Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về

“Huy thiếu, xin cậu đừng manh động, dù sao đây cũng là địa bàn của tôi!” Lý Đán mở lớn mắt nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Kelvil, “Chỗ anh em thân tình, chỉ cần cậu mở miệng nói giúp tôi một tiếng với cậu Huy Nam là mọi chuyện coi như xong rồi mà! Có nhất thiết phải ép Lý Gia chúng tôi vào đường cùng như vậy không?”
Có nhất thiết phải như vậy không?
Kelvil ngửa cổ cười vang, “Ông già Lý, giọng điệu này của ông thật không hợp với dáng vẻ cầu xin chút nào! Địa bàn của ông thì sao? Cho dù có là địa bàn của ông, chỉ cần súng đã lên nòng thì chắc chắn sẽ có cảnh máu chảy thành sông thôi ông Lý à!”
“Huy thiếu, lần này đúng là tôi đã đắc tội với Huy Gia, cúi xin cậu tha cho chúng tôi một con đường sống!”
Kelvil liếc nhìn Lý Đán, đã đổi giọng rồi sao, lão già này có vẻ rất ngoan ngoãn thì phải. Cậu vứt chiếc khăn tay màu trắng xuống đất, lật qua lật lại khẩu súng ngắn trong tay mình, khóe môi khẽ nhếch lên để lộ một tia chết chóc, chĩa súng về phía Lý Đán, “Chờ mãi mới nghe được một câu ra hồn từ cái miệng chó của ông. Chỉ là, ông có biết lần này Lý Gia của ông đã đụng chạm đến bao nhiêu người không? Còn chưa kể anh hai tôi đã nói, nhất định phải trả lại mấy người gấp mười lần những món quà ông đem tặng cho chúng tôi.”
Shyn lại khẽ cau mày, ngạo mạn quá, ông Lý đó đáng tuổi chú bác của Mặt Dày, đã phải xuống nước van nài hạ giọng làm đủ thứ chuyện để xin hắn nói giúp với Huy Nam một câu, hắn không những không đồng ý mà lại còn phỉ báng ông ta như vậy, thật không hợp đạo làm người mà.
Lý Đán mặt mũi tối sầm, hai bàn tay cuộn chặt vào nhau thành một nắm đấm, run rẩy. Ông ta vẫn cúi đầu ngoan ngoãn, “Cậu Kelvil, tôi sai rồi, kiếp này Lý Đán tôi nguyện làm thân trâu chó cho cậu giẫm đạp, chỉ mong cậu nói giúp chúng tôi một câu…”
Nụ cười trên môi Mặt Dày vụt tắt, Shyn bất giác rùng mình, trên người cả hắn và ông ta đều toát ra thứ âm khí đáng sợ, không phải sắp có đánh nhau to chứ?
Ông trời ơi, mấy ngày trước con vẫn còn là một con bé bình thường ham chơi lười học thích trèo rào cúp tiết, tại sao loáng một cái đã là người trong giang hồ, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, nhìn đâu cũng thấy súng đạn đao kiếm, ngửi đâu cũng thấy mùi thuốc súng nồng nặc thế này?!
“Vòng đi vòng lại đều muốn nhờ tôi xin anh hai miễn tội cho ông, Lý Đán à, ông mời tôi đến đây làm gì, nói mấy cái lời vô nghĩa đó làm gì, cho rằng tôi sẽ thuận theo ý ông sao? Xin lỗi, ông thà tự đi cầu xin anh tôi nghe còn có lý hơn! Đừng nghĩ đã từng làm ăn với tôi thì có thể núp sau lưng của tôi, ông đâu phải không biết cuộc họp sáng nay có anh hai và anh Huy Nam cùng tham dự? Ông không phải là muốn hạ sát tất cả, sau đó đổ tội lên đầu của tôi, nói tôi giết người cướp đoạt thế lực, nói tôi một tay che trời hãm hại cả anh em thân tình lẫn đám đại ca giang hồ đó, sau đó tiện thể hạ nốt tôi, lật ngửa thế bài đưa Lý Gia của ông lên vị trí mà Huy Gia chúng tôi đang đứng? Hahaahhaa, ông sai rồi, đã mượn nhầm dao đâm nhầm người rồi. Rất tiếc tôi không có hứng thú giữ lại cái mạng chó của ông, bây giờ tôi cũng không rảnh ngồi đây nghe ông xin xỏ, tôi về trước, bye!”
Shyn mở lớn mắt ngạc nhiên nhìn Mặt Dày. Không phải hắn rất thích vờn người khác như mèo vờn chuột sao? Lại có thể tự nhiên buông tha ông Lý?

Đồ đáng chết, quanh đi quẩn lại cậu cũng đâu có giúp người ta, vậy thì bắt tôi lái xe chở cậu đến đây làm cái gì, bắt ông già tội nghiệp đó phải gãy lưỡi xin xỏ cậu từ nãy tới giờ làm cái gì?! Cậu thừa thời gian thì tự chơi một mình đi chứ!!!
“Mau đi thôi!” Kelvil ôm vai Shyn nhanh chân bước về phía cửa ra, bỏ mặc tiếng gọi với theo của ông Lý vẫn vang lên ở phía sau và biểu cảm khó chịu của Lèm Bèm. Cậu đọc được suy nghĩ của cô ta, xem ra Lèm Bèm này rất thiếu ý thức cảnh giác, rõ ràng đã có chút nghi kị lão già Lý Đán đó, vậy mà lại tự an ủi bản thân rằng không có chuyện gì xảy ra đâu. Đồ ngốc, ngốc xít, não heo ngốc xít! Lần này về nhà tôi phải búng trán cô thật mạnh một cái, búng trán cho cô thông minh ra!
“Cậu Kelvil! Xin cậu dừng bước!”
Lý Đán hạ giọng, âm điệu đằng đằng sát khí, ông ta chính là đang muốn dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình để níu chân Kelvil. Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, đã sẵn sàng rũ bỏ lòng tự tôn của mình để cầu xin hắn, vậy mà cuối cùng vẫn chỉ nhận được một chữ “Không”, loại người như vậy quả thật không đáng sống trên đời này nữa.
Rời khỏi phòng khách sáng đèn nằm cuối con đường lát đá hoa cương, bước chân của Kelvil mỗi lúc một nhanh hơn.
Shyn chỉ biết im lặng để cậu đưa mình đi như lướt trên mặt đất, không hề có bất kỳ phản ứng nào. Cô đã định lên tiếng đôi co với Kelvil, chỉ là đột nhiên lại cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng, trong lòng bất giác xuất hiện một thứ dự cảm chẳng lành. Cô có thể lần ra được, Mặt Dày không phải là muốn buông tha cho ông Lý, mà là đang cố gắng tự thoát thân khỏi vị trí nguy hiểm này. Cô đảo mắt nhìn quanh một lượt, hai bên đường đi đã không còn lính gác, cũng không thấy cô gái tên Đồng ở đâu, linh tính báo cho cô biết, trong lúc cô và Mặt Dày mặt đối mặt với ông Lý ở bên trong, người của hắn đã bị thủ tiêu gần hết. Mặt Dày cũng thật đáng sợ nha, ngồi trong phòng khách cách âm như vậy mà vẫn biết được chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài. Í, không phải hắn cũng có thể đọc được suy nghĩ của cô chứ?
Liếc sang nhìn Mặt Dày, hắn tỏ vẻ *không rảnh để quan tâm đến cô*, khuôn mặt bảnh bao dưới ánh trăng vằng vặc sáng để lộ ra một tia lo lắng. Cô khẽ nhíu mày một cái, theo cô được biết thì không phải ở mấy cảnh nguy hiểm này thì nhân vật chủ chốt sẽ không quay đầu bỏ chạy mà sẽ dũng mãnh đấu súng với mấy kẻ đánh lén sao? Mặt Dày đúng là cái tên ẻo lả, hắn quả thực không biết dùng súng! Nếu biết dùng súng thì tại sao lại bỏ chạy chứ, không phải khẩu súng ngắn ban nãy vẫn còn ở trong tay của hắn sao?
“Nguyên tắc của tôi là không sát sinh!” Kelvil dúi khẩu súng vào tay Lèm Bèm, “Không phải là không biết dùng súng, mà là không muốn giết người chút nào!”
Shyn ngạc nhiên nhìn Mặt Dày, oa, vĩ đại quá, hắn đúng là có thể đọc được suy nghĩ của cô. Cơ mà khoan đã, đưa súng cho cô làm cái gì, cô có biết dùng súng đâu?
“Súng của cô chỉ có mười sáu viên đạn thôi đấy! Có cần đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng không?” Kelvil nhíu mày buông lỏng cánh tay đang ôm vai Shyn, nhìn mặt cô ta cũng không đến nỗi ngu, chắc chỉ cần vài viên đạn là cô ta biết dùng súng sơ sơ rồi.

“Tôi không biết bắn súng!” Shyn lật qua lật lại khẩu súng trong tay, thiết kế cũng đẹp mắt đấy, cò súng cũng rộng, chắc không đến nỗi khó dùng.
“Là một khẩu FN FNP-9, độ giật không lớn lắm, là dạng hình súng dễ sử dụng và hiệu quả nhất đấy, hơn nữa cũng là súng tự động, cầm chắc vào, phải thật tập trung ngắm súng mới bắn trúng được!”
Cậu vừa nói vừa kéo tay Shyn chỉnh lại tư thế cầm súng của cô, chân vẫn bước đi nhưng nhịp điệu hơi chậm lại một chút, giúp cô hướng súng về phía bức tường sơn trắng ở bên phải lối đi, nheo mắt một cái, pằng pằng pằng ba phát bắn lủng một lỗ trên bức tường. Shyn nhíu mày nhìn ba viên đạn cùng chui vào một lỗ trên bức tường sơn trắng, ghê thật, vừa đi vừa có thể ngắm bắn ba viên đạn cùng lúc, xem ra Mặt Dày này cũng thuộc hàng cao thủ chứ chả đùa.
Kelvil nhếch mép cười nhẹ một tiếng, rời tay khỏi khẩu súng, “Lèm Bèm cô cũng thử đi, hai viên cùng lúc thôi cũng được!”
Shyn nuốt nước bọt nhìn khẩu súng trong tay, Mặt Dày nói súng của hắn có 16 viên đạn, vừa rồi hắn dùng mất ba viên, trong súng còn lại 13 viên, bảo cô tập bắn chỉ với hai viên đạn, có phải hắn hơi keo kiệt không?
“Cô không nhanh lên đi, lão già đó giờ này chắc đã tập trung đầy đủ chân tay thuộc hạ phong tỏa nơi này rồi!”
Kelvil hạ giọng nhắc nhở Shyn, đồng thời cũng dừng bước dùng một cặp mắt lo lắng nhìn cô với vẻ chờ đợi. Đây là lúc nào rồi, Lèm Bèm cô vẫn còn rảnh hơi ngồi chê tôi keo kiệt này nọ sao?
Shyn sa sầm nét mặt, đây không phải lần đầu trong ngày Mặt Dày ra lệnh cho cô. Hình như từ lúc sang Châu Âu tới giờ gan của hắn đúng là có to ra một chút, lúc nào cũng lớn tiếng la lối om sòm.
Cô cũng không phải là đồ vô dụng, nghiến răng bóp cò, pằng pằng hai phát bắn trúng bức tường, tuy đạn không chui vào một lỗ như Mặt Dày nhưng cũng có thể coi là bước khởi đầu thuận lợi. Cô đang hứng thú định bắn thêm mấy phát nữa thì bị Mặt Dày lôi cổ kéo đi xềnh xệch về phía lối cổng ra, vẻ mặt của hắn không mấy hứng thú, “Còn lại 11 viên đạn cho cô đối phó với hơn 70 con người hiện có mặt ở nơi này, chưa kể người của Lý Đán ở bên ngoài cũng đã kéo đến, tôi chân thành khuyên cô một câu, muốn sống thì tốt nhất nên bỏ chạy!”
Shyn ngoan ngoãn để Mặt Dày kéo đi. Ban đầu cô đã định phản kháng, nhưng nghe hắn nói đến đoạn hơn 70 con người hiện có mặt ở nơi này liền cảm thấy sợ hãi đến co rúm người lại. Đồ vô dụng, cậu mang theo đám thuộc hạ chân dài nhà cậu làm cái vẹo gì, bây giờ ứng phó với bao nhiêu người lại chỉ có mỗi 11 viên đạn, cậu có thấy khả năng bỏ mạng rất cao không?

“Để dành đạn của cô đi, người của tôi vốn cũng không sát sinh, nói tóm lại bên ngoài có lẽ còn có Đồng ứng cứu, còn từ đây đến chỗ Đồng hai chúng ta chỉ dựa vào tay bắn súng của cô thôi!”
Đột nhiên…
Pằng một tiếng, một viên đạn sượt qua không khí. Kelvil trừng mắt quay người lại nhìn, thuộc hạ của lão già này kém cỏi quá, cậu đang luyên thuyên với Lèm Bèm trong tình huống thiếu cảnh giác như vậy mà vẫn bắn không trúng, chẳng trách ông ta tung hoành ngang dọc bao nhiêu năm vẫn không leo lên nổi ghế bá chủ trong giới hàng trắng, cứ mang theo đám thuộc hạ này thì bị như vậy cũng phải thôi.
Shyn giật mình vội kéo áo Kelvil, “Có phải chúng ta đang bị tấn công không?”
“Không cần biết có phải là bị tấn công không, chỉ cần có đạn bay về phía mình thì phải lập tức chống trả. Còn cầm súng trong tay thì còn sống chán, cô đừng sợ!”
Kelvil nắm cổ áo Shyn, lôi cô quay ngược ra đằng sau.
Màn đêm tĩnh lặng không một bóng người. Là một cuộc rượt đuổi trong bóng đêm, chỉ biết rằng đối thủ ở sau lưng, chứ không biết hắn đang đứng ở vị trí nào. Shyn bặm môi quan sát một lượt, sau đó ái ngại nhìn Kelvil, “Tôi không nhìn thấy mục tiêu thì làm sao mà bắn?”
“Cho cô ba viên đạn, đoán xem hắn đang ở đâu, bắn đến viên thứ ba nếu hắn chưa chết thì đảm bảo cô sống không toàn mạng!”
Kelvil nhún vai tỏ vẻ bất lực, cậu chịu không thể giết người, tuy nhiên có thể phán đoán được khả năng bắn trúng của Lèm Bèm trong tình huống này. Cô ta là con người có giác quan thứ 6, thề là đến viên thứ hai đã có kẻ chết dưới tay cô ta rồi.
“Lỡ tôi giết người phải vào tù thì sao?” Shyn khó khăn dò tìm trong bóng tối, sau đó lại lưỡng lự hỏi Kelvil.
“Cô muốn chết mất xác thì cứ nói!” Kelvil búng mạnh một cái vào trán Shyn, “Không phải là lúc để do dự, mau lên! Tập trung vào!”
Pằng.

Không trúng.
Kelvil sốt ruột nắm lấy cổ tay Shyn đưa về phía trước, “Lần này là cô bắn, tôi chỉ gián tiếp giúp đỡ cô! Nhằm thẳng, tĩnh tâm!”
Pằng.
Shyn mở to mắt nhìn cái bóng đen cao lớn vừa ngã xuống trước mặt mình. Vừa rồi khoảng cách gần như vậy mà cô vẫn không nhìn thấy hắn ta, may quá, cô vẫn còn sống. Mặt Dày thật đỉnh quá đi, cô thật sự phục cậu ta sát mặt đất rồi.
Đột nhiên một luồng khí lạnh xuất hiện ở sau lưng.
Shyn bất giác quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một cái bóng đen khác đang lao thoăn thoắt về phía mình, dùng một con dao sắc bén siêu mỏng chĩa về phía cô.
Là tấn công kiểu đột kích sao?
Một phút, đầu óc Shyn hoàn toàn trống rỗng, mặt của cô lập tức tái mét vì sợ.
Cô muốn dùng khẩu súng trong tay để hạ gục hắn ta, rốt cuộc lại phát hiện ở cự ly quá gần như vậy thì không thể ngắm bắn được, chưa kể tay của cô cũng đã vì sợ hãi mà run rẩy lẩy bẩy, đến việc giơ súng lên cũng nặng nhọc khó khăn không thể làm được.
Một phút, tất cả mọi thứ trước mắt cô lập tức trở thành tối đen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận