Gấu trúc họ Diệp vẫn hoang mang nghi hoặc, nhưng bởi vì cha vợ quá ‘thần thánh’ còn bạn học tiểu Diệp lại quá non nớt nên khí thế bị diệt sạch sẽ.
Bản thân anh lại luôn coi mình là con cháu nên lúc này con gấu trúc vội vã lăn xuống lầu.
“Bây giờ chúng ta đi bộ về sao?” Diệp Nhượng nhỏ giọng hỏi Hoa Thanh Nguyệt.
Cha của Hoa Thanh Nguyệt đứng trên tầng lâu mỉm cười tạm biệt con gái và nói bản thân sẽ về nhà trước khi mặt trời lặn, hai người có thể đi trước.
“Đương nhiên không.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh chờ ở đây, em đi mượn cái xe đạp!”
Gấu trúc họ Diệp: “Không nói sớm!”
Ở các trại phụ cận của Thương tộc đa phần là những gia đình đã ở đây lâu, chẳng mấy khi ra khỏi cửa vì thế Hoa Thanh Nguyệt tìm thật lâu mới mượn được một chiếc xe đạp cũ từ nhà một cụ bà.
Cái xe này cũ tới độ sắp tan thành từng mảnh.
“Sợ là không dùng được.” Hoa Thanh Nguyệt thử một lúc nhưng bánh xe thì không hề chuyển động trong khi những chỗ khác đều xoay tròn.
Gấu trúc họ Diệp cắn cái kìm, lại đập cái búa một lúc cũng từ bỏ.
“Không được thì không được, chúng ta đi bộ thôi.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nhưng thời gian……”
“Anh nghe ý cha em thì thời gian tính từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, vậy chắc chắn không phải hôm nay.”
Hoa Thanh Nguyệt lại lắc đầu: “A ba nói hôm nay thì nhất định phải là hôm nay.”
Gấu trúc Diệp Nhượng: “……”
Không, tiểu thư ơi, nói như vậy là không hợp logic đâu!
Lúc này có vị a bà tập tễnh đi tới dùng ngôn ngữ của Thương tộc nói cái gì đó.
Hoa Thanh Nguyệt đáp vài câu sau đó đôi mắt sáng ngời lên và lập tức cảm tạ rối rít.
“Bà ấy nói cái gì thế? Có xe đạp có thể dùng à?”
“Xe đạp thì không có nhưng có xe khác!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Bà ấy bảo chúng ta có thể lấy cái xe kia, đợi mấy ngày nữa mang tới trả là được.”
“Xe gì thế?” Diệp Nhượng có cảm giác không ổn lắm.
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt một chút mới ngượng ngùng cười nói: “Cái kia…… Là cái xe đẩy tay, là xe đẩy mà mọi người trong tộc thường dùng.”
“Vậy chẳng phải em sẽ mất công đẩy ư?” Diệp Nhượng từ chối luôn, “Anh không cần.”
“Không không không…… Phải giải thích thế nào nhỉ?” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh trai em đã hỗ trợ cải tiến cái xe kia nên tuy nói là xe đẩy tay có điều nó đã có thêm bánh xe, bàn đạp và tay lái.
Hiện tại người già trong tộc đều dùng cái xe này để chở lợn…… Khụ!”
Diệp Nhượng: “Hình như anh vừa nghe được từ gì đó không tốt lắm lóe qua!”
Hoa Thanh Nguyệt lấy hai tay che mắt và nhỏ giọng nói: “Em không nói gì cả, anh nghe lầm rồi.”
Diệp Nhượng: “Là cái gì vậy hả Thanh Nguyệt? Vừa rồi hình như anh nghe cô nàng nào đó nói một từ nào đó.
Em lặp lại xem nào, người già trong tộc đều dùng cái xe này để làm gì?”
“……” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói, “Thì lợn, hoặc dê, đưa cho thân nhân, đưa cho giải phóng quân……”
Đúng vậy, cô uyển chuyển dùng cách này để nói với Diệp Nhượng rằng anh không nghe nhầm đâu, xe này là để chở lợn đó.
Xe chở lợn, chạy vèo vèo, bên trên là một con gấu trúc ngu đần ngồi đờ đẫn!
Diệp Nhượng: “…… Ngày mai về nhà rồi anh nhất định sẽ viết một cuốn sách tên là ‘Nhật ký của dũng sĩ Diệp Nhượng ở Thương tộc.’”
Hoa Thanh Nguyệt buông tay, vẻ mặt thẹn thùng cười nói: “Vậy, anh có muốn dùng xe đó không?”
A bà của Thương tộc cũng dùng ánh mắt hiền từ nhìn con gấu trúc.
Gấu trúc họ Diệp cực kỳ bất đắc dĩ gật đầu: “Anh còn cách nào nữa đâu? Đi thôi.”
Còn không phải là mặt mũi ư? Cầm đi, không cần trả lại!
Mười phút sau Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng thấy chiếc xe đẩy một bánh ở trước chuồng lợn.
Tuy đã được cọ rửa nhưng vẫn có vật thể không rõ dính trên đó, chung quanh có ruồi bọ bay vèo vèo.
Xe đẩy tay đã được cải tiến theo đúng lời Hoa Thanh Nguyệt nói, ở giữa có một đòn trúc, một sợi dây trói lợn, đằng trước có một chỗ để đạp xe với bàn đạp đàng hoàng.
“Trước không nói chúng ta có thể ngửi được cái mùi này hay không…” Gấu trúc Diệp Nhượng che mũi ồm ồm nói, “Thanh Nguyệt, em đạp được cái xe này không?”
“Có thể!” Hoa Thanh Nguyệt vén tay áo, “Em là đứa nhỏ của Thương tộc, hơn nữa đây lại là đồ anh trai cải tiến nên em đương nhiên có thể lái!”
Nếu cô tự tin như vậy thì gấu trúc Diệp Nhượng cũng tin cô.
Nói thế nào nhỉ, niềm tin thường sẽ sáng tạo ra cảnh giới tốt đẹp.
Tuy cái xe này mùi hôi không phải vừa đâu nhưng có thể cùng người đẹp ngồi trên một cái xe ghép bằng ván gỗ rồi lướt qua phong cảnh xinh đẹp thì đó là cơ hội ngàn vàng.
Thử hỏi có mấy người theo đuổi cô có được vinh dự này?
Không sai, chính là vinh dự.
Diệp Nhượng đã bị phong thủy của Thương tộc lăn lộn tới độ hiện tại tâm thế của anh đã tới cảnh giới cực cao.
A di đà phật, mình không lên cái xe này thì ai lên nữa?
Diệp Nhượng xoắn cái mông gấu trúc và chậm rì rì lên xe sau đó ngồi oạch xuống.
Hoa Thanh Nguyệt cầm lấy tay lái và di chuyển con xe ra khỏi chuồng lợn.
Ai biết xe vừa di chuyển thì ván gỗ đã nghiêng về phía sau, gấu trúc Diệp Nhượng theo thang trượt cái vèo xuống dưới.
Hoa Thanh Nguyệt làm gì phát hiện ra, cô cứ thế gác chân lên xe chuẩn bị xuất phát.
Diệp Nhượng: “Thanh Nguyệt! Em đánh rơi anh rồi!”
“Hở?” Hoa Thanh Nguyệt lập tức chống chân phanh lại sau đó quay đầu nghi hoặc mê mang, “Không phải anh vừa lên xe rồi à?”
Ảo giác sao?
Diệp Nhượng: “Anh bị trượt xuống dưới.”
“Anh bám chắc vào!” Hoa Thanh Nguyệt dừng xe, vỗ vỗ tấm ván gỗ, “Lên đây.”
Gấu trúc Diệp Nhượng bò lên ngồi phía trước nhưng không được ba giây lại trượt xuống đất.
Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy mệt mỏi tràn đầy trên khuôn mặt gấu trúc ngốc nghếch của anh.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ớ…… Nếu không anh đổi hướng ngồi đi, quay mông về phía em ấy?”
Diệp Nhượng lại bò lên cái xe đẩy tay sau đó xoay người quay mông về phía Hoa Thanh Nguyệt và lại ngồi oạch xuống.
Lúc này hình như lực ma sát được tăng lên vì thế anh ngồi vững như Thái Sơn.
Hoa Thanh Nguyệt phì cười ra tiếng.
(Hãy đọc truyện này tại trang runghophach.com) Diệp Nhượng thì quay đầu hừ một tiếng.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ha ha ha ha, em còn không biết gấu trúc có khe mông đó.”
“?!” Diệp Nhượng quay đầu nhìn sau lưng mình nhưng vì không có cổ nên dù đã cố hết sức anh cũng không biết khe mông của gấu trúc ở chỗ nào.
“Cái đuôi kẹp bên dưới mông không đau à?”
Gấu trúc họ Diệp nâng mông lên và giật giật cái đuôi giống người xưa vén vạt áo trước khi ngồi sau đó lại cực kỳ có khí thế mà ngồi oạch một cái.
Hoa Thanh Nguyệt: “Ha ha ha ha ha…… Đúng rồi Diệp Nhượng, cái đuôi là bộ phận nào trên cơ thể anh thế?”
“……” Gấu trúc Diệp Nhượng vươn móng vuốt túm lấy hai bên thành xe và trả lời, “Khẳng định là xương cụt, nếu không làm gì có chỗ nào của anh có thêm miếng thịt để làm cái đuôi chứ.”
Hoa Thanh Nguyệt sửng sốt một chút rồi nhanh chóng quay đầu đạp xe.
Vốn dĩ Diệp Nhượng cũng không cảm thấy cái gì nhưng vừa quay đầu thấy Hoa Thanh Nguyệt đỏ bừng hai tai thế là anh hồi tưởng lại những gì mình vừa nói.
Vừa nhớ ra anh đã dùng móng vuốt đập đập cái đầu mình vì cáu tiết: “Rốt cuộc mình vừa nói cái gì thế?!”
Đàn ông ấy mà, đương nhiên sẽ có một thứ gì đó rất thừa, nếu nó mọc ra ở phía sau vậy chẳng phải chính là cái đuôi sao!
Aizzz!
Mình cũng thật là, bị cô ấy làm cho suy nghĩ linh tinh, vớ vẩn gì không biết! Mình chỉ là một con gấu trúc thôi mà!
Hoa Thanh Nguyệt đạp xe trên con đường núi về nhà, nhưng đường này xóc nảy khiến gấu trúc Diệp Nhượng bị văng xuống đất ngã chổng vó vài lần.
Hoa Thanh Nguyệt: “…… A, anh bám chắc vào!”
Gấu trúc Diệp Nhượng: “Móng tay anh sắp bị mài mòn hết rồi đây này!”
Không phải anh không bám chặt mà là đường quá xóc nảy!
Hoa Thanh Nguyệt tự hỏi thật lâu mới nói: “Chẳng trách trên xe còn có dây thừng, vừa rồi hỏi anh lại bảo không cần……”
Gấu trúc Diệp Nhượng: “???”
Em muốn làm gì?
Hoa Thanh Nguyệt tìm trong ba lô của mình sau đó ném cho Diệp Nhượng một nụ cười xấu xa.
Diệp Nhượng: “Anh nói trước nhé, anh thề với tôn nghiêm của mình, hôm nay em mà dám coi anh như con lợn đợi làm thịt và trói anh vào cái xe này thì anh sẽ……”
“Cộp cộp cộp!” Hoa Thanh Nguyệt giơ cao cuộn dây mới tìm được từ trong ba lô và cười tủm tỉm nói, “Em sẽ cho anh quyền lựa chọn.
Em cũng không hề trói anh như trói lợn con, em chỉ muốn anh được ngồi ổn, không cần ngã khiến mông vỡ đôi thôi.”
“Mông vốn dĩ luôn vỡ đôi còn gì!” Diệp Nhượng sửa đúng.
“Vậy anh chọn đi.” Hoa Thanh Nguyệt chỉ vào xe đẩy và nói, “Anh chọn dây dưa thế này rồi cứ đi 10 mét lại ngã một lần hay chọn ngồi ổn định vững chắc, để tới chiều về đến chủ trại?”
Diệp Nhượng: “…… Cho anh thời gian nghĩ một chút.”
“Cho anh ba giây.” Hoa Thanh Nguyệt dựng thẳng ba ngón tay, “Ba! Hai! Một! Nghĩ kỹ chưa?”
Diệp Nhượng nhắm mắt lăn lộn một cái rồi mới mở to mắt và nhận mệnh: “Trói đi.”
Hoa Thanh Nguyệt cười hì hì và quấn dây thừng, chỉ lát sau đã trói anh kín mít.
Ừ, động tác cực kỳ thành thạo, trói cũng rất.
Vì thế, Diệp Nhượng hỏi: “Phương pháp này của em……”
“Là cách trói lợn.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Trước kia em thường xuyên đi theo a ba đến các trại trợ giúp người già trói lợn hoặc dê.”
“Trói xong thì giết thịt ăn à?” Diệp Nhượng mang vẻ mặt đưa đám hỏi vận mệnh của chính mình.
Hoa Thanh Nguyệt tự nhiên đáp: “Không phải, có lúc trói xong sẽ thiến.”
Diệp Nhượng chợt cảm thấy chỗ nào đó lạnh lạnh, sau đó cái đầu gấu trúc của anh lật qua một bên, lập tức giả chết.
Hoa Thanh Nguyệt trói anh thành bánh chưng rồi lập tức vui sướng đạp xe, vừa đạp vừa hát.
Diệp Nhượng: “Tiểu thư, chúng ta thương lượng chút nhé.”
“Anh nói đi.” Hoa Thanh Nguyệt như được gắn động cơ dưới chân nên tốc độ đạp xe cực nhanh.
“Trước khi về chủ trại em nhất định phải cởi trói cho anh.”
“Được!” Hoa Thanh Nguyệt liều mạng gật đầu, “Em sẽ liều chết bảo vệ thể diện cho anh!”
Qua một lát Diệp Nhượng mới hoàn hồn và thích ứng một chút sau khi tôn nghiêm và nhân cách bị dập nát.
Lúc này anh bắt đầu nói chuyện phiếm với Hoa Thanh Nguyệt, coi như tìm niềm vui trong sự đau khổ.
“Thanh Nguyệt, anh rất thích bộ dạng của em lúc vui vẻ, chính là thế này, không có băn khoăn, không câu nệ.
Em nói chuyện với anh, còn làm mấy việc ngu ngốc này cùng anh nữa.”
“Hi hi, em cũng thích.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Lúc trước em câu nệ là vì em sợ anh không thích một người bình dân như em.”
“Không đâu, anh rất thích.” Diệp Nhượng nhìn mây trắng nhanh chóng trôi đi thì mỉm cười nói, “Anh không thích nữ thần Hoa Thanh Nguyệt mà là bản thân em.
Bất kể em ưu tú hay ngốc nghếch anh đều thích, chỉ cần giữa chúng ta không có giả tạo.”
“Diệp Nhượng, anh cũng thế.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Lúc trước em nhìn anh còn tưởng anh hoàn mỹ tới độ không chân thật.
Phải cảm ơn anh đã cho em thấy anh cũng biết khóc, thẹn thùng hoặc chật vật……”
“Con người ta ấy mà……” Diệp Nhượng cảm khái, “Con người ta chỉ đáng yêu khi chân thật thôi.”
“Không sai!”
“Thanh Nguyệt, hôm nay em có vẻ rất vui.”
“Đúng thế.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Anh ngẫm lại xem, em đang chở quốc bảo đó!! Hơn nữa, em còn có thể tiếp xúc gần với quốc bảo, trói và nói chuyện với nó nữa chứ!”
Diệp Nhượng: “……”
Xong rồi, so với Diệp Nhượng thì Hoa Thanh Nguyệt càng thích gấu trúc hơn!
Hoa Thanh Nguyệt mà vui thì tốc độ cũng nhanh hơn.
Đều nói đi thì lâu mà về thì nhanh, còn chưa tới giờ cơm chiều Hoa Thanh Nguyệt đã đạp cái xe chở lợn về tới cổng chủ trại.
Cô đã thương lượng với Diệp Nhượng là sẽ cởi trói cho anh trước khi vào trại.
Nhưng đúng lúc ấy bọn họ lại đụng phải ông anh vợ đang trong thời kỳ nghỉ phép và đang chán đến chết đứng ngoài cổng trại.
Anh chàng mang theo một đám đậu đinh của Thương tộc chơi trò diều hâu quắp gà con.
Vì thế lúc Hoa Thanh Nguyệt nhìn thấy anh mình thì đã chậm.
Dù cô phản ứng rất nhanh, dùng hai chân khẩn cấp phanh lại nhưng vẫn khiến anh cô chú ý.
“À.”
Miệng anh vợ ngậm cỏ đuôi chó, tay giơ lên ôm em gái xong là lập tức chỉ vào em gái và giới thiệu cho đám ‘gà con’: “Mấy đứa, chị A Nguyệt của mấy đứa về rồi đó, đi tìm chị ấy mà chơi!”
Nói xong anh lập tức chuồn ngay, xem ra cái nhiệm vụ này anh đã phải khổ sở gánh khá lâu rồi.
Hoa Thanh Nguyệt trợn tròn mắt, còn chưa hoàn hồn đã thấy một đám đậu đinh nhào về phía này.
“Chị A Nguyệt!!”
“Chị A Nguyệt mang lợn tới cho chúng ta à?!”
“Đêm nay ăn thịt lợn à?!”
Bọn nhỏ xông tới bám vào thành xe và thò đầu vào xem sau đó lập tức thét chói tai.
“Ngao!! Ngao ngao ngao!!”
Bọn nhỏ la lớn: “Oa! Gấu trúc!!”
“Thật đáng yêu!”
“Thật muốn nuôi một con!”
Một thằng nhóc hít hít nước mũi và chậm rãi nghiêm túc hỏi Hoa Thanh Nguyệt: “Chị A Nguyệt, rốt cuộc gấu trúc cũng nhiều hơn rồi hả? Nó bị đá ra khỏi danh sách quốc bảo rồi nên giờ mỗi thôn đều được chia một con để ăn thử sao? Giống chia lợn ấy hả?”
Gấu trúc Diệp Nhượng trợn mắt thiếu chút nữa là quầng thâm quanh mắt cũng to hơn gấp đôi.
Đáng sợ quá! Đúng là đồ tham ăn vẫn là đáng sợ nhất! Thằng nhóc này nhớ thương quốc bảo đã bao lâu rồi? Sao nó không thể giống mấy đứa nhỏ khác mà lại có suy nghĩ khác người thế nhỉ??
------oOo------