- Mayura-nee....
- Violet em....
Mayura ngạc nhiên, cô ôm bụng đứng dậy và nhìn linh hồn mờ ảo của Violet. Bỗng chốc giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt của cô. Nỗi đau dằn vặt trong Mayura đang lớn dần lên khi cô biết sự thật rằng mình đã....
- Nó không phải lỗi của chị mà Mayura-nee....
- Nhưng...
- Đừng lo Mayura-nee, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Nhưng hãy hứa dù chị có làm gì thì cũng luôn sống. Hãy để em chết đi, đừng để em sống mà cảm nhận nỗi đau mà.
- Violet?
Mayura tiến đến, cô muốn ôm chầm lấy Violet nhưng không thể nữa rồi vì cô chỉ luôn xuyên qua người Violet. Mayura nhìn Violet.
- Chị sẽ bắt chúng trả giá cho cái chết của obaa-chan và em.
- Sau khi lấy lại kí ức trước đây của mình thì em đã rất sợ. Em sợ rồi một ngày mình sẽ đối mặt với Mayura-nee. Em sợ mình sẽ lại mất đi những gì qun trọng mà em luôn gìn giữ. Nếu có thể ước thì em đã ước lúc đó chúng ta chưa từng phân tách ra làm hai. Em ước chúng ta luôn là một, luôn cùng chung một suy nghĩ và cảm xúc thống nhất.
- Violet?
- Xin chị đừng làm chúng ta phải cùng tổn thương mà. Em xin chị hãy tha cho họ đi.
- Cô không phải Violet. Rốt cuộc cô là ai?
Mayura bỗng dưng lạnh lùng nói, linh hồn Violet kia bỗng giật mình trước câu nói đó. Mayura dơ tay lên và túm chặt lấy cổ của Violet và quả nhiên cái linh hồn kia là pháp sư.
- Rốt cuộc tại sao ngươi lại đóng giả Violet? LINH HỒN CỦA CON BÉ ĐANG Ở ĐÂU?
Mayura hét lên, tên pháp sư đóng giả linh hồn Violet sợ hãi. Giọng run run.
- Tôi....tôi chỉ được....người....ta.....
- Sora Murasaki?
- Vâ....vâng........
Tên pháp sư đó sợ hãi. Mayura đã giết chất tên đó. Đôi mắt cô đỏ ngầu ánh lên tia chết choc, bàn tay cô nắm thành quyền, một kết ấn kiểu hoa văn đen xuất hiện, nó bám quanh tay của Mayura.
- Các người sẽ phải trả giá.
Nói rồi Mayura bắn pháo sáng lên trời, Hinna nhìn lên, cô nhìn ba người kia.
- Vậy đến đây thôi. Mayura cho gọi ta rồi. Lần này có vẻ cô ấy định sẽ giết hết tất cả các ngươi.
- Đã có chuyện gì hả?
- Sora Murasaki, hắn đã cho người giả làm linh hồn của Violet. Làm gì thì làm chứ làm cái việc đó thì Mayura điên lên là phải. Dù sao họ có quan hệ mật thiết mà. Tạm tha cho ba người vậy.
Nói rồi Hinna biến mất, tại nơi cao nhất của ngọn tháp trong thành phố. Mayura đang đứng đó nhìn xuống phía dưới. Hinna tiến đến.
- Đã có chuyện gì sao?
- Biết rồi mà còn hỏi. Lần này hãy giết toàn bộ bọn chúng đi. Không thể tha thứ cho chúng được, chúng đã đem Violet ra làm trò đùa.
- Muốn giết hết bọn chúng không phải chuyện khó khăn gì nhưng giết rồi thì sao? Chẳng phải có rất nhiều đứa thoát khỏi vụ ra tay tiếp sao?
- Vậy thì giết chúng bằng chính đôi tay này đi. Tôi sẽ làm, còn cô chỉ cần đi giết ba Ojo-sama, nhớ để lại ả Omojo, còn bọn tam pháp thì ta ta sẽ giải quyết cùng với Sora Murasaki.
- Tốt thôi nếu đó là điều cô muốn.
- Nhớ là để yên cho Yuki.
- Biết rồi.
Nói rồi Mayura đứng đó, một đôi cánh rất to và màu đen tuyền huyền bí của nó thật đặc biệt. Mayura bay đi, cô xuất hiện giữa bầu trời kia.
- Ngày hôm nay các người sẽ biết đến cái chết là gì, còn những kẻ đang sống kia, hãy cảm nhận nỗi đau đi.
Họ nhìn lên, Mayura vừa rứt lời thì bỗng dưng mọi thứ tối sầm lại, mặt trăng bỗng dưng màu đỏ máu và ánh sáng đó đã phóng xuống thành phố này, nó đã phá hủy mọi thứ thành trò tàn. Có thể nói nó san bằng thành phố này như chưa từng có, thành phố như chưa từng tồn tại.
- Chết tiệt, Violet đã.......
- Nói lời chào đi Mayura Seno.
Sora bỗng dưng xuất hiện và bên cạnh cậu chính là một Violet còn sống bằng sương bằng thịt. Lần này không còn là giả mạo nữa mà là một Violet chính hãng độc nhất chỉ có một. Violet đó đôi mắt vô hồn, đứng ngay sau Sora và không nói gì cả.
- Ngươi đã làm gì Violet hả?
- Như đã nói, ta chỉ muốn giết cô mà thôi nên ta đã dùng đôi mắt chứa đầy năng lượng khi vừa hút năng lượng từ đôi mắt của Violet để cấy vào cho Violet. Qủa nhiên đôi mắt mới này rất mạnh, nó giúp cô ta sống lại ngay lập tức nhưng phần ý thức và kí ức đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Thật hay phải không?
- Tên khốn. Ngươi đinh....
- Violet, giết cô ta đi.
Sora vừa rứt lời thì Violet tiến lên phía trước, Mayura đứng trước mặt Violet. Không cần đợi chờ gì Violet đã xông đến và cầm một cây kiếm nhật đâm thẳng vào Mayura. Hinna từ trên cao nhìn thấy, đáng lẽ Mayura có thể tránh nhưng lúc đó.........
- Mayura....chỉ có cô mới giúp được cô và Violet. Mọi việc ở đây cô phải tự mình lo liệu, tôi sẽ làm cho tốt nhiệm vụ cô giao.
Hinna nhìn Mayura từ xa rồi biến mất. Lúc này Mayura đang bị.....Mời các bạn đón đọc Chap 45: Violet....người chị này chỉ có thể làm vậy cho em.
@
Violet....người chị này chỉ có thể làm vậy cho em
Violet đã đâm thẳng vào người Mayura. Lúc đó, Mayura không hề tránh lé, cô nhìn Violet mà rơi nước mắt. Đứa em yêu quý của cô, đứa trẻ lúc nào cũng khóc lóc và làm nũng trước mặt cô mà giờ đây đã lớn lên rồi thay đổi. Phải chi lúc đó cô đừng bỏ đi mà hãy ở bên chăm sóc cho Violet thì tốt biết mấy để mọi chuyện không thành ra thế này. Mayura nắm chặt lấy lưỡi kiếm sắc bén để Violet không thể rút nó ra.
- Violet......dừng lại đi.........
Violet vẫn cứ vậy, cô nhảy ra xa. Mayura rút kiếm ra, cô nhìn Sora.
- Ngươi sẽ hối hận khi làm điều này. Làm tổn thương ta thì không sao nhưng còn Violet thì lại là chuyện khác đấy.
--------
- Xin chào....
Hinna nhìn những Princess đứng trước mặt mình. Ở đây có cả Shindo vậy là Hayama và Jun vẫn ở lại học viện. Họ nhìn Hinna, lúc này Omojo không có ở đây.
- Sora Murasaki, hắn đã phạm phải một sai lầm lớn rồi.
- Ý cô là sao?
Lilyca lên tiếng, Hinna mỉm cười, cô nhìn họ ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người.
- Mayura sẽ giết chết Violet và Sora.
- Tại sao?
- Tuy Mayura yêu quý Violet nhưng cô ta sẵn sàng giết Violet để tiêu diệt toàn bộ các người nhưng sau đó cô ta sẽ hồi sinh Violet và chết.
- Nhưng chuyện đó....
- Mayura đã đánh mất niềm tin ở pháp sư cũng như Princess từ lâu. Và ta cũng vậy.
Hinna vừa rứt lời thì hàng loạt những cái bóng đen chui từ dưới đất lên, chúng bám tay nhau chạy vòng tròn như lần trước. Zen nhìn mọi người rồi nhìn Hinna.
- Mọi người hãy cẩn thận, cái thứ này sẽ lấy đi sức mạnh của chúng ta. Shindo chỉ có mình anh là không bị lấy đi sức mạnh thôi.
- Vậy sao?
- Hahaa.....đối phó với Shindo sao? Cũng đâu phải chuyện tồi gì nhỉ.
Hinna cầm thanh kiếm Nhật dài hơn bình thường, cô nhìn họ. Sức mạnh của các Princess và tinh linh đang bị hút cạn dần. Shindo nắm chặt tay, ngọn lửa đen xuất hiện và nó đang lan tỏa.
-------
- VIOLET.....nếu như em không dừng tay thì chị không còn cách nào ngoài việc giết em đâu.
Mặc hco Mayura có nói gì thì Violet vẫn tiến lên, cô bé cầm kiếm và định đâm xuyên qua người Violet nhưng lúc đó Mayura đã cầm kiếm, cô đã ôm lấy Violet và đâm xuyên qua người của cả hai. Mayura ôm chặt lấy Violet, Sora cũng phải ngạc nhiên,Mayura chảy máu, cô mỉm cười.
- Violet....chị xin lỗi vì trước đây đã để em một mình. Chị xin lỗi vì tất cả. Vì vậy chúng ta hãy làm lại từ đầu.
- ............
Violet im lặng, bỗng dưng hàng loạt những kí ức trở về trong cô.
"..."
- Violet....
- Chị....
Violet lúc này mới chỉ là một con nhóc 5 tuổi, Mayura đứng đó nhìn cô bé. Violet chạy đến.
- Em nhớ chị lắm.
- Chị cũng vậy. Violet này nếu chị bỏ đi thì em sẽ không sao chứ?
- Em không sao hết nhưng chị sẽ không bỏ đi phải không?
- Chị xin lỗi nhưng chị....
- Đừng lo.
Violet ôm chầm lấy Mayura, cô bé mỉm cười thật tươi và ôm thật chặt.
- Chúng ta là một, chúng ta sẽ cùng sống. Em sẽ không còn là đứa khóc nhè nữa, em sẽ mãi bảo vệ chị.
- Ừm, chị cũng sẽ bảo vệ em.
"..."
- Mayura-nee........
Nước mắt lóng lánh lăn dài trên khuôn mặt của Violet, nó rơi ra ở bên mắt trái, Mayura rơi nước mắt bên mắt phải. Hai giọt nước mắt lăn dài trên hai khuôn mặt và một ánh sáng phát ra. Khi ánh sáng biến mất, sau làn khói đó Sora chỉ nhìn thấy bóng một người con gái để tóc xõa xuôn dài.
- Cô........
- .........
Người con gái đang đứng trước mặt Sora kia không ai khác chính là người con gái màu tím trong lời tiên tri Murasaki Niwa Violet.
- Bây giờ thì mọi thứ đã trở lại thể trạng ban đầu của nó. Ngươi giết ta không phải vì ta hủy diệt thế giới này mà là vì ta là người có thể tiêu diệt mi Murasaki Sora. À không ta phải gọi ngươi là ông nội chứ nhỉ?
Violet cười một cách chua chát. Cô sẽ giết người ông nội của mình ngay tại đây.
- Sao ngươi.....????
- Xin đừng hỏi tôi tại sao. Tôi đã tìm được bí mật này ở khu đền thờ của gia tộc. Đúng là ông đã từng chết nhưng ngay sau đó con mắt tương đồng của tôi đã kích hoạt lại sự sống cho ông và ông đã cấy ghép sức mạnh đó cho Tataka để lấy lại tuổi trẻ của ông. Sau đó ông muốn tôi sống một thời gian để con mắt của tôi nạp đầy năng lượng rồi ông muốn tôi sống lại để giết một nửa của tôi và sau đó ông sẽ lấy con mắt đó để giúp ông sống mãi mãi. Nhưng mọi thứ không theo như ông muốn, lời tiên tri đã đúng và tôi là người con gái đó, người sẽ giết ông. Dưới danh nghĩa Murasaki Niwa Violet người cháu này sẽ kết liễu ông nội của mình.
- Con bé ngốc nghếch........
Sora mỉm cười một cách kì lạ. Từ xa Hinna đã cảm nhận thấy một nguồn năng lượng bóng đêm vô hạn và nó cực mạnh. Liệu Violet sau khi hợp nhất với Mayura và trở lại là một như trước đây sẽ ra sao? Cô sẽ giết được ông nội mình là Sora hãy sẽ chết dưới tay Sora một lần nữa.
@
Đứa cháu ngốc nghếch
- Nó là gì vậy?
Lilyca nhìn lên bầu trời đầy mùi vị hắc ám bao quanh. Ba Ojo-sama lo lắng, lúc này thì Omojo đang ở đâu cơ chứ? Tại khu rừng trúc, Yuki đang chạy thật nhanh, cô muốn đến đó, đến ngôi đền của tộc Murasaki để lấy thứ mà 'người đó' đã nhờ cô. Yuki nhanh chóng đến ngôi đền và ở đó có một kết giới. Nhớ lại lời Violet từng nói thì Yuki đã phá giải được kết giới và đi vào trong đền.
- Nó kia sao?
Yuki chạy đến cầm lấy thanh kiếm đã cũ và lúc này một người xuất hiện.
- Yuki Tachibana....ngươi đến đây có việc gì sao?
- Omojo....người đến đây làm gì?
- Ta đến để lấy một thứ, đó là cái cô đang cầm trên tay đấy.
- Không được, tôi không thể giao cho người được.
Yuki chạy đi thì Omojo đuổi theo, cỏ bỗng nhiên lớn nhanh và trở lên cao ngập đầu người. Nó chặn Yuki lại, thì Yuki nhìn lên đó là Omojo, cô tạo ra tuyết để vùi Omojo.
- Người nghĩ mình chạy được sao Yuki Tachibana? Đưa kiếm cho ta.
- Không được, tôi không thể giao nó cho người.
- Con bé khốn khiếp, ngươi cũng y như mẹ của ngươi mà thôi.
- Cái gì?
Yuki quay lại nhìn, Omojo đứng trong không trung, bà ta mỉm cười hiểm ác.
- Mẹ của ngươi trước đây cũng phản bội lại ta. Nó đã giúp đỡ nhà Tachibana và Murasaki. Không thể tha thứ được.
- Vì vậy bà biến mẹ tôi thành người như vậy sao?
- Biết điều thì giao ra đây.
- Bà là con mụ xấu xa vô cùng.
Yuki hất tay và tuyết rơi từng tảng lớn như thiên thạch, nó cứ quấn lấy và tấn công Omojo.
------
- Chết đi...
Violet tấn công Sora nhưng bóng đêm của Sora luôn nuốt chửng mọi phép thuật của cô.
- Ngươi nghĩ giết được ta sao Violet?
- Dù không được thì tôi vẫn phải cố gắng.
- Vậy vì sao ngươi phải giết người ông này?
- Vì ông là người đã khiến tôi phải trở thành như vậy. Ông đã đẩy tôi vào chỗ chết. Ông khiến ọi thứ xung quanh tôi rối tung hết lên và mọi thứ đều đảo lộn.
- Một lí do vớ vẩn, ngươi còn phải học hỏi nhiều đấy.
- Thực ra thì chưa cần nhiều.
Violet đã xuất hiện đằng sau Sora và cầm kiếm đâm vào người Sora.
- Là ảo ảnh.
- Tôi học được nhiều từ ông mà.
Violet nhìn Sora thì Sora ngã xuống đó, tuy đã hạ được Sora nhưng sao Violet lại buồn và đau thế này.
- Đã có gì nhầm lẫn sao?
Violet lên tiếng hỏi, Sora nằm đó nhìn cô bé không nói gì, Violet lại nói tiếp.
- Tại sao tôi lại hạ được ông dễ dàng như vậy chứ? Rốt cuộc ông đã dấu tôi chuyện gì vậy hả?
Violet gần như hét lên. Sora mỉm cười, máu từ khóe miệng chảy ra.
- Đơn giản vì ta để mọi việc như vậy mà. Ta đã yếu đi rất nhiều kể từ khi hồi sinh. Thứ ta muốn cháu tiêu diệt không phải ta mà là Omojo, bà ta chính là quái vật, nếu như Yuki đi lấy thanh kiếm đó theo lời ta thì có lẽ con bé đang gặp nguy hiểm vì Omojo có lẽ cũng đang ở đó.
- Cái gì? Vậy Yuki đang?
- Phải, đang gặp nguy hiểm, đến đó và phong ấn Omojo đi, cháu hãy đâm thanh kiếm đó vào tim bà ta thì mọi chuyện sẽ kết thúc.
- Tôi sẽ dùng thuật phong ấn của mình.
Violet biến mất, cô nhanh chóng đến đền thờ đó. Sora nằm đó mỉm cười nhìn cái bóng biến mất của Violet.
- Cháu ngốc lắm Violet, đừng nhìn mọi thứ trên bề mặt nổi chứ. Omojo không đơn giản như cháu tưởng đâu, trước đây Senma phong ấn được Omojo là nhờ có sự giúp đỡ của tam linh huyền thoại và sức mạnh từ con mắt của ta. Tuy cháu vượt trội nhưng sức mạnh đó chưa đủ để tiêu diệt Omojo hoàn toàn. Lilyca hãy giúp Violet, hãy bảo vệ và che chở con bé.
------
- Đừng lo Sora, tôi sẽ bảo vệ Violet tới cùng.
Nói rồi Lilyca tiến đến chỗ Hinna mà không hề mất đi một chút sức mạnh nào cả.
- Hinna, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô hãy sống sót để phong ấn Omojo.
- Ý cô là sao?
- Tôi sẽ đi giúp Violet phong ấn Omojo nhưng xem ra sẽ bất khả thi đây nên tôi cần một pháp sư diệt chúa khác sống sót.
- Violet là....
- Princess........
@
Xuất phát
- Mau giao thanh kiếm đó thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.
- Không được, tôi đã hứa với ngài ấy là sẽ chỉ giao thanh kiếm này cho Violet. Chỉ Violet mới được phép động vào thanh kiếm này.
Yuki người đầy thương tích vẫn một mực ôm chặt lấy thanh kiếm đó. Omojo tức giận, bà ta dùng lửa đánh thẳng vào Yuki.
- Nếu ngươi nói vậy thì ta chỉ còn cách là giết ngươi thôi. Lửa địa ngục.........
Một quả cầu lửa màu đen rất to đang từ từ rơi xuống chỗ Yuki. Khi quả cầu lửa đó rơi xuống thì....
- Ngươi....
Omojo ngạc nhiên, Violet đã xuất hiện và bế Yuki ra khỏi đó với một tốc độ cực nhanh. Violet đặt Yuki ngồi dựa lưng vào gốc cây còn cô cầm thanh kiếm đó.
- Lâu quá không gặp Omojo.
- Ngươi hợp nhất với con nhỏ Mayura rồi sao Violet?
- Phải.
- Lúc đó thế nào? Cảm giác khi ngươi hồi sinh ta?
Omojo mỉm cười đầy thách thức, Violet căn chặt răng, cô nhìn Omojo đầy căm phẫn.
- Bà từng gặp Mayura, bà đã nói và cho tôi xem nhiều thứ kinh khủng để rồi thay đổi suy nghĩ của chúng tôi. Khi hồi sinh bà nhờ vào sức mạnh của ông nội thì tôi đã thấy có gì đó bất thường.
- Phải rất bất thường chứ không phải bất thường. Ông nội của ngươi-Murasaki Sora, hắn đã làm mọi cách để chôn vùi ta mãi mãi nhưng ta đã để lại dư âm sức mạnh của mình. Lúc đó ngươi bị ta điều khiển nên mới làm vậy Violet bé nhỏ à.
- Đừng có gọi tôi hiểu đó. Tôi ghê tởm bà. Vì bà mà tôi bị giết và sống xa gia đình. Vì bà mà Obaa-chan đã chết cũng vì bà mà mọi thứ, mọi người xung quanh tôi ai cũng phải chịu tổn thương. Tôi căm hận bà, tôi ghét bà, tôi muốn giết bà ngay lập tức.
- Vậy thì làm đi.
Ánh mắt sắc lạnh cùng sự thách thức đối với Violet. Trong lúc đó thì Lilyca quay ra nhìn họ.
- Chúng ta đi thôi Tokie, Moon.
- Ừ.
Ba nàng tinh linh đã xuất phát, họ không hề bị hút sức mạnh vì phép thuật của họ không chỉ là phép thuật cổ đại. Hinna vẫn ngạc nhiên trước câu nói của Lilyca, chẳng lẽ cô vẫn chưa biết hết về Violet và Mayura sao? Trong tim của Hinna hiện tại đang nhói đau, cô có một cảm giác bất an kì lạ.
- Chuyện gì thế này? Violet sẽ........
Hinna sợ hãi, giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt cô và phép thuật đang được hạ màn. Shindo chạy đến đỡ Zen đứng dậy, các Ojo-sama đang đứng đó suy nghĩ.
- Nếu như lời Lilyca là đúng vậy thì Omojo là người đã khiến tất cả thành ra thế này sao?
- Violet........
Hinna nói lớn làm họ ngạc nhiên, cô nhanh chóng đến chỗ Violet. Hinna phải nhanh chóng đi tìm Violet vì cái viễn cảnh cô vừa nhìn thấy thực sự rất kinh khủng. Violet đã bị hàng ngàn những bóng đên xuyên từ dưới đất lên đâm thẳng qua bụng cô.
- Hinna.....
Họ gọi theo nhưng Hinna không để ý buộc họ phải đi theo cô. Trong khi đó Jun và Hayama cùng với Harumi cũng đang cấp tốc đến chỗ Sora.
- Ông nội....
Jun chạy đến, thì ra cậu đã biết chuyện này từ trước. Sora đang bị thương nặng, Jun nâng Sora dậy.
- Jun....nhanh đến chỗ....em gái cháu......Violet đang gặp nguy hiểm........
- Nhưng ông?
- Ta không sao.....Cháu nhất định phải cứu Violet.......Hãy là ánh sáng của con bé.....
Nói rồi Sora đã chết, Jun nắm chặt lấy tay ông mình để được truyền lại sức mạnh. Đôi mắt màu tím của cậu còn hình thành lên một vòng tròn đen đặc biệt.
- Cháu sẽ bảo vệ Violet. Cháu sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình. Cháu xin hứa đó ông. Ta đi thôi.
Và ba người họ cũng xuất phát. Cuộc chiến này rồi sẽ đi về đâu đây, liệu Omojo có bị hủy diệt hoàn toàn hay chính Violet sẽ chết theo cái viễn cảnh mà Hinna đã trông thấy. Liệu sức mạnh mới của Jun sẽ giúp gì cho Violet? Mời các bạn cùng đọc Chap 48: Định mệnh.
@
Định mệnh
- Phượng hoàng lửa.
- Rồng nước....
Violet đang giao chiến cùng Omojo, hai bên đều có vẻ nagng tài ngang sức nhưng xem ra là Omojo có thế mạnh hơn. Violet dừng lại, cô cầm thanh kiếm đó, nhắm mắt lại và khi mở mắt ra là đôi mắt màu vàng đó.
- Một món quà từ Senma sao Violet?
- Nó không chỉ là một món quà mà còn là kỉ vật. Obaa-chan đã để lại cho tôi vì vậy tôi sẽ hủy diệt ngươi hoàn toàn.
- Đừng có mạnh miệng nhóc con.
Omojo tức giận, bà ta dùng lửa thiêu rụi một khoảng không lớn, hơn thế nữa còn có cả lôi đánh trúng. Violet đều đỡ được hết. Đôi cánh của Violet xuất hiện, đó là đôi cánh mang đủ 5 sức mạnh của 5 hệ.
- Ồ, ngươi dùng được cả thứ này sao?
- Sao bà có thể gọi nó là 'thứ này' chứ? Chẳng phải chính bà là người tạo ra nó sao?
Violet tức giận, mồ hôi lấm tấm trên chán cô bé. Violet căm hận Omojo, bà ta nếu nói thẳng ra từng là thần tượng của Violet vậy mà giờ đây mọi thứ đã tan vỡ.
- Tạo ra nó đâu có nghĩa là phải tôn trọng nó. Nhưng ta phải quá khen cho ngươi đấy Violet. Ngươi là đứa đầu tiên ngưỡng mộ và đã sao chép được mọi phép thuật từ ta.
- Thứ đó, tôi không cần bà phải.....
- Nó là định mệnh Violet à, ngươi sẽ phải tiêu diệt ta bằng chính sức mạnh của ta.
- Không phải từ chính sức mạnh của bà mà là bằng chính sức mạnh của tôi.
Violet cầm thanh kiếm và xuất hiện ngay sau bà ta từ bao giờ, cô đã đâm một nhát vào trúng tim bà ta.
- Ngươi mạnh lên nhiều đấy Violet.....
Omojo mỉm cười và bà tay quay ra đá phân thân Violet bay đập vào gốc cây. Violet bản gốc đứng đó nhìn bà ta.
- Thanh kiếm đó không thể.........
- Phải, nó không thể giết được ta đâu nhóc con.
- Như vậy.......
Violet suy nghĩ, Yuki nhìn Violet, cô cảm thấy lo lắng.
- Violet....chạy đi.........Bà ấy muốn lấy....lấy linh hồn của cậu.....
- Câm miệng lại đi.
Omojo nhìn Yuki, Violet khá ngạc nhiên và nhìn Omojo.
- Yuki nói là sao?
- Nếu đã muốn thì ta sẽ kể cho ngươi nghe. Trước đây từ rất lâu khi ta còn sống. Lúc đó ta cũng chỉ tầm tuổi của ngươi, ta được coi là một thiên tài trong giới phép thuật. Ta nhận ra sức mạnh của mình rất to lớn và gần như là vô hạn rồi ta đã gặp Senma, cả hai bọn ta đều có chung ý nghĩ lẫn hành động. Và chúng ta cùng nhau lập ra tổ chức nữ pháp sư. Senma để ta làm đội trưởng còn bà ấy thì là trợ lí của ta. Hai chúng ta đã làm nên kì tích và sau này Senma nhận ra được có một sức mạnh đang len lỏi đâu đó, bà ấy đã khám phá ra tinh linh. Sau đó chúng ta đổi tên thành Princess, những nàng công chúa. Tổ chức này lớn dần khiến tam pháp cũng như hoàng gia phải chấp nhận và chúng ta có một hội đồng độc lập công khai. Nhưng vào giây phút huy hoàng nhất thì Senma đã phát hiện ta đang bí mật biến con người thành tinh linh để họ bất tử. Bà ấy đã ngăn cản nhưng ta không đồng ý. Cả hai bọn ta đã quay lưng lại với nhau và Senma đã rời khỏi hội đồng, ta đã dựng lên một câu chuyện rằng Senma đã phản bội lại hội đồng và thành lập một tổ chức đối lập với Princess mà ngày nay các ngươi gọi là những pháp sư diệt chúa phương nam.
- Thì ra nó hình thành như vậy sao?
- Nhưng sau này Senma đã nhờ đến tam linh huyền thoại và cả người đứng đầu Tam pháp cũng như đứng đầu đội hộ vệ hoàng gia Murasaki Sora. 5 người bọn họ đã liên kết và phong ấn ta lại. Chớ chêu thay ngươi lại giải thoát cho ta vì vậy mà Sora buộc phải dựng lên viễn cảnh này để ngươi mạnh lên hơn bao giờ hết.
- Sao lại? Ông nội đã làm cái gì vậy?
- Lúc đó cũng thật phiền phức vì bọn tam linh đã phản bội ta. Chúng luôn trung thành với Senma nên mọi chuyện mới thế này. Ojo-sama, chúng cũng từng dưới quyền của Senma nhưng ta đã biến chúng thành nửa người nửa tinh linh.
- Bà đúng là đồ quái vật mà.
Violet nhìn Omojo giận giữ. Bà ta nói tiếp.
- Chưa hết đâu, trước khi ta bị Senma phát hiện thí nghiệm thì ta đã phát hiện được thứ hay ho hơn thế nhiều.
- Ý bà là....tôi????
- Đúng vậy. Ta phát hiện mình sẽ có sức mạnh vô hạn nếu như ta lấy được linh hồn của một đứa bé được sinh ra vào đêm trăng bị che lấp và bóng tối bao chùm mọi nơi. Thật may là ngươi chính là đứa bé đó nhưng ta bị phong ấn quá sớm để kịp làm gì đó.
- Vậy người hại chết Obaa-chan là bà chứ không phải Jun.
- Đúng vậy, lúc đó Senma có thể thoát nhưng ta đã dùng dư âm của mình để làm bà ta ngất đi.
- Sao bà lại? Sao bà có thể chứ? Ahhhhhhhhhhhhh.......
Violet hét lên đầy đau đớn, mọi thứ bắt đầu rung chuyển, những mảnh của tấm chắn trước đó đang vỡ ra, axit đặc biệt từ đó chảy xuống, nó đã khiến cây cối héo tàn nhà cửa thì chảy dần. Một sức mạnh phép thuật ghê gớm.
- Violet.....
@
Vượt qua nỗi đau
- Violet.....
Hinna nhìn lên bầu trời lo lắng, cô nhanh chóng hết tốc lực. Lúc này tam linh đã xuất hiện ngay bên cạnh Violet.
- Ngày hôm nay chúng tôi sẽ phong ấn người một lần nữa.
- Mấy đứa các người lúc nào cũng chỉ coi Senma là chủ nhân của mình. Ta thừa biết năm đó là Senma đã ra lệnh cho ngươi cứu sống con bé Violet này phải không Lilyca?
Omojo mỉm cười tà mị. Lilyca nhìn Violet và gật đầu. Violet đứng dậy, cô nhìn họ.
- Moon, Tokie, Lilyca cả ba người hãy chăm soc shco Yuki đi. Omojo hãy để đó cho tôi. Tôi có chuyện riêng với bà ta.
- Violet.
- Bà ta đã khiến cuộc đời tôi thật tồi tệ, vì bà mà Obaa-chan đã chết, vì bà mà ông nội cũng mất. Vì bà mà mọi thứ trở nên đầy tăm tối. Nên tôi sẽ giết bà để mọi thứ kết thúc tại đây.
- Làm được không đã nhóc con.
- Tôi không còn là con nhóc gì nữa.
Violet chập hai tay vào nhau và một luồng sức mạnh to lớn xuất hiện, nó lập lên một màn chắn trong suốt chỉ có Violet và Omojo ở trong đó, tất cả tam linh, Yuki và những người đang muốn đến gần Violet đều bị giữ chân lại ở bên ngoài.
- Violet....hãy để anh vào, anh có thể giúp em.
- Jun em xin lỗi vì tất cả. Ngày hôm nay hãy để em kết thúc mọi chuyện ở đây.
- Em đang nói linh tinh cái gì vậy.
- Tất cả mọi thứ đều là do bà ấy nhưng nguyên nhân lại từ em mà ra vì vậy em mới là người có tội chứ không phải bà ấy. Phải chi Lilyca không nhận lệnh cứu sống em thì tốt quá.
Violet mỉm cười, đôi cánh kia dang rộng hơn và dày hơn, một bộ trang phục chiến đấu khoác trên mình Violet.
- Kết thúc mọi thứ tại đây thôi Omojo.
- Tốt thôi, sau đó ta sẽ đoạt lấy linh hồn của ngươi.
- Tùy bà.
Bỗng Violet biến mất và xuất hiện ngay trước mặt Omojo. Cả hai người họ đều chiến đấu với tốc độ kinh hồn. Mọi phép thuật của Violet đều bị bà ta khắc chế vì suy cho cùng cô đều học phép thuật của bà ta.
- Violet sẽ bị hạ mất.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Zen nhìn lên chỗ Violet và nhớ lại lúc đó.
"..."
- Cô có thể yêu thương Shindo-san được chứ Zen?
- Ý cô là sao? Cô định bỏ đi sao?
- Không chỉ là tôi sắp biến mất mãi mãi.
Violet mỉm cười. Zen nhìn Violet đang ngồi trên chiếc thuyền ở giữa dòng sông và chiếc thuyền đang trôi chầm chậm. Zen đứng trên bờ sông nhìn theo.
- Cô sẽ chết sao?
- Còn tùy thôi. Cuộc đua thế kỷ này tôi sẽ không để cô chiến thắng vì Yuki sẽ là người đứng đầu.
- Đừng có ngốc như vậy.
- Tôi đâu có ngốc. Hãy nhớ kĩ mọi lời tôi nói đó nhé.
"..."
"Bây giờ thì tôi hiểu điều cô muốn ám chỉ rồi."
- Jun....
Yuki ngạc nhiên nhín ang, họ cũng nhìn Jun thì thấy đôi mắt của cậu thay đổi, bàn tay cậu nắm chặt lại, một sức mạnh bộc phát.
- Không ai được phép mang Violet đi đâu hết. Đặc biệt là bà Omojo....
Jun đã đi xuyên qua được lớp năng lươgnj đó mà mọi người không thể hiểu nổi. Violet đang chiến đấu bỗng dưng cô để ý đến Jun thì bị Omojo cầm cây cung thần từ khói màu đen bắn xuyên qua bụng và ngã xuống đất. Jun nhanh chóng chạy đến và đỡ được Violet.
- Jun.....em cảm thấy........
- Violet em....
Jun kinh hãi nhìn trên tay mình là máu của Violet, không phải máu đỏ mà là một màu đen.
- Em xin lỗi.....vì vỗn dĩ em đã chết rồi mà.
Lớp năng lượng đang hạ dần và họ chạy tới. Jun ôm chặt Violet vào lòng. Violet run rẩy, cô bé nắm chặt lấy bàn tay Jun.
- Em...chỉ là dư âm thôi. Bọn em đều biết rằng không thể kéo dài sự sống lâu được. Omojo đã dùng sức mạnh hắc ám để hủy hoại bọn em....Em xin lỗi vì tất cả...em xin lỗi vì đã giết chết ông nội. Em không thể giết được Omojo như lời đã nói.........
Bọn em ở đây ý chỉ lúc Violet phân tách thành Violet và Mayura. Mọi người ở đó đều thấy căm phẫn. Sức mạnh bộc phát kinh khủng nhất phải nói đó chính là Jun. Cậu đang điên tiết lên đây.
- Mọi người hãy....chạy đi...........
Nói rồi Violet nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Jun đặt Violet nằm xuống đó và cậu nhìn Omojo.
- Bà phải trả giá vì tất cả mọi điều bà gây ra.
Vậy là tất cả các pháp sư ở đó đều cùng xông lên một lúc. Cái chết của Violet đã tác động lớn đến họ. Tuy nhiên khi tất cả đang chiến đấu thì không ai nhận ra rằng một nguồn sáng đang len lỏi qua từng cọng cỏ để đến với Violet.
---------
- Obaa-chan...cháu chết rồi sao?
- Cũng có thể xem là vậy.
- Vậy sao? Thì ra cháu đã chết rồi. Nhưng được gặp Obaa-chan cháu vui lắm.
- Ta không nghĩ cái chết của mình lại tác động mạnh mẽ đến cháu như vậy.
- Cháu đâu thể biết được nhưng mà mọi người đang chiến đấu với Omojo mà cháu chỉ có thể ngồi nhìn.
- Chẳng phải cháu rất mạnh sao? Tuy chỉ là một chút dư âm mà cháu đã mạnh như vậy nếu là bản thể chính của cháu thì mọi chuyện sẽ thế nào đây?
- Chúng ta sẽ gặp rắc rối sao?
- Ta đã nhờ ba mẹ cháu, Tataka, cả gia tộc Tachibana, Ishogi và mọi người ta từng quen biết để tìm lại bản thể của cháu. Họ đã thành công rồi cháu yêu, họ đã mang được bản thẩ và sức mạnh thật sự của cháu trở về rồi.
- Obaa-chan vậy cháu sẽ......????
- Phải cháu sẽ lại sống.
Và linh hồn của Violet đang bị hút đi mất.
---------
- A......
Tất cả mọi người đều bị Omojo đánh bại, ai cũng thường tích nằm trên đồi cỏ. Omojo tiến đến chỗ Yuki, bà ta rút cây kiếm cắm ở đó lên và định giết Yuki thì.
- Xin lỗi nhưng tôi không để bà làm vậy đâu.
@
Vượt qua cả những vì sao
- Xin lỗi nhưng tôi không để bà làm vậy đâu.
Họ nhìn về phía phát ra tiếng nói đó thì không ai khác chính là Violet, cô bé mặc bộ trang phục màu tím than, mái tóc cùng đôi mắt tím. Toàn thân cô bé toát lên một sức mạnh nhè nhẹ, đôi mắt đó ánh lên một tia nhìn sắc bén và xa xăm.
- Đúng như ta đoán, bọn chúng đã tìm ra cơ thể đã chết của ngươi.
- Bà biết mà vẫn để tôi sống sao?
- Tất nhiên, ngươi là đứa trẻ rất giống ta. Để ngươi sống cũng có cái vui của nó mà.
- Nhưng bà đã sai lầm khi quyết định để tôi sống lại đấy Omojo....
Violet mỉm cười, họ nhìn Violet và cảm thấy lạ. Jun tiến đến, cậu ôm chầm lấy Violet thì....
- Jun...
- Đừng nói gì cả. Anh chỉ có thể làm vậy cho em.
- Nó tuyệt lắm.
- Đó là món quà từ ông nội.
Nói rồi Jun đang dần ngã ra thì Violet đỡ được cậu và đặt cậu nằm xuống bãi cỏ. Violet rút thành kiếm phong ấn lên và nhìn Omojo.
- Obaa-chan từng nói với tôi rằng cuộc sống này là một trò chơi, sự thật luôn gây mất lòng lẫn nhau. Sự ganh ghét và cả phẫn nộ cùng niềm vui. Tất cả mọi cảm xúc hòa quyện với nhau để làm lên cuộc sống. Tôi không hiểu tại sao con người phải làm vậy nhưng nếu không vậy thì có lẽ họ đã không là con người.
- Ngươi làm ta nhớ lại trước đây nhưng mà tất cả đều là dĩ vãng rồi Violet. Bây giờ hãy cùng kết thúc tất cả nào. Hãy cho ta xem sức mạnh mà ngươi có.
Violet tiến đến, mỗi bước chân của cô là một nấc năng lượng được khai mở. Sức mạnh của Violet đã đạt đến đỉnh điểm, mọi người đều không biết chuyện gì sẽ xảy ra và họ không thể hình dung trận đấu này sẽ đi về đâu.
- Xin hãy bảo vệ cậu ấy.......
Tiếng cầu nguyện bé nhỏ của những người bạn, đây là một trận chiến định mệnh và bầu trời đêm kia thật xa xăm và khó hiểu. Những ánh sao đang lấp lánh trên bầu trời đang mờ dần, mờ dần. Tất cả mọi thứ đang dần sáng rồi. Mặt trời sắp lên, một ngày mới sắp lên. Violet cầm thanh kiếm trong tay, Omojo cầm một thanh kiếm được tạo ra từ sức mạnh hắc ám của bà ta.
- Kết thúc trận đấu nào Omojo....
- Nó vốn dĩ kết thúc rồi Violet.....
Và hai sức mạnh kinh hồn va vào nhau, một ánh sáng lóe lên và một vụ nổ lớn bắn thẳng lên trời kia. Khói đang tan dần, mặt trời đã lên, ánh sáng ấm áp tỏa nắng khắp mọi nơi. Tất cả mọi người dìu nhau đứng lên nhưng họ nhìn quanh.
- Violet.....
- Hai người họ biến mất rồi.
Jun chạy lên, cậu nhìn xung quanh nhưng Violet và cả Omojo đều đã biến mất không để lại bất kì dấu vết nào.
- VIOLETTTTT.......
Jun hét lớn lên, mọi người cũng đều đã bị thương và mất đi sức mạnh đáng kể, tìm kiếm Violet thật là không nên đối với họ lúc này. Từ đằng xa họ nhìn thấy một đội quân mặc giáp cầm theo lá cờ màu đen.
- Đó là biểu tượng của pháp sư diệt chúa phương nam.
Sau lời nói của Hinna làm mọi người chú ý về phía đội quân đó. Họ dừng lại trước mặt những vị pháp sư này, một người tiến lên phía trước.
- Chúng tôi là quân đội của pháp sư diệt chúa phương nam. Theo lệnh của đội trưởng Mayura Seno thì chúng tôi đến đây để đón cô Hinna Seno. Từ nay cô sẽ là tổng tư lệnh chỉ huy pháp sư diệt chúa phương nam.
- Tôi sao? Nhưng Mayura nói với các người từ bao giờ vậy?
Hinna ngạc nhiên, Lilyca nghe vậy thì tiến lên vì cô biết nếu Mayura mà nói thì chắc chắn Violet còn sống.
- Đội trưởng thông báo với chúng tôi từ 2 tiếng trước. Cô ấy nói rằng tổng tư lệnh sẽ thay đổi lại cái tên của tổ chức và mục đích làm việc của chúng ta.
- Vậy là cô ấy còn sống sao? Violet vẫn còn sống thì tốt quá. Chúng ta về nhà thôi.
Hinna mỉm cười, cô cùng đội quân đó quay về phương nam nhưng trước khi đi cô quay lại nhìn mọi người.
- Xin lỗi mọi người vì đã phá hủy và giết nhiều người như vậy. Nếu có thể thì Obaa-chan từng nói tam linh có thể giúp hồi sinh người chết sống lại vì vậy nhờ cả vào ba cô nhé. Tmạ biệt mọi người.
Hinna cúi đầu rồi cùng họ rời đi, Yuki tiến đến đỡ Jun đứng dậy. Tất cả những pháp sư và Princess cùng tinh linh giúp xây dựng và sửa sang lại thành phố này. Harumi đã từ bỏ theo đuổi Jun mà thay vào đó cô nàng tìm ai đó tốt với mình hơn. Còn Jun và Yuki vẫn vậy. Rin đã quay trở lại nhà Amoni ở một trang trại rộng lớn phía bắc. Zen đã chấp nhận Shindo nên quyết định ở lại đây. Ojo-sama cũng đã trở lại với cuộc sống trước đây của họ. Yuki cũng đã nói chuyện với mẹ mình và mọi chuyện đã xong. Moon và Tokie cùng các tinh linh trước đây đã kí kết hiệp ước thì đều hủy bỏ cả. Các tinh linh giờ đây được tự do. Tam linh trực tiếp cai quản hội đồng Princess, nhưng Lilyca thường không ở đó mà cô rời đi chu du khắp nơi.
- Họ đã làm thật tốt....
Một cô gái với mái tóc màu tím đang ngồi trên một cành cây, cô nhìn mọi ngời dđang xây dựng lại thành phố.
- Vậy cô định đi đâu Violet?
- Tôi sao? Cứ biến mất một cách âm thầm là được, hay là cô cũng muốn đi cùng tôi hả Lilyca?
- Tôi sẽ theo cô đi mọi nơi. Cô là nữ hoàng, còn tôi là nàng tinh linh quản lí của cô.
Violet nhảy xuống, Lilyca đi theo sau Violet, cả hai người họ cứ đi và cứ đi, ánh hoàng hôn tuyệt đẹp in bóng họ. Đứng trên đồi kia một cô gái với mái tóc vàng có cái nhìn ánh lên niềm vui cùng một nụ cười.
- Biết ngay là cô còn sống mà Violet. Tôi sẽ thực hiện lời hứa chăm sóc tốt cho Shindo.
Sau trận chiến kinh khủng nhất từ trước tới giờ, người con gái của gia tộc màu tím đã được ghi danh vào sử sách. Do quyết định của hội đồng Princess, tam pháp, các bô lão cùng các gia tộc lớn nên họ đã viết rằng Murasaki Niwa Violet đã chết trong trận chiến tiêu diệt hoàn toàn Omojo. Những năm tháng sau đó, con cháu của những người này đều biết đến câu chuyện thần thoại về nàng Princess thuộc gia tộc Murasaki đầy tài năng và dũng cảm thế nào. Tuy nhiên họ thực sự vẫn không biết lúc đó chuyện gì đã xảy ra cả ngoại trừ người con gái đó.
-----
8 năm sau, ở một ngôi làng nhỏ.
- Hả, rốt cuộc cô gái màu tím đó đã làm gì mà giết được mụ độc ác Omojo vậy Violet-san?
Những đứa trẻ tò mò và đầy thích thú ngồi vòng tròn quanh một cô gái có mái tóc màu tím để được nghe kể chuyện. Cô gái có mái tốc màu tím kia.
- Lúc đó cả hai người họ đều dùng đòn chí mạng đánh vào nhau và một vụ nổ xảy ra. Sau đó họ đã bị bắn lên không trung cao thật cao vượt qua cả các vì sao. Cô gái màu tím đó đã dùng đến sức mạnh to lớn của mình cùng với sức mạnh của ông nội do anh trai mình truyền cho và cả sức mạnh của Omojo do cô ấy hấp thụ lúc đánh đòn đó để tiêu diệt bà ta. Sau đó thì cô ấy cũng chết cùng chiêu cuối cùng. Hết chuyện.
- Hể? Sao lại vậy? Cô gái màu tím đó mạnh như vậy tại sao lại chết được cơ chứ? Violet-san có nhầm lẫn gì không vậy?
- Chị đâu có nhầm, chị cũng được nghe kể lại như vậy thì chị kể lại ấy nhóc đó thôi.
- Đến giờ về rồi mấy đứa.
- Vâng.
Nghe mẹ gọi lũ trẻ chạy về nhà theo mẹ. Violet ngồi đó mỉm cười, Lilyca xuất hiện và ngồi cạnh cô.
- Cô quý lũ trẻ vậy sao Violet?
- Nhìn chúng cười làm tôi thấy rất vui.
- Em vẫn vậy nhỉ Violet chẳng già đi tẹo nào cả.
Violet và Lilyca ngạc nhiên quay lại đằng sau đó là mọi người. Họ đều đã thay đổi theo thời gian chỉ còn mình Violet là vẫn như vậy không thay đổi tí nào cả.
- Mọi người....sao lại?
- Con nhóc, không thèm về thành phố mà cứ thích sống ở đây sao?
- Sao lại biết tôi ở đây?
Violet nhìn họ thì họ ôm chầm lấy cô làm cô nghẹt thở mất nhưng nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt đáng yêu của cô.
- Làm sao mà bỏ rơi đứa em đáng yêu như vậy chứ?
- Cảm ơn mọi người rất rất nhiều....
Violet rơi nước mắt vì hạnh phúc. Qủa thực là trong trận chiến đó Violet đã tiêu diệt hoàn toàn Omojo nhưng....
---------
- Ngươi cứ hạnh phúc nếu còn có thể nhóc con.
- Tôi sẽ ngăn chặn bà, tôi sẽ không để mọi thứ chìm vào đau khổ như trước kia nữa.
- Vậy sao? Thế thì làm đi nhóc con....
Cái bóng đen bám lấy thế giới này vẫn còn. Nó có được bình yên hay không còn tùy vào những pháp sư trong tương lai. Họ sẽ lại một lần nữa làm nên lịch sử như cô nàng Princess màu tím huyền thoại kia?
----The End----