đã dính phấn ngủ có điều không sao hết, dựa vào phần thực lực bỏ xa Venomoth nên trụ vững.
Sức chiến đấu cùng độ tập trung giảm mạnh, Nidorino nghiêng trái phải liên tục, nó cảm giác hơi khó khống chế thân thể, dường như mọi lúc có thể ngã gục.

Daniel thoáng ít ngạc nhiên, phấn tê liệt cần tiếp xúc tới da Pokemon mới kích hoạt được.

Huấn luyện gia đứng đằng kia, Venomoth của hắn điều khiển luôn cả phấn đã rải ư? Kiểm soát chiêu thức nằm mức thượng thừa, thứ này đòi hỏi tiềm năng Pokemon nữa, chẳng đơn giản khoản rèn luyện.
Hiện tại Daniel thua bởi tí xem thường thiếu niên trước mặt, tốc độ tiến bộ thật kinh khủng, mỗi một tuần mà thôi! Chứng tỏ tư duy chiến thuật hạng cực cao, huấn luyện gia tài giỏi thêm nhạy bén khiến anh ta chợt nhớ tới Accel, hắn nhắn lại rằng đi tìm Pokemon thứ hai xong mất tích gần cả tuần, hàng đống yêu cầu bỏ dở.
— QUẢNG CÁO —
Daniel thông báo ngừng: “Dừng tại đây, huấn luyện gia tân thủ bây giờ đều phát triển nhanh vậy sao? Hay do ta bắt đầu lão hóa...”
Dàn quản gia người hầu đứng bên kia cung kính dâng nước, vang kèn trống chúc mừng chiến thắng.

Hiển nhiên tên huấn luyện gia tân thủ Daniel vừa bại dưới tay là Khan, ban đầu hắn muốn nhờ Accel nhưng hiện tại nghe nói đang vắng mặt, đành lựa chọn Daniel.
Chẳng biết nên gọi Khan là tên tài năng thật sự hoặc điểm may mắn cao ngất ngưỡng! Cyndaquil lĩnh ngộ Fire Blast chấn động tận mấy giáo viên ưu tú, bọn họ tò mò rốt cuộc Accel giỏi cỡ nào.

Đồng học cũng tin lời ba hoa của hắn chạy tới yêu cầu Accel giúp đỡ.
Dẫu Accel chẳng có ở đây nhưng số yêu cầu hắn nhận đều tăng liên tục, chưa thấy dấu hiệu giảm xuống.

Trong khi sự thật chuyện Fire Blast học thành công không chút liên quan khả năng Accel, mấu chốt do chuột lửa Cyndaquil Khan nuôi dưỡng mới đúng.

Đâu thể mọi lúc đều may mắn xuất hiện con Pokemon ảo diệu giống thế.
Bởi vậy Accel luôn lựa chọn cẩn thận, loại yêu cầu khá ổn thì hắn yên tâm thực hiện, lập tức loại vài cái khó kiểu trên trời như giúp đỡ một con Wobbuffet học Earthquake, mời đi thiên đàng mà nhờ.

Toàn đống yêu cầu vô lí chiếm đa số, tham tiền sẽ dễ mất danh tiếng.
Khan biểu hiện cảm ơn rồi ném mấy viên năng lượng cao cấp thưởng cho Venomoth.

Tên này đúng dạng nhà giàu còn số hưởng, vườn nhà rộng đến mức Pokemon hoang dã tưởng rằng thảo nguyên, kéo bầy sinh sống.

Một ngày đột nhiên Venonat xông vào nhà, đám hầu cận không đủ sức cản nó, Venonat ngửi mùi, nó nếm thử vài viên năng lượng khẩu phần của Cyndaquil liền tiến hóa.
Để ăn ngon nên Venomoth quyết định phục tùng Khan, cách này hiệu quả hơn cả dùng tình bạn cảm hóa Pokemon thương hiệu từ Ash.

Mà điểm đáng bàn là Pokemon tiềm năng tốt tự nguyện nhảy vô nhà cho hắn bắt, điểm này không phải may mắn thì giải thích kiểu gì?
Daniel cảm giác tỉ lệ Khan trở thành một nhà huấn luyện cấp cao cực lớn, chỉ cần giúp hắn tích lũy kinh nghiệm thì tương lai khó đoán chắc được sẽ chạm tới bậc nào.

Anh ta không kiệm vài lời khen, vỗ vai hắn nói: “Ngươi với Accel thật giống, biết đâu tầm vài tháng ngươi đã dư sức đánh bại hết sáu Pokemon của ta đấy, cố gắng nhé!”
Khan mặt hơi khiêm tốn, phủ nhận: “Làm sao có thể...!Ngươi nâng ta quá cao thôi, vẫn cần học hỏi nhiều lắm.”
Dạng người thực lực mạnh lại chẳng kiêu ngạo Daniel rất sẵn sàng kết bạn, anh ta càng cười to hơn: “Được, được...!Tiếp tục phát huy!”
Bỗng, xung quanh sân huấn luyện số ba đột ngột đứng tập trung nhiều người, bọn họ trò chuyện, bàn tán chắn tầm mắt, tạm thời không quan sát được diễn biến gì tại sân đấu.

Daniel đi trước vẫy tay: “Chuyện này cực bình thường ở đây, có vẻ là một trận hấp dẫn, coi thử xem...” — QUẢNG CÁO —
Khan theo Daniel tiến sang chỗ khu vực đông đúc, bọn họ cố gắng chen qua đám người để thấy toàn cảnh.

Một con Mareanie đang đánh kịch liệt với Beedrill, phần tốc độ lợi thế trước Mareanie ngỡ là chẳng hề có, Mareanie chiếm ngược đẩy con Beedrill khá khổ sở.
Daniel xoa cằm, giải thích giúp Khan: “Loài Mareanie thuộc dạng hiếm thấy ở Johto, ta gặp huấn luyện gia sở hữu nó chưa đếm đủ mười...”
Khan hắn thoáng ngạc nhiên, cảm thấy ít ỏi phần không đúng.

Cơ thể con Mareanie ấy thật kì quái, hắn đọc sách, hình ảnh chụp chưa từng ghi nhận Mareanie bình thường nào xúc tu mang vài đốm đỏ.
Duy nhất Shiny Mareanie mang màu đỏ thôi, chưa kể kia là toàn thân đều như thế.

Hắn tạm thời khó nghĩ chính xác, chẳng lẽ con Mareanie đấy thuộc dạng biến dị? Nếu đúng thì chủ nhân của nó thật may mắn, Khan vô thức nói nhỏ: “Khoan đã, huấn luyện gia đâu?”
Daniel nhíu mày xong thắc mắc: “Ừ nhỉ? Sao chỉ có mỗi người mệnh lệnh Beedrill trên sân?”
Người bên cạnh hoặc tới sau cũng cùng đặt câu hỏi tương tự, một số người góp mặt từ đầu liền mở miệng: “Con Mareanie đó là hoang dã, nó thình lình xuất hiện, bọn ta lầm rằng Pokemon có chủ nên mặc kệ nhưng nó bỗng dưng xen vào trận đấu, tấn công gây động tĩnh lớn.”
Daniel lau mồ hôi trán, anh ta hiếu kỳ tí: “Bằng cách gì Pokemon hoang dã lạc đường trong nhà thi đấu Pokemon được? Mà con Mareanie này thật sự vô chủ á? Sức chiến đấu kinh khủng...”
Tiếng thở dài nặng trĩu, một thanh niên tiếc nuối bước ra: “Ngươi nhìn bấy nhiêu đã đánh giá, nó sớm hạ gục ba huấn luyện gia trong đó một người là trọng tài, tính toán thì trước mắt đã là trận thứ tư...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui