“Áááááááá…”
Trong một ngôi nhà nhỏ thượng tọa trên một con đường nhỏ, tiếng kêu la cứ cách 5s lại vang lên một lần, hại hàng xóm hai bên nửa đêm mất ngủ.
“Cậu nhỏ miệng thôi! Mấy mụ hàng xóm lại sang ăn vạ bây giờ!” Shyn nhíu mày, run run đổ oxi già vào vết thương trên tay cậu nam sinh,“Đàn ông con trai gì mà yếu đuối thế không biết” :))))
“Cô có biết băng bó không vậy?!”
“Cậu im lặng đi! Mà cậu tên gì?”
“Dở người! Bảo tôi im lặng rồi hỏi tên tôi!” Cậu ta khẽ xuýt xoa, “Kelvil”.
“Kelvil hả?”
“Ừ!”
Shyn chấm miếng bông gòn vào vết thương, cười khì một tiếng, “Cậu không hỏi tên tôi à?”
“ Aida!” Kelvil rụt tay lại đau đớn, “Hỏi tên cô làm gì chứ?!”
“Hậu tạ!” Shyn bỏ miếng bông xuống, xòe tay ra trước mặt Kelvil, “Tôi cứu cậu, còn cho cậu về nhà băng bó vết thương, phải có quà hậu tạ chứ!”
“Không có cô tôi cũng không chết được.” Kelvin đứng lên đi vào nhà trong, “Phòng ngủ ở đâu, tôi muốn ngủ một chút.”(:v)
“Cậu…không phải nói là băng bó xong sẽ về sao?” Shyn trợn tròn mắt.
“Thấy cô ở nhà một mình tôi đổ ý rồi .”
“Này!” Shyn chạy theo Kelvil, cái miệng liên hồi liên thoắng, “Cậu mau ra khỏi nhà tôi ngay! Ai cho phép cậu ở đây hả? Ra ngoài!” (>.