Hoa Thanh Nguyệt lại tiếp tục cõng Diệp Nhượng và tập tễnh đi mấy bước nhưng cuối cùng vẫn không đi nổi nữa.
Con hươu trắng này hình như nặng hơn vừa rồi, hơn nữa mông anh hình như cũng to hơn, vì thế hai tay cô không sao ôm xuể.
Con hươu nặng nề áp sụp Hoa Thanh Nguyệt mảnh khảnh khiến cô bẹp dúm.
Hoa Thanh Nguyệt nằm liệt trên mặt đất, lần đầu tiên có ý định ném Diệp Nhượng đi.
Diệp Nhượng đáp đất bằng ba chân, sau đó nhảy lò cò tới cọ cọ mặt Hoa Thanh Nguyệt.
Anh là điển hình của kẻ lúc nên nói thì không nói, lúc không nên nói chuyện thì anh lại nói không ít lời.
Tình cảnh này tới phiên anh phải dỗ dành cô nhưng Diệp Nhượng vừa mở miệng thì ngoài nghỉ ngơi một lát đi, hay xin lỗi gì đó anh lại chẳng nói thêm được gì.
Muốn nghe chút lời êm ái đúng là mơ mộng hão huyền.
Hoa Thanh Nguyệt: “Nếu như thế này thì chúng ta phải chuẩn bị tinh thần tối nay cắm trại ngoài trời vậy.”
“Nhưng em không mang lều trại.”
“Đương nhiên là không mang” Hoa Thanh Nguyệt xách ba lô lên và đảo mọi thứ bên trong ra.
Leng keng một lúc đã không còn gì, Hoa Thanh Nguyệt nói: “Thấy chưa, người của Thương tộc chưa từng có cái thứ thời thượng nhưng vô dụng như lều trại.”
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ?” Con hươu trắng Diệp Nhượng nghiêng đầu hỏi.
“Hỏi thì hỏi, đừng tỏ vẻ đáng yêu.” Hoa Thanh Nguyệt lấy ra một con dao được bọc trong giấy dầu, rồi lấy một cái thảm nhỏ, một dây thừng và nói ra kế hoạch của mình.
“Để đề phòng sau khi anh biến hóa lần tiếp theo em không tìm thấy anh nên em quyết định sẽ buộc anh lại.”
Diệp Nhượng “???”
Diệp Nhượng “Không ổn đâu em ơi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Có gì không ổn?”
“Cái từ em dùng không ổn tí nào, em đừng có nói buộc gì gì đó chứ.”
“Vậy dắt.” Hoa Thanh Nguyệt trợn trắng mắt và lôi kéo cái dây tròng lên cổ anh, một đầu kia cột vào thân cây.
Cô trải cái thảm nhỏ bên dưới gốc cây để Diệp Nhượng dẫm lên.
“Ừ, phương pháp này không tồi.” Diệp Nhượng nói.
“Tương đương với Tôn Ngộ Không vẽ vòng bảo vệ Đường Tăng.” Hoa Thanh Nguyệt trả lời, “Như vậy mặc kệ anh biến thành cái gì, dù là con kiến thì chỉ cần anh đợi ở đây em sẽ biết tìm anh thế nào.”
Hoa Thanh Nguyệt sắp xếp cho Diệp Nhượng xong là leo lên cây bên cạnh.
Cô dùng dao nhỏ cắt rất nhiều nhánh cây dẻo dai và bện thành một cái võng lớn sau đó tìm một chỗ tốt mắc hai đầu võng lên thân cây.
Cô lại rải thuốc bột đuổi côn trùng để phòng ngừa rắn hoặc côn trùng bò tới.
Diệp Nhượng lại vỗ vỗ đuôi lên mông coi như vỗ tay khen cô.
“Không thể không thừa nhận em đúng là cực kỳ tháo vát.” Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt bất đắc dĩ, “Tuy có chỗ ngủ nhưng tới ban đêm sẽ có nhiều nguy hiểm hơn.
Mà em cũng chẳng biết phải sắp xếp cho anh thế nào.”
“Buổi tối anh cứ nghỉ ngơi thế này thôi, sẽ không sao đâu.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn sắc trời và buồn bực nói: “Quả nhiên không kịp đi đâu nữa, trời sắp tối đen rồi.”
Cô nhìn Diệp Nhượng, ánh mắt mỏi mệt.
“Nếu em đoán không lầm thì anh cũng tới lúc biến hóa rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Không biết lần này anh sẽ biến thành cái gì, hy vọng là thứ gì đó chạy nhanh.”
“Chạy nhanh ư?” Trong lòng Diệp Nhượng nghĩ tới một con báo mạnh mẽ.
Mà trong lòng Hoa Thanh Nguyệt nghĩ cái gì anh cũng không biết.
Lúc này cô nằm trên võng nhắm mắt nghỉ ngơi, hy vọng có thể ngủ một lát để tối nay duy trì tỉnh táo ứng phó với tình huống phát sinh.
Đang mơ màng ngủ cô bỗng nghe thấy Diệp Nhượng gọi tên mình.
Giọng anh giống giọng con chim nào đó, bẹp bẹp, hơi chói tai.
“Hoa Thanh Nguyệt, Hoa Thanh Nguyệt”
Ừ, giống con bát ca đang học nói chuyện vậy, nghe cạc cạc cạc.
“Hoa Thanh Nguyệt, anh thay đổi rồi, anh thay đổi rồi, chúng ta có thể xuất phát bây giờ!”
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên ngồi bật dậy và dưới tàng cây.
Mặt trời đã chìm vào chân trời, núi rừng phủ trong một màu xám.
Hoa Thanh Nguyệt xoa xoa mắt và nhìn kỹ hơn: Dưới tàng cây vốn có một con hươu trắng nhưng nay lại có một con đà điểu.
Đúng vậy, đà điểu.
Diệp Nhượng từ hươu trắng biến thành đà điểu rồi!
Anh có một cái cổ thon dài tinh tế, thân thể lớn bằng người trưởng thành và vai chân thon dài thẳng tắp.
“Thế mà anh thật sự biến thành một con vật có thể chạy nhanh nè!” Hoa Thanh Nguyệt trượt từ trên cây xuống và đứng trước mặt con đà điểu.
Con đà điểu này cao bằng Diệp Nhượng khi là người, chừng hơn 1m8.
Cả người nó bẹp bẹp, chân dài đúng như lời khen dành cho những người phái ‘toàn chân’ là “từ cổ trở xuống toàn là chân.”
Đà điểu Diệp Nhượng không có gì ngoài chân nói: “Hiện tại anh là đà điểu nè.”
Giọng của anh cũng bẹp bẹp, nha nha nha, vừa mở miệng đã khiến Hoa Thanh Nguyệt phì cười.
“Phải, là đà điểu.”
“Em lên đây, anh sẽ cõng em chạy.” Diệp Nhượng rũ cái cổ dài xuống.
Hoa Thanh Nguyệt sờ sờ lông mi dài tới độ kỳ quái của anh sau đó vừa vui vẻ vừa nói: “Thật dài, làm cho đôi mắt của anh thật là to.”
Diệp Nhượng mắt to vẫn mặt không biểu tình.
Hoa Thanh Nguyệt: “Phì, quả nhiên là anh, dù biến thành cái gì thì biểu tình và khí chất của anh vẫn là Diệp Nhượng ngốc nghếch.”
Diệp Nhượng vỗ vỗ cánh, chân to dẫm dẫm giống như đang thể hiện sự thẹn thùng.
Hoa Thanh Nguyệt cân nhắc và hỏi: “Vết thương thì sao?”
“Ở chỗ này nè.” Đà điểu xoay người cho Hoa Thanh Nguyệt xem băng vải trên cánh.
“Đúng rồi, phần bị thương là tay, còn chân thì không sao.” Hoa Thanh Nguyệt cười tủm tỉm và gật gật đầu, “Nếu như vậy, em cũng,” cô chà xát tay, “Không khách sáo nữa.”
“Đến đây đi, chúng ta cùng nhau cất cánh, anh sẽ cõng em tới thôn trại ở gần đây để qua đêm.” Đà điểu Diệp Nhượng nói.
Hoa Thanh Nguyệt đeo ba lô và trèo lên lưng Diệp Nhượng, nắm chặt lông trên người anh, hai chân kẹp chặt và không nhịn được hô “Giá.”
Diệp Nhượng cực kỳ phối hợp mà tru lên sau đó cất bước chạy như bay.
Đà điểu Diệp Nhượng chở cô gái Thương tộc Hoa Thanh Nguyệt lao đi trên con đường núi nho nhỏ vào ban đêm.
Trong lúc ấy ánh trăng chậm rãi bò lên đỉnh đầu.
Hoa Thanh Nguyệt nằm bò trên người anh mà nhìn đôi cánh anh chậm rãi mở ra.
Lúc chạy như bay đà điểu sẽ theo bản năng mở ra hai cánh không thể dùng để bay của mình để thân thể duy trì cân bằng.
Hoa Thanh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới bộ dạng con người của Diệp Nhượng trong lúc này, không biết sẽ là bộ dạng gì.
Cô tự tưởng tượng thì thấy cảnh anh cong eo, thân trên giữ nguyên bất động, hai chân như gắn Phong Hỏa Luân mà chạy băng băng.
“Ninja chạy,” Hoa Thanh Nguyệt vui vẻ hẳn lên.
Một Diệp Nhượng nghiêm túc lúc này đang mang tư thế của thế giới giả tưởng trong đầu cô mà chạy vội trên mảnh đất thần kỳ.
Hoa Thanh Nguyệt móc di động vốn không có tín hiệu từ trong ba lô và mở một khúc nhạc dạo, đúng, chính là khúc nhạc dạo của chương trình phổ cập khoa học về thế giới động vật.
Diệp Nhượng nghe thấy thì phì cười.
“Chơi vui quá ha!”
“Đúng,” Hoa Thanh Nguyệt gật đầu dứt khoát, “Em rất vui, bạn Diệp Nhượng ạ.”
“Thế nên biến thành đà điểu vẫn thuận tiện nhiều,” Diệp Nhượng nói, “Em nói xem chuyện anh đổi tới lui và biến thành động vật thế này có phải có liên quan tới suy nghĩ của em không?”
“Hả?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Ý anh nói rằng việc anh biến thành con gì là do em quyết định hả?”
“Vừa rồi em muốn một con vật có tốc độ nhanh đúng không?” Diệp Nhượng nói.
“Đúng rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Nhưng anh cũng nghĩ mà, dưới tình huống ấy thì mọi người hẳn đều sẽ nghĩ cái gì đó.
Chưa biết chừng đây chính là suy nghĩ trong lòng anh, là do ý thức điều khiển, sau đó anh sẽ thay đổi theo.”
“Vậy em đã nghĩ cái gì thế?” Diệp Nhượng hỏi.
“Lúc đó em nghĩ nếu Diệp Nhượng có thể biến thành động vật có tốc độ nhanh thì tốt rồi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em cũng không có tưởng tượng cụ thể con gì.”
“Vậy hướng tưởng tượng thì sao?” Diệp Nhượng nói, “Khi đó anh nghĩ nếu biến thành con báo thì tốt rồi, còn em thì sao?”
“Em nghĩ là chim chóc,” giọng Hoa Thanh Nguyệt ngày càng nhỏ, “Dù sao thì loài tốc độ nhanh lúc đó em chỉ nghĩ được chim chóc, nhưng em đâu nghĩ tới cái loại chim có thể cõng người thế này.
Cơ bản em không nghĩ tới.”
“À, vậy anh hiểu rồi.” Diệp Nhượng nói, “Chắc hẳn em đã nghĩ tới vài từ mấu chốt, một là tốc độ nhanh, hai là loài chim có thể bay và còn một điều kiện em không ngờ đó là có thể cõng người.
Như vậy tổng hợp lại sẽ thành con gì?”
“Đà điểu.” Hoa Thanh Nguyệt thấp giọng trả lời.
Diệp Nhượng: “Đúng chưa, là em đó!”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhưng sao có thể kỳ quái vậy được? Lúc trước em đâu có muốn anh biến thành rùa đen đâu.”
Hoa Thanh Nguyệt nhắc tới con rùa đen trước.
Diệp Nhượng: “Uh, đúng là cần nghiệm chứng lại.”
Tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Diệp Nhượng lại thầm nghĩ có khi cô nàng này thầm mắng mình là con rùa đen ấy chứ.
Có lẽ cô ấy mắng mình khi đang nằm mơ.
Quả thực cần nghiệm chứng.
Không lâu sau Hoa Thanh Nguyệt đã thấy được cửa lớn của trại thứ tư.
“Diệp Nhượng, tới rồi, chúng ta sắp tới rồi.”
Diệp Nhượng nói: “Có phải từ giờ trở đi anh không nên nói chuyện nữa không?”
“Đúng,” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em sẽ chỉ nói là anh em mua một con đà điểu từ bên ngoài về để em cưỡi đi gặp ba.”
Diệp Nhượng dừng chân và quay đầu nói: “Khoan đã.”
“Làm sao vậy?”
“Ba ba em ở đây à?” Diệp Nhượng lo lắng hỏi.
“Chắc là không,” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Ba em tới trại số 2 xem bệnh cho a bà, nơi ấy cách đây một ngọn núi cơ.”
Diệp Nhượng: “Vậy là tốt rồi, vậy chúng ta đi.”
Dù sao thì ở trước mặt cha vợ tương lai anh cũng nhất quyết không chịu làm một con đà điểu đâu.
Diệp Nhượng chạy như điên tới trại số 4.
Lúc sau.
Anh quên mất trong trại của Thương tộc có nuôi chó, mà tụi nó đều không phải cái loại chó cảnh nuôi ở thành thị mà là chó săn sống trong hoang dã.
(Truyện này của trang runghophach.com) Sau khi mặt trời lặn mọi người trong trại đều đã về nhà nghỉ ngơi, cửa trại cũng chỉ còn mấy con chó ở lại canh.
Diệp Nhượng chạy như bay tới, đồng thời lúc ấy 6 con chó săn to lớn ở cửa trại bật dậy và sủa vang.
Kêu thì cũng thôi đi, tụi nó còn lập tức vọt về phía này.
Chó này là chó ngu, là cái loại chưa trải sự đời ấy, thế nên đương nhiên tụi nó chưa từng thấy đà điểu Châu Phi.
Chúng nó chỉ biết có một con quái điểu thật lớn, chưa từng thấy bao giờ đang “Hung tợn” chạy về phía này.
Mau bảo vệ cả trại!
Bên kia là một đám chó nhào tới còn Diệp Nhượng bên này lại làm ra một động tác khiến đời này của anh khó mà quên được.
Dưới tình huống kinh hãi cực độ anh, con mẹ nó, chôn mặt xuống đất.
Đúng vậy, chó vừa sủa vang thì tim Diệp Nhượng đã nhảy lên, khi cơn hoảng sợ dâng lên thì bản tính của đà điểu át qua nhân tính và tôn nghiêm ít ỏi của Diệp Nhượng.
Mà bản năng của đà điểu chính là sẽ chôn đầu vào trong cát khi đột nhiên gặp nguy hiểm.
Đáng thương cho Diệp Nhượng.
Đầu anh ầm một cái chôn vào vũng bùn, ngập nửa mặt.
Đau nhức và thẹn khiến anh nhanh chóng tỉnh táo lại.
Nhưng mà chậm quá rồi.
Diệp Nhượng duy trì bất động và nghĩ thầm “Để mình cứ thế hóa đá luôn đi, mất mặt quá!”
Hoa Thanh Nguyệt, mau đào cho anh nấm mồ ngay tại đây đi, chôn cả người anh vào đó đi, anh không muốn sống nữa!
Hoa Thanh Nguyệt thiếu chút nữa bị anh vứt văng ra nên vội ổn định bản thân sau đó ngơ ngác nhìn con đà điểu Diệp Nhượng đang khom lưng cắm mặt vào bùn.
Ngay cả đám chó đang xông tới cũng bị hành động này dọa sợ nhảy dựng.
Thế giới an tĩnh tuyệt đối, xấu hổ lan tràn.
Đợi một lát sau Hoa Thanh Nguyệt mới chậm rãi trượt khỏi lưng con đà điểu Diệp Nhượng và hắng giọng nói “À, trời mưa đường trơn, sau này anh phải cẩn thận chút nhé.”
Diệp Nhượng hơi ngẩng đầu lên, trán u một cục và mặt dính đầy bùn nhưng vẫn cố nói, “Ừ, đường trơn quá, suýt thì ngã gãy chân.”
Hoa Thanh Nguyệt, em đúng là thiên thần! Cảm ơn em nhặt mặt mũi cho anh làm người!
Giờ này khắc này Diệp Nhượng chân thành nghĩ như thế.
------oOo------