Sau khi tất cả người lớn trong phòng thảo luận hoàn tất vấn đề thì điều tra viên từ liên minh Pokemon đứng dậy chào rồi nhanh chóng rời đi.
Accel phải công nhận người này thật sự rất bận rộn, giữa cuộc trò chuyện hắn cứ liên tục nhìn đồng hồ để canh chừng giờ giấc.
Kế đó thiên vương Prima cũng chào tạm biệt, còn lại mỗi hai chị em Daisy, Misty và đám Accel.
Giáo sư Oak trông thấy tuổi Misty có vẻ ngang với cháu mình liền chủ động đưa ra lời mời: “Ta thấy em gái ngươi Misty giống như mắc chứng sợ hãi Pokemon, tuy chỉ có mỗi Gyarados nhưng điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai trở thành nhà huấn luyện của nàng.
Hay là vậy đi, sắp tới ta tổ chức trại hè Pokemon dành riêng cho những đứa trẻ, tạo cơ hội cho chúng tiếp xúc các loài Pokemon hoang dã, ngươi thấy thế nào?”
Daisy ban đầu hơi băn khoăn đề nghị này, đành liếc mắt xem ý kiến Misty, gặp Misty không có biểu hiện gì từ chối mới cười chấp nhận: “Được, vậy ta đành làm phiền ngài.”
Còn ở một bên bị bắt ngồi im nghe ngóng không được nói chuyện một khoảng thời gian dài, ba đứa Accel vốn đã ngứa ngáy tay chân.
Đột nhiên nghe loáng thoáng về trại hè Pokemon khiến bọn họ nổi lên hứng thú, khác lần trước là gặp Pokemon hoang dã nguy hiểm nên mới bị la mắng và nghiêm cấm, lần này là chính thức được đi vào rừng chơi đùa.
Gary là đứa đầu tiên đặt câu hỏi: “Ông, sao cháu chưa từng nghe qua về chuyện này?”
Giáo sư Oak lắc đầu, giơ ngón trỏ lên nói trong tự hào: “Đấy đương nhiên, ta chỉ vừa nảy một sáng kiến gần đây mà thôi.
Mục đích khiến trẻ con càng ngày càng hứng thú thu phục các Pokemon, việc nghiên cứu của ta cũng trở nên thuận lợi hơn...”
Giữa chừng mới nhận ra bản thân lỡ lời nói quá nhiều, giáo sư Oak ho nhẹ vài tiếng chỉnh lại giọng: “Tóm lại là chuyến đi này giúp các ngươi học tập và có cái nhìn tốt hơn về Pokemon.
Tất cả trẻ con trong thị trấn hoặc vài nơi khác đều có quyền đăng kí tham gia khi được sự đồng ý từ phụ huynh.
Riêng ba đứa các ngươi là bắt buộc.”
Accel trách thầm trong lòng: “Hóa ra chẳng phải ý tốt gì.
Chủ yếu muốn đám nhóc lớn lên thu phục nhiều Pokemon xong gửi về cho ông nghiên cứu...!Bấy nhiêu bày đặt vẽ vời đủ thứ, nào là trại hè rồi chứng sợ hãi Pokemon...”
Ash, người cắm cúi ăn sạch chiến bánh kem nhỏ trên bàn lúc này mới thắc mắc: “Vì sao ba đứa bọn cháu lại là trường hợp bắt buộc?”
Accel thật sự muốn đánh đầu Ash một cái bởi tội không chịu động não, cần phải suy nghĩ sao?
Ba đứa chúng ta sống sót giữa trận chiến kinh khủng của Ursaring và Gyarados, nói đúng hơn là câu kéo thời gian chờ cứu viện đã chứng tỏ độ lanh lẹ, tố chất cần có của một huấn luyện gia tiềm năng.
— QUẢNG CÁO —
Mà mục đích chính khiến chuyến đi này được tạo ra là để kích thích sự tò mò về Pokemon, làm cho lũ trẻ con muốn trở thành nhà huấn luyện.
Giáo sư Oak sau chuyện vừa qua chắc chắn đã nghĩ đủ cách thuyết phục cha mẹ Accel và Ash, riêng Gary ngay từ đầu số phận đã xác định.
Bất quá Accel không dư hơi đi giải thích từng li từng tí, hắn để phần đó cho giáo sư Oak.
Quả thật đúng như vậy, giáo sư Oak tóm gọn lại dùng bao nhiêu lời mật ngọt, hoa mỹ dụ dỗ Ash và Gary kèm theo hứa hẹn các loài Pokemon mới mà bọn chúng chưa từng thấy bao giờ.
Accel chỉ biết cười khẩy khi trông thấy Ash và Gary cặp mắt giống hệt đang lấp lánh ánh sao chờ mong.
Accel dám lấy danh dự ra đảm bảo bước vào rừng hai người bọn họ cùng lắm nhìn thấy mấy loài Pokemon côn trùng là hết cỡ.
Hoặc thêm Magikarp hay vài con Pokemon nước vô hại sống ở rìa khu rừng, kể từ lúc chứng kiến Ursaring và Gyarados chiến đấu Accel đã mất đi hứng thú với mấy con Pokemon quanh vùng này.
Nói thì hơi tính xa một chút, Accel biết rõ những loài Pokemon bình thường mạnh mẽ được coi như bán thần trong thế giới Pokemon.
Accel đặt mục tiêu ít nhất phải có được một, ở game thì bọn chúng nổi tiếng vì không phải Pokemon huyền thoại mà sở hữu tổng điểm chỉ số lên đến 600.
Còn thế giới Pokemon thực tế bọn chúng vẫn có chỗ đứng nhất định, phần lớn các Champion đều có một con bán thần hoặc cận bán thần.
Vài loài trong số chúng cực kỳ hiếm thấy, ngược lại nhiều loài khá dễ tìm.
Mà tất cả đều là kiến thức sách vở nên tỉ lệ chính xác chiếm khoảng ba mươi phần trăm, bảy phần kia thuộc về thực hành cần đợi tới khi Accel tròn mười tuổi chính thức là một huấn luyện gia đã.
Đương nhiên cũng tồn tại vài phần ví dụ đúng như Dratini chẳng hạn.
Trường hợp này ở Kanto xếp vào loài Pokemon quý hiếm cần bảo vệ tuyệt đối nên nếu không muốn ngồi tù thì đừng động vào.
Thu phục Dratini chỉ mỗi cách đi vào các vùng khác nơi số lượng loài Dratini đã tăng ổn định hoặc dư dả thôi.
Bán thần Pokemon cũng chưa hẳn vô đối, nhất là ở cái thế giới bất kì điều gì đều có thể xảy ra này.
Kĩ năng hay tất cả mọi thứ không đơn giản kiểu mấy con số, quan trọng nhất ở mối liên kết giữa huấn luyện gia và Pokemon nữa.
Trong nguyên thời không, ngày trước Accel hay chỉ trích Ash cứ sắp thua lại bật công tắc sức mạnh tình bạn.
Nhưng nếu để ý kĩ thì toàn bộ Pokemon của Ash phương diện tinh thần và ý chí rất mạnh, đa số các trận chiến Ash thường dùng Pokemon chưa tiến hóa đối đầu đã tiến hóa và thậm chí thắng được.
Cuộc trò chuyện không kéo dài lâu lắm, giáo sư Oak nói với Daisy thời gian chính xác là hai tuần sau tập họp tại đây.
Cuối cùng, Daisy và Misty chuẩn bị lên đường quay về đạo quán thành phố Cerulean.
Misty lần lượt lễ phép cúi chào giáo sư Oak rồi vẫy tay nói vài câu với Gary và Ash.
Mỗi tới phiên Accel, gương mặt Misty chuyển sang tà ác, chẳng hề giống đứa trẻ dễ thương chút nào.
Misty cười xảo quyệt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng Accel khiến hắn lạnh cả sống lưng, đập tay một cái chậm rãi nói: “Hẹn gặp ngươi hai tuần nữa, ráng mà sống nhé!” — QUẢNG CÁO —
Accel giật mình vì phát hiện bản thân đang run rẩy lúc nào không hay.
Hắn rất muốn hỏi hiện tại xin lỗi còn kịp không, tiếc rằng Misty đã chạy nhanh đi khuất tầm mắt.
Hắn đành nuốt lời ngược xuống, thử tưởng tượng cảnh Misty sẽ làm gì hắn hai tuần nữa, muốn hối hận nhưng hết thảy đã muộn màng.
Gary nhìn Accel hồn phi phách lạc, thông lệ cũ vỗ vai an ủi bạn bè: “Ngươi tự làm tự chịu trách ai đây, đừng lo lắng, ta nghe nói bị con gái đánh thì mất mặt chứ lực yếu ớt như kiến cắn.”
Accel thật sự muốn phản bác: “Vậy ngươi chịu kiến cắn thay ta đi.”
Nhưng kết quả không mở miệng nổi, thà rằng dư thời gian nghĩ cách hai tuần sau né tránh càng tốt hơn.
Hội trại Pokemon ngay từ đầu hắn đã không có nhiều mong đợi giờ càng muốn ngủ ở nhà cho xong.
Lúc cả ba đang định nhà ai nấy về thì bỗng nhiên chuông cửa nhà giáo sư Oak reo lên.
Tiếp theo đó, giáo sư Oak mặt mày hí hửng bước ra bên ngoài.
Đám Accel hơi cảm thấy hiếu kỳ quyết định ngồi lại đây một chút, giáo sư Oak cộng thêm một người mang áo tiến sĩ giống nhau đi đến, cả hai người đang đỡ lấy một vật cồng kềnh.
Vì nó được che đi tạm thời nên không rõ là thứ gì, chiều dài mười mét rộng cỡ năm mét.
Đợi mọi chuyện xong xuôi, giáo sư Oak liếc nhìn ba đứa đang ngồi trên ghế nói: “Muốn biết đây là gì lắm phải không?”
Đám Accel đồng loạt gật đầu, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi.
Giáo sư Oak phối hợp nhịp nhàng cùng người kia chậm rãi mở tấm màn đen ra.
Nó chính xác là một cái lồng kính lớn, bên trong chứa ba quả trứng khổng lồ phải lớn cỡ nửa người đám Accel.
Accel kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ đây là trứng Pokemon?”
Trong ba đứa trừ Accel đã có kinh nghiệm vì được thấy ở kiếp trước, Gary và Ash chưa từng gặp trứng Pokemon, ngay cả khi xem tivi các kênh về Pokemon chỉ nói sơ xài về việc tất cả Pokemon đều được sinh ra từ trứng.
Giáo sư Oak cũng có chút ngạc nhiên Accel biết nhiều như vậy, vốn ông còn định khoe khoang vài câu nữa.
Dựa vào màu sắc từng quả trứng, Accel nhìn thoáng một cái liền biết chính xác hết ba loài.
Quả trứng phía ngoài bên trái màu xanh lá nhạt, bên phải là xanh biển và ở giữa là đỏ rực.
Hắn chắc chắn trăm phần trăm đây là bộ ba khởi đầu nổi tiếng của vùng Kanto gọi Bulbasaur, Charmander và Squirtle.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng Accel chẳng dại gì nói ra để khiến bị nghi ngờ, hắn giả ngốc hùa theo Gary và Ash tỏ vẻ hứng thú muốn biết rốt cuộc là loài Pokemon nào.
Gary làm nũng đòi giáo sư Oak tiết lộ, cơ mà giáo sư Oak lắc đầu, tỏ vẻ thần bí nói: “Hiện tại không phải thời điểm thích hợp, ngày mai mấy đứa nhớ bật tivi, lúc đó ta sẽ chính thức thông báo ba loài Pokemon này và cách để nhận nuôi chúng.”
Mặc dù Ash và Gary bỏ công nài nỉ nhưng giáo sư Oak kiên quyết không hé nửa lời khiến bọn họ hụt hẫng quay về.
Accel từ chối lời mời đi câu cá của Ash và Gary, hắn vừa thoát nạn, có cho tiền ép hắn cũng không tiếp tục đi liều.
Đến nhà, Accel tựa thường lệ dành chút thời gian đóng cửa nghiên cứu trong phòng riêng của hắn.
Từ lúc nhận thức trở lại kí ức tiền kiếp hắn đều hạn chế phung phí thời gian, dùng nó để ôn tập kiến thức Pokemon đối chiến ở thế giới cũ kết hợp sách vở thế giới này.
Accel hào hứng vươn vai: “Được rồi, hôm nay tìm hiểu về Sand Team!”
Chiều hôm sau, đúng như lời giáo sư Oak đã nói.
Ông lên chương trình tivi giới thiệu về đặc tính và hệ ba loài Pokemon khởi đầu vùng Kanto.
Thật ra chuyện người mới nhận được Pokemon từ lâu đã có rồi, đa phần là do liên minh Pokemon tài trợ hoặc các nhà khoa học nuôi dưỡng rồi mang tặng ở một số nơi, áp dụng cho mọi vùng đất.
Mỗi mấy đứa nhóc ở thị trấn Pallet mãi chơi đùa không thích tìm hiểu bao gồm Gary và Ash, ở các thành phố lớn của Kanto Charmander, Bulbasaur và Squirtle sớm đã thành Pokemon quen thuộc.
Nhưng tận hiện tại giáo sư Oak mới lên chương trình phát sóng trực tiếp để giải thích vì các huấn luyện gia thường bỡ ngỡ, khó làm quen khi vừa nhận được một trong ba Pokemon này.
Tất nhiên nếu ai cũng nhận thì nguồn nào chịu nổi, họ chỉ cho những đứa trẻ ưu tú được chọn mà thôi.
Đa số sẽ nhận Pokemon khởi đầu hơi thiệt một chút kiểu Pidgey hay Rattata, còn không muốn thì có thể nhờ hỗ trợ bắt hoặc tự sức bắt.
Mấy năm trước người mới ở thị trấn Pallet dựa vào may mắn xem giáo sư Oak đang nghiên cứu loài nào.
Có người nhận Sandshrew, người trúng độc đắc Nidoran.
Khả năng cao là giáo sư Oak quá tập trung nghiên cứu nên năm nào cũng quên xin giấy phép nuôi dưỡng bộ ba kia và tìm kiếm nguồn giống ổn định.
Chứ dựa vào danh tiếng của ông thì nhắm mắt cũng được duyệt.
Hôm kế tiếp, Accel đi tới đâu cũng bị mấy đứa nhóc tóm vào kể lể nào là bộ ba Pokemon tuyệt vời nhường nào, tương lai ta chọn con gì....