“Em và anh trai ở trong nội thành còn ba mẹ ở trại.” Hoa Thanh Nguyệt giới thiệu đơn giản về tình huống, “Mỗi tuần bọn họ sẽ đến một lần cho nên phải xem bây giờ anh muốn sao.
Anh có thể về trại với em vào sáng mai rồi tìm ba em hỏi tình huống hoặc đợi một tuần để ba em tới nơi này.”
Diệp Nhượng quyết đoán lựa chọn phương án đầu tiên, hơn nữa anh còn âm thầm than thở: “Anh không chờ nổi một tuần đâu, anh muốn mau chóng trở lại như trước, có thể ngồi xuống ăn cơm như con người, cảm ơn.”
“Nếu như vậy.” Hoa Thanh Nguyệt lấy ra di động và tính toán hành trình, “Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát, xử lý chuyện của anh là việc cấp bách.”
Con chó lông xám gật đầu sau đó giơ móng vuốt lên.
Hả? Nhấc tay?
“Còn có việc nữa à?” Hoa Thanh Nguyệt dò hỏi.
“Anh muốn mượn điện thoại của em dùng một chút, anh phải sắp xếp công việc nữa.” Con chó lông xám nói, “Ngoài ra anh cũng muốn mượn máy tính xách tay, cảm ơn.”
Hơn 11 giờ đêm một con chó lông xám vẫn dùng móng vuốt gõ bàn phím, vừa làm vừa gọi điện thoại.
Cũng may đám nhân viên nghiên cứu đều là trâu bò, nửa đêm tăng ca là bình thường vì thế vừa gọi điện thoại qua Tảo Địa Phật đã nhấc máy.
“Lão Phó.” Diệp Nhượng nói, “Là tôi đây, công việc bên này của tôi còn chưa xử lý xong nên ngày mai tôi cũng chưa về đâu.
Chờ tôi về sẽ trả phép sau.
Số liệu của tổ số ba anh thẩm tra đối chiếu một chút nhé, nếu có phản ứng gì không đúng thì gọi theo số này.
Còn có tư liệu nào tôi phải xem mà không cần mã hóa thì cứ gửi tới email rồi tôi sẽ bớt thời gian xem.”
Tảo Địa Phật sửng sốt thật lâu mới hỏi: “Số điện thoại này ư? Cậu chắc chứ?”
Điện thoại này rõ ràng báo tên là…… Hoa Thanh Nguyệt mà!
Diệp Nhượng cường điệu: “Đúng, chính là điện thoại này!”
Một đám nghiên cứu viên thích bát quái lập tức vây xem sau đó nhỏ giọng hỏi, Tảo Địa Phật thì chậm rì rì lên tiếng: “Được rồi, chúng tôi biết rồi……”
“Sao vậy, Tiểu Diệp sẽ ở lại đây chứ?”
“An tâm.” Tảo Địa Phật nháy mắt với cả đám, “Xem ra thành rồi, lúc này chắc chắn cậu ấy sẽ ở lại Miêu Cương thần kỳ này của chúng ta, ha ha ha ha, rốt cuộc không cần lo lắng đề phòng nữa rồi.
Mọi người yên tâm mà làm đi, tranh thủ sớm hoàn thành hạng mục!”
Gọi xong điện thoại Diệp Nhượng tiếp tục vội làm việc, sửa sang lại số liệu và viết báo cáo.
Hoa Thanh Nguyệt mệt lắm rồi nên hỏi anh: “Không ngủ sao?”
“Em đi ngủ trước đi, anh làm xong ngủ một lát trên sô pha cũng được.” Con chó lông xám vẫy vẫy cái vuốt trước với cô, đuôi còn nhân tiện lắc lắc.
Hoa Thanh Nguyệt cười nói: “Thật chuyên nghiệp.”
Quả là quá chuyên nghiệp, một con chó tăng ca chân chính, thực trâu bò!
Con chó nào đó tự nguyện tăng ca vẫn vội tới rạng sáng mới nằm bò trên sô pha một lát.
Sáng sớm hôm sau trong cảm giác mơ màng anh thấy cổ ngưa ngứa.
Diệp Nhượng vươn móng vuốt qua gạt phăng cái tay đang sờ soạng cổ mình nhưng lại bị cái tay kia bịt miệng.
anh rầm rì một chút mới mở mắt chó ra và chỉ thấy Hoa Thanh Nguyệt đang liều mạng ra tín hiệu cho mình.
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt đã trở lại và đang ngồi bên cạnh xem tin tức buổi sáng.
Cả người Diệp Nhượng đổ mồ hôi lạnh, cũng may vừa rồi anh không nói chuyện.
“Hay là để anh đưa em đi?” Anh trai Hoa Thanh Nguyệt xoa xoa mái tóc ướt và mở miệng, “Tối hôm qua trời mưa, bên kia hẳn còn mưa to hơn bên này.”
“Em đi con đường mới xây là được.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Không sao đâu, anh tăng ca cả đêm rồi mau đi nghỉ đi, mệt nhọc mà còn lái xe càng nguy hiểm hơn.”
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt hơi nhíu mày, tay duỗi ra tháo khuyên tai.
“Lúc về em chọn một đôi khuyên tai thật đẹp mang về cho anh nhé.” Anh trai Hoa Thanh Nguyệt không lộ biểu tình gì mà nói, “Đương nhiên lấy trộm của ba ba cũng được, anh thích cái hình vầng trăng.”
Hoa Thanh Nguyệt cười: “Đã biết.”
Cô buộc dây dắt chó vào cổ Diệp Nhượng và ý bảo anh chuẩn bị xuất phát.
Diệp Nhượng nhảy xuống sô pha sau đó không nhịn được làm một tư thế duỗi người kiểu chó trước mặt anh trai Hoa Thanh Nguyệt, còn lắc lắc đầu nữa chứ.
Anh trai Hoa Thanh Nguyệt: “Con chó này……”
Hoa Thanh Nguyệt vội vàng bế Diệp Nhượng lên chạy luôn: “Bọn em đi đây!”
Theo tiếng đóng cửa vang lên là nửa câu còn lại của anh trai Hoa Thanh Nguyệt: “Nhìn thế nào cũng không giống một con chó……”
Ra cửa còn phải đi bộ một khoảng mới tới gara.
Diệp Nhượng dừng bước.
Bởi vì…… sáng tinh mơ có không ít người đang dắt chó đi dạo.
Từ nơi này tới gara tầm 300 mét nhưng có tới mười mấy con chó lớn nhỏ đủ cả.
Diệp Nhượng cắn dây dắt chó kéo kéo và nhỏ giọng nói: “Đừng để anh xuống đất, nếu có tình huống một con chó nào đó ngửi ngửi mông anh thì đề nghị em đánh chết anh đi là xong hết mọi chuyện.”
Hoa Thanh Nguyệt cực kỳ nghiêm túc nói: “Em biết rồi……”
Cô ôm chặt Diệp Nhượng như ôm ấp quốc bảo mà xuyên qua hỏa tuyến, bóng dáng hiên ngang lẫm liệt.
Quả nhiên lúc đi ngang qua đám chó tụi nó sủa như điên.
“Xem ra mùi vị trên người anh không giống tụi nó.” Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói.
Diệp Nhượng nhắm chặt mắt chó, nhắm chặt miệng chó.
Chủ nhân đám chó thì nhiệt tình chào hỏi.
“A Nguyệt, hôm nay không bận à?”
“A Nguyệt cũng nuôi chó à!”
“Nhìn ngoan thế.”
“Cô ôm nó thế có nặng không, bỏ nó xuống cho nó đi, để nó giao lưu kết bạn với mập mạp nhà tôi đây này!”
“Chó giống gì đó? Nhìn có vẻ hoạt bát, màu lông cũng hiếm thấy……”
Hoa Thanh Nguyệt: “Nơi khác, là chó nơi khác, tôi cũng nuôi đại thôi, không phải chó gì hiếm có đâu……”
Diệp Nhượng thật muốn một đầu đâm chết luôn trong lồng ngực ấm áp mềm mại của Hoa Thanh Nguyệt.
Một đám chó to chó nhỏ vây quanh Hoa Thanh Nguyệt kêu càng vui vẻ hơn, còn phản ứng của hàng xóm lại là:
“Ái chà chà, có đồng bạn mới kìa, xem tụi mày vui chưa!”
“Nhạc Nhạc, mày đã là thái giám rồi còn xem náo nhiệt gì nữa!”
“Tiểu Nguyệt, chó nhà cháu là đực hay cái thế?”
“Đã làm tuyệt dục chưa?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Là đực, ha ha, không đâu, không đâu, cháu có việc đi trước nhé…”
Cô ôm Diệp Nhượng càng chặt hơn, mà điều này tự nhiên lại cho anh chàng họ Diệp nào đó một cái phúc lợi lớn.
Cả cái đầu của anh không kịp phòng bị đã rơi vào nơi mềm mại nhất trên người cô.
Trong nháy mắt kia anh trợn tròn mắt chó, vẻ mặt không thể tưởng tượng cũng không dám tin tưởng.
Chấn động này kéo dài tới tận lúc Hoa Thanh Nguyệt lái xe ra khỏi gara Diệp Nhượng mới chậm rãi lấy lại tinh thần.
Sau khi hoàn hồn một người đứng đắn như anh lập tức mở miệng xin lỗi: “Thực xin lỗi.”
Hoa Thanh Nguyệt không chú ý tới nên còn tưởng anh đang xin lỗi vụ ‘Xuyên qua cẩu tuyến” khiến đám chó kia loạn lên thế nên cô hé miệng cười nói: “Không sao.”
Diệp Nhượng thấy cô không hiểu thế là càng thêm nghiêm túc.
“Anh nói là vừa rồi lúc em ôm anh……” Diệp Nhượng uốn éo cái đầu chó, ngượng ngùng nhưng chân thành nói, “Anh không cẩn thận mạo phạm ngực của em.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… A?”
Ba giây sau tiếng phanh két chói tai vang lên, Hoa Thanh Nguyệt đánh xe vào lề đường sau đó quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Nhượng.
Con chó con Diệp Nhượng ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Nếu em tức thì có thể đánh anh.”
Hoa Thanh Nguyệt nhìn anh một lúc lâu biểu tình mới dịu lại, sau đó cô tiếp tục lái xe đi và nhẹ giọng nói: “Thôi, không sao, em biết anh là người thế nào……”
Sau khi con chó màu xám nghe thế thì đầu chó ngẩn ra và lập tức hỏi: “Vậy, anh có thể hỏi em một việc được không? Anh muốn biết suy nghĩ và thái độ của em.”
“Anh nói đi.” Hoa Thanh Nguyệt dùng ngón tay trắng nõn gõ tay lái, đám vòng bạc phẩm chất và hoa văn không giống nhau cũng theo đó chạm vào nhau phát ra tiếng đinh đang.
Diệp Nhượng nói: “Hoa Thanh Nguyệt, nếu không có việc này mà anh tỏ tình với em hôm qua thì em có đồng ý không?”
Biểu tình của Hoa Thanh Nguyệt thực rối rắm, nửa mềm lòng nửa phiền lòng.
Diệp Nhượng: “Em cứ nói thật, bởi vì sắp tới anh…… có lẽ sẽ không tỏ tình với em nữa.”
Con chó lông xám bi thương cúi đầu nhìn móng vuốt của mình mà thở dài.
“Khả năng sẽ không……” Hoa Thanh Nguyệt lẩm bẩm nói.
“Nhưng cũng không phải bởi vì em không thích anh, đúng không?” Diệp Nhượng ngẩng đầu lên hỏi tiếp, “Anh có niềm tin vào giác quan thứ sáu của mình, trong nửa năm qua theo đuổi em anh cũng chú ý tới phản ứng của em.
Em có thích anh hay không anh vẫn nắm chắc, chẳng qua anh muốn nghe em nói.”
Hoa Thanh Nguyệt thở sâu, nói: “Thích, nhưng……”
“Nhưng em cũng chán ghét anh.” Diệp Nhượng nhảy lên ghế phụ nghiêng đầu hỏi cô, “Là anh có khuyết điểm hay thói quen nào mà em không thể chịu nổi sao? Chúng ta có thể nói thẳng với nhau, chỉ cần không phải thứ xung đột về công tác hoặc tam quan thì anh đều có thể sửa.
Con người không ai hoàn hảo cả, nhưng vì sao em không chịu nói gì với anh?”
Biểu tình của Hoa Thanh Nguyệt càng thêm rối rắm: “Thật ra cũng không phải khuyết điểm……”
“Vậy rốt cuộc là cái gì?” Diệp Nhượng nói, “Nửa năm qua đã vô số lần anh thấy em giãy giụa.
Rõ ràng là em rất để ý tới thứ đó, vì thế em luôn giữ thái độ như gần như xa với anh, bao gồm cả tin nhắn kia nữa.”
“Tin nhắn?” Hoa Thanh Nguyệt không hiểu gì hết.
“Tối hôm qua vốn em muốn hỏi han quan tâm anh nhưng sau đó em lại xóa hết và chỉ gửi một dấu hỏi lạnh còn hơn băng.”
Giờ thì Hoa Thanh Nguyệt nghe hiểu rồi: “Anh đang bất mãn hả?”
Con chó mầu xám kinh ngạc: “Không phải, anh đang thương lượng đối sách với em.
Anh không muốn em vừa thích anh lại cảm thấy phiền chán……”
Hoa Thanh Nguyệt trầm mặc thật lâu.
Khuyên tai hình vầng trăng với hoa văn phức tạp độc đáo của cô hơi rung rung, cuối cùng Hoa Thanh Nguyệt lắc lắc đầu hỏi: “Diệp Nhượng, anh thật sự không nhớ rõ sao?”
“Nhớ rõ cái gì?” Diệp Nhượng nghi hoặc.
Hoa Thanh Nguyệt cắn môi rối rắm một lúc mới nói: “Chúng ta đã từng gặp nhau rồi, đây không phải lần đầu tiên mà là lần thứ hai.”
Diệp Nhượng: “……”
Một phút sau.
Diệp Nhượng: “Em không sửa tên chứ?”
Ánh mắt Hoa Thanh Nguyệt lại tràn bi thương sau đó cô nhẹ nhàng lắc đầu.
Diệp Nhượng: “Không có khả năng…… Trí nhớ của anh luôn tốt.”
Hoa Thanh Nguyệt càng khó chịu hơn.
Lại qua thật lâu Diệp Nhượng thành thật đáp: “Thực xin lỗi, anh không nhớ rõ.
Em nói rằng lần đầu tiên anh tới Miêu Cương chúng ta đã gặp nhau rồi ư?”
Hoa Thanh Nguyệt: “Thôi, không cần nói nữa.
Diệp Nhượng, anh không nhớ rõ em, thậm chí còn chẳng có ấn tượng gì, chỉ nguyên chuyện này đã đủ đả kích lắm rồi…… Từ giờ cho tới khi đến trại anh đừng có nói gì nữa.”
Diệp Nhượng: “Anh cho rằng phải thảo luận rõ chuyện này mới có thể giải quyết……”
Diệp Nhượng thấy lông mi Hoa Thanh Nguyệt treo nước mắt trong suốt thì bỗng nhiên im bặt.
Anh xấu hổ chép miệng, giống con chó con tủi thân bò xuống nằm bệt.
Bên trong xe một người một chó đều khó chịu.
Diệp Nhượng nhắm mắt lại nghĩ tới những gì mình trải qua khi lần đầu tiên tới Miêu Cương nhưng…… Thật sự không có Hoa Thanh Nguyệt.
Mười năm trước anh mười sáu tuổi, Hoa Thanh Nguyệt hẳn là mười hai hoặc mười ba tuổi.
Một cô nhóc tuổi ấy…… thì bộ dạng hẳn không khác gì bây giờ mới đúng chứ?
Nếu lúc trước từng gặp Hoa Thanh Nguyệt thì không có chuyện anh không để ý tới.
Rốt cuộc cô hiện tại có thể khiến anh vừa gặp đã yêu vậy 10 năm trước hẳn cũng thế.
Nhưng…… anh thật sự không nhớ nổi.
Chẳng lẽ Hoa Thanh Nguyệt thay đổi quá nhiều ư? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Cũng không có khả năng, cô không làm phẫu thuật thẩm mỹ, cái này nhìn anh trai cô là biết.
Hai anh em họ rất giống nhau chứng tỏ gien di truyền nhà họ như thế rồi chứ không phải do tác động dao kéo.
Rốt cuộc là sao vậy nhỉ?
Xe chạy trên con đường nhỏ mới xây, mưa thì ngày một lớn.
Hai bên đường nhỏ là rừng cây rậm rạp, con đường tới trại vòng quanh núi vàn dốc xuống dưới.
Vì không thấy tín hiệu nên anh hoàn toàn không phán đoán được gì.
Diệp Nhượng đứng lên, mỗi sợi lông đều dựng thẳng, mắt nhìn chằm chằm tình huống giao thông.
Trong lúc xe xóc nảy cuối cùng anh cũng đánh vỡ cục diện bế tắc: “Con đường mới này thoạt nhìn không dễ đi, mưa càng lúc càng lớn…… Em lái chậm một chút, cẩn thận mới tốt.”
“Câm miệng.” Hoa Thanh Nguyệt vẫn đang nổi nóng nhưng dù thế cô vẫn nghe lời mà chậm lại.
Con chó lông xám nâng móng trước đặt lên vai cô và nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Anh sai rồi, xin lỗi.”
Anh vừa mới dứt lời thì chóp mũi Hoa Thanh Nguyệt đã đỏ ửng, nước mắt rơi xuống dưới nhưng khí thế của cô lại hoàn toàn không thảm hại mà rất tức giận: “Anh biết em thương tâm nhất là gì không?”
Cô nói: “Anh nói trí nhớ của anh siêu quần! Thiên tài! Tinh anh! Học cái gì đều sẽ không quên nhưng anh lại không nhớ ra em! Rõ ràng em từng xuất hiện, rõ ràng khoảng thời gian đó……”
Diệp Nhượng không biết làm sao, trong lòng càng áy náy hơn.
Hoa Thanh Nguyệt đập vô lăng cả giận: “Điều khiến em tức hơn nữa đó là điều này đã chứng minh một chân lý được truyền ngàn đời!”
Diệp Nhượng: “…… Khụ, anh xin lắng nghe.”
Đây hẳn không phải lời gì hay ho nhưng anh nguyện ý bị em mắng, mau mắng đi, anh chấp nhận được.
Cần gạt nước vang lên lách cách lách cách, mạnh mẽ lau cửa sổ và xen vào cho thêm náo nhiệt.
Hoa Thanh Nguyệt nói: “Đàn ông đều là cái thứ nhìn mặt, phì, đồ chó má.”
Hoa Thanh Nguyệt vừa dứt lời Diệp Nhượng đã nhận ra biến hóa của thân thể.
Trước mắt cảnh vật dần mất đi màu sắc, mà cùng lúc ấy khướu giác của anh cũng nhạy hơn hẳn.
Anh nghe được tiếng ầm ầm phía trước, tiếng cát đá lăn xuống, còn ngửi được mùi tanh của một lượng bùn đất lớn.
Từ từ, hình như anh ……
Càng giống chó hơn lúc trước thì phải?