"Đúng là A Triều thật." Hứa Ngộ Đông nói: "Cô gái bên cạnh là ai nhỉ?"
"Xa quá, nhìn không rõ."
Tạ Tinh Triều thế mà đi cùng một cô gái.
Quan hệ còn có vẻ khá tốt.
Biểu cảm trên khuôn mặt hắn là thứ mà bọn Hứa Ngộ Đông chưa từng thấy trước đây bao giờ.
Bọn họ thực sự cảm thấy kỳ quái.
Những năm tháng hỗn loạn, ngu xuẩn đó của Tạ Tinh Triều, hắn đã làm ra đủ loại chuyện vô sỉ.
Duy chỉ có yêu sớm là chẳng có hứng thú gì.
Vài năm trước đây, khi hắn thậm chí còn nhỏ hơn bây giờ, chưa cần bàn đến bối cảnh của nhà họ Tạ, chỉ cần dựa vào gương mặt này thôi, cũng đặc biệt hấp dẫn người khác rồi.
Nhưng có thể thấy rằng hắn quả thực không bận tâm.
Sau này bọn người Lộ Hòa bàn bạc với nhau, tuy không dám nhắc tới trước mặt Tạ Tinh Triều nhưng bọn họ đều cảm thấy bản thân hắn đã đủ đẹp rồi.
Sợ rằng so với 99% con gái còn đẹp hơn.
Hắn không thích người xấu hơn mình cũng là chuyện bình thường.
Đương nhiên, hắn càng không có hứng thú với con trai.
Một bài học từ máu và nước mắt.
Vì vậy, một ngày nọ, bọn họ thảo luận về mẫu con gái yêu thích.
Khi hỏi tới Tạ Tinh Triều, mọi người vốn cho rằng hắn chắc chắn sẽ không trả lời.
Thiếu niên dựa vào lưng ghế, duỗi ra đôi chân dài: "Lớn tuổi hơn." Hắn nói: "Dịu dàng, kiên nhẫn.."
Đôi con ngươi thiếu niên mênh mang trống rỗng, nhìn trời đêm tựa như nhìn về một nơi xa xăm nào đó.
Những lời dừng lại nơi đầu lưỡi kia, cũng không còn nói ra được nữa.
Còn làm gì khác được đâu.
Người mà hắn nhớ nhung tha thiết, sẽ không bao giờ thích hắn.
Cả đời này hắn chỉ có thể đứng bên cạnh cô, nhìn cô từng ngày, từng ngày càng thêm rực rỡ.
Cho đến cuối cùng, trong tương lai, được chính hắn cầm tay gửi gắm, gả cho một người đàn ông xa lạ.
Còn hắn, vẫn ngoan ngoãn đóng vai một 'cậu em trai tốt' biết nghe lời, hiểu chuyện.
Như đã làm hơn mười năm nay.
Chỉ tưởng tượng một chút thôi cũng đủ khiến hắn phát cuồng lên muốn giết người.
Bất luận cuối cùng mọi thứ thay đổi ra sao, bất kể sau tất cả cô ấy sẽ sợ hãi hay căm ghét hắn.
Hắn sẽ không bao giờ để cho tràng cảnh đó thành sự thật.
Hứa Ngộ Đông và Lộ Hòa hiểu tính khí Tạ Tinh Triều.
Sau khi nhận tin nhắn cũng thật thà không đi theo nữa.
Ban đầu, Ngu Diên vẫn luôn mơ hồ cảm giác có người đang theo dõi bọn họ.
Qua một lúc sau, cô để ý lại lần nữa thì phát hiện đã không còn trông thấy hai người kia nữa rồi.
Cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tuy rằng an ninh trong khuôn viên đại học Bắc Kinh rất rốt, chưa đến nỗi xảy ra vấn đề về an toàn.
Và có thể là do Ngu Diên suy nghĩ nhiều.
Nhưng bị người khả nghi như vậy bám theo, vẫn khiến người ta thấy khó chịu.
Bình thường Ngu Diên đều ăn một mình tại tầng trệt căn tin số một.
Nhưng hôm nay cô đi cùng Tạ Tinh Triều.
Cô không định đưa hắn đến đó.
"Lên lầu một đi." Cô nói: "Tôi dẫn cậu đi ăn thử món Vân Nam ở đó."
Căn tin đại học Bắc Kinh là như vậy.
Tầng trệt là nhà ăn công cộng phục vụ cho sinh viên.
Lầu một, lầu hai bán nhiều món đặc sản phong phú.
Giá cả hơi đắt nhưng hương vị tương đối ngon.
Rẻ hơn rất nhiều so với các nhà hàng trong cùng khu ở bên ngoài.
Nhà hàng nhỏ trên lầu một của căn tin số một chuyên về ẩm thực Vân Nam.
Món ăn chuẩn vị và không quá cay.
Ngu Diên bảo Tạ Tinh Triều chọn món.
Hắn gọi không nhiều, đều là những món cô thích ăn.
Ngu Diên đang tách một đôi đũa: "Không cần tiết kiệm cho tôi thế đâu."
Con trai ở độ tuổi này đều có sức ăn khá khỏe.
"Tiền lương lúc trước còn chưa dùng hết." Cô nói: "Vẫn đủ khả năng đãi cậu một bữa."
"Diên Diên, em đi làm thêm?" Hắn dừng đũa.
"Ừm." Ngu Diên đang thử một miếng sườn heo thảo mộc: "Làm gia sư dạy kèm toán và vật lý cho một đứa bé."
Với xuất thân của Tạ Tinh Triều, việc làm bán thời gian tuyệt đối chưa từng xuất hiện trong lịch sinh hoạt của hắn.
Thuở nhỏ sống cùng nhau, Tạ Tinh Triều chưa bao giờ giở tính khí thiếu gia trước mặt cô.
Cho nên, đôi khi Ngu Diên thậm chí đã quên mất gia thế của hắn.
Chỉ khi nào thỉnh thoảng gặp chuyện liên quan đến những vấn đề này, cô mới nhận ra rằng Tạ Tinh Triều và bọn cô không giống nhau.
So với nhà họ Tạ thì dĩ nhiên không bì được.
Nhưng Ngu gia cũng thuộc dạng gia đình khá giả.
Nuôi cô con gái độc nhất Ngu Diên vẫn còn dư giả.
Dẫu vậy, Ngu Diên đã độc lập từ bé.
Từ khi lên đại học đến nay, thu nhập hằng năm từ học bổng và dạy thêm ngoài giờ về cơ bản đủ trang trải chi phí cá nhân.
"Con gái?" Tạ Tinh Triều hỏi.
Ngu Diên thản nhiên đáp: "Một cậu bé, năm nay lên lớp mười một.
Toán, lý đều không theo kịp.
Bình thường tôi chủ yếu giúp cậu ấy học toán.
Thi thoảng sẽ dạy lý.
Người nhà cậu ấy cảm thấy hiệu quả dạy kèm năm ngoái khá tốt, muốn tôi dạy tiếp năm nay."
Thiếu niên trầm mặc một lúc: "Em định đi sao?"
Ngu Diên nói: "Còn đang suy nghĩ."
Ngu Diên vốn có nền tảng vững chắc mảng khoa học tự nhiên và cũng là sinh viên nổi tiếng khoa toán của đại học Bắc Kinh.
Hơn nữa, tính cách cô ấy dịu dàng, tỉ mỉ.
Rất được lòng học sinh.
Chương trình học của năm ba dày đặc.
Mặc dù phía học sinh bảo có thể giảm số giờ học lại nhưng Ngu Diên hiện vẫn chưa đưa ra quyết định cuối cùng là có nên đi hay không.
Mãi đến khi ăn xong, hai người ra khỏi nhà hàng, Ngu Diên cho rằng chuyện này sớm đã nói xong rồi.
Thiếu niên im lặng suốt quãng đường.
"Em chưa từng dạy tôi." Hắn đột nhiên nhỏ giọng nói một câu, tựa như đang nói với chính mình.
Ngu Diên phản ứng chậm chạp, mất cả nửa ngày mới hiểu ra vì sao hắn lại kỳ lạ như vậy.
Ngu Diên: "..."
Quả thực cô ấy chưa từng dạy hắn học bao giờ.
Lúc nhỏ thì không cần thiết, lớn lên hắn lại tự động chạy đi mất.
Loại chuyện nhỏ nhặt thế còn phải tranh hơn thua.
Ngu Diên cong mắt cười: "Không cần tôi phải dạy.
Có thể vào được đại học Bắc Kinh, bản thân cậu chẳng phải đã học rất giỏi rồi sao."
"Diên Diên" Tạ Tinh Triều bất ngờ gọi cô, thái độ có phần nghiêm túc như thể đang đưa ra quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng.
Hắn nhanh chóng nói: "Chi bằng em tới nhà tôi dạy đi."
"Các khóa học của khoa chúng tôi khó quá.
Nhiều môn tôi không hiểu." Ngu Diên chưa kịp trả lời, hắn đã vội nói thêm: "Tôi cũng có thể trả tiền công cho em."
Hắn trời sinh giỏi làm nũng trước mặt cô, lại thêm vẻ ngoài động lòng người.
Hàng mi rũ nhìn xuống cô, môi mím nhẹ khiến người ta gần như không cách nào từ chối.
Ngu Diên hiểu cả rồi, vừa tức giận vừa buồn cười: "Cậu còn chưa bắt đầu học mà."
"Tôi chắc chắn sẽ không hiểu." Hắn vẫn không từ bỏ.
"Đừng làm loạn nữa." Nhân lúc Tạ Tinh Triều đang dừng lại, Ngu Diên lợi dụng địa hình, đứng lên bậc thềm, nhẹ nhàng xoa tóc hắn.
Mái tóc đen của thiếu niên thực mỏng, chạm vào bóng mượt, không khác gì lông mèo.
Vô cùng mềm mượt xinh đẹp.
Hắn quả thực đã nhu thuận lại rồi.
Sự vỗ về của cô hiển nhiên rất hữu dụng.
"Tôi muốn có nhiều thời gian ở cùng em hơn." Hắn nhẹ giọng nói: "Bình thường em rất bận."
Ngu Diên lại bất chợt nhớ đến chuyện lúc nhỏ của bọn họ.
Sự ỷ lại của hắn đối với cô khi ấy gần như một loại bệnh.
May thay, nó đã đươc cải thiện sau khi hắn lấy lại giọng nói.
Rồi theo đó đã thay đổi chóng mặt sang thái cực khác hoàn toàn.
"Không nhất định phải dạy ở nhà." Cô dịu dàng nói: "Cậu có gì không hiểu, có thể tìm tôi bất cứ lúc nào."
Hắn nắm lấy cổ tay cô: "Em sẽ không dạy người khác nữa?"
Đôi con ngươi đen láy của hắn dưới trời sao cực kỳ nổi bật, xinh đẹp vô cùng.
Sáng ngời, trong vắt tựa như có thể thấy đáy.
Lời hắn nói ra có vẻ kỳ quái.
Ngu Diên chỉ biết rằng tính khí trẻ con của hắn còn chưa bỏ, bèn kiên nhẫn giải thích: "Chỉ là làm thêm thôi.
Nói không chừng nay mai đã kết thúc rồi."
"Cậu tìm tôi lúc nào cũng được." Ngu Diên nói.
Thiếu niên cuối cùng "Ừm" một tiếng, cụp mắt và không tiếp tục quấn lấy chủ đề này nữa.
Ngu Diên cũng nhẹ nhõm thở hắt ra.
Khi Tạ Tinh Triều làm mình làm mẩy, hắn có một kiểu ngang bướng đến đáng sợ.
Giống như cái đêm cô không về nhà lúc nhỏ.
Tuy nhiên khi lớn dần lên, tình trạng này đã đỡ hơn nhiều.
Thêm vào đó, may mắn vì hắn vẫn luôn ngoan ngoãn trước cô.
Cho dù có khó chịu hơn nữa thì tâm tình hắn cũng rất dễ an ủi, sẽ không kéo dài quá lâu.
Ngay từ bé đã dễ dỗ dành.
Tiễn Ngu Diên về ký túc xá xong, Tạ Tinh Triều quay về khu Tử Trúc thì bắt gặp Lộ Hòa và Hứa Ngộ Đông đang đợi hắn dưới lầu.
Sau khi nhận tin nhắn của Tạ Tinh Triều, bọn họ không dám bám theo nữa mà chuyển hướng đến ký túc xá của hắn ôm cây đợi thỏ.
"Về sớm thế?" Lộ Hòa lẩm bẩm.
Xem ra không phải hẹn hò rồi.
Làm gì có hẹn hò nào chớp nhoáng vậy chứ.
Khi bọn hắn ở cùng nhau, Tạ Tinh Triều vẫn luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng.
Cho nên họ cũng không tài nào đoán ra được rốt cuộc tâm trạng hắn như thế nào.
Tạ Tinh Triều không nói tiếng nào, quẹt thẻ vào cửa.
Hai người bọn họ cũng thuận nước đẩy thuyền, theo chân sinh viên vừa đi ăn tối về để cùng đi vào.
Lộ Hòa rướn cổ lên nhìn trái nhìn phải: "A Triều, chỗ này của tụi mày sao toàn nam vậy?"
Ra vào toàn là con trai, không có một cô gái nào cả.
"Có mù thì bảo người ta đọc bảng cho mày." Tạ Tinh Triều không thèm ngước mắt.
"Ký túc xá nam, nữ sinh không được phép vào" được ghi rõ ràng phía bên ngoài.
Lộ Hòa: "..."
"Tối ra ngoài chơi không?" Hứa Ngộ Đông nói: "Quanh đây có rất nhiều chỗ để chơi nha, cái gì cũng có." Cậu ta xoa xoa tay, cười hi ha.
Bản thân là một cao thủ ăn chơi, vài ngày qua cậu đã tìm hiểu sạch sẽ mọi thứ xung quanh rồi.
Bản chất Hứa Ngộ Đông không xấu.
Chỉ là thích ăn uống vui chơi.
Cái gì mới mẻ, thú vị cũng đều muốn thử.
Lúc Lộ Hòa mới biết Hứa Ngộ Đông, vừa gặp liền ăn ý.
Hai người nồi nào úp vung nấy, mây tầng nào gặp mây tầng đấy.
Tạ Tinh Triều là bạn học của Lộ Hòa.
Hứa Ngộ Đông chính là thông qua Lộ Hòa mà quen biết hắn.
Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu ta không cho rằng mình hiểu Tạ Tinh Triều được bao nhiêu.
Tạ Tinh Triều không giống bọn họ.
Ngay cả trong những năm khốn nạn nhất, ngạo mạn nhất của bọn họ.
Thay vì tận hưởng hay vui vẻ, bây giờ nghĩ lại, Hứa Ngộ Đông càng cảm thấy hắn giống như chỉ đang cố gắng trút bỏ những cảm xúc đáng sợ bị đè nén sâu sắc và giấu kín tận đáy lòng.
Tuy nhiên, bao lâu nay chơi chung với Tạ Tinh Triều, Hứa Ngộ Đông cũng lĩnh ngộ được một số điều khi ở cùng hắn.
Chính là không nên nhiều chuyện.
Muốn chơi thì cùng nhau đi chơi là được.
Lúc không rảnh hay không có hứng, Tạ Tinh Triều không đi thì cũng đừng cố thuyết phục.
Hắn cực hiếm hay có thể nói là chưa từng thay đổi chủ ý vì người khác.
Bên cạnh đó, đừng thử tìm hiểu xem hắn đang nghĩ gì.
Bí mật dò xét càng cấm kỵ.
Ngoài những việc này ra, Tạ Tinh Triều sống đơn giản, hào phóng, đáng tin và rất có bản lĩnh.
Cũng không phải là người khó hòa đồng.
Lộ Hòa còn đang nói: "Thôi đi, không sợ chị mày lột da mày hả?"
Hứa Ngộ Đông: "Xa vậy, chị ấy quản không nổi."
Phòng 527 hiện tại chỉ có một mình Từ Tiểu Âu đang chuẩn bị bài cơ học.
Trông thấy Hứa Ngộ Đông và Lộ Hòa, cậu ta lặng lẽ dịch ghế ra sau một chút.
Dù gì đi nữa, cậu ta cũng chưa bao giờ qua lại với những thiếu niên nhìn có vẻ bất hảo, lòe loẹt này.
Từ khi còn bé, Từ Tiểu Âu đã là một học sinh gương mẫu, luôn tuân thủ khuôn phép, quy củ.
Được tiến cử vào đại học dựa vào thành tích từ cuộc thi ở cấp ba.
Luôn chuyên tâm tập trung vào học hành.
Tạ Tinh Triều mỉm cười, tùy tiện hỏi: "Có gì vui cơ?"
Lúc này Từ Tiểu Âu mới phát hiện ra khi hắn cười, trong mắt lại không mang theo ý cười nào cả.
Một người rất lạnh lùng.
Không chỉ về tính cách.
Cậu ta vẫn luôn cảm thấy như vậy.
"À, mà Tinh Triều, ký túc xá 11 giờ đóng cửa rồi." Cậu ta lấy hết can đảm nói.
Tạ Tinh Triều không quan tâm.
Hắn nhặt lấy áo khoác.
Dường như thực sự chuẩn bị cùng bọn Lộ Hòa ra ngoài.
Từ Tiểu Âu rút hết dũng khí: "Ngu sư tỷ sẽ lo lắng cho cậu đó.
Chị ấy đã nhắc tôi qua wechat mấy lần rồi."
Ngu Diên đã nói chuyện với bọn họ trước đó rằng cô ấy muốn nhờ họ giúp trông chừng Tạ Tinh Triều.
Từ Tiểu Âu có ấn tượng rất tốt với người chị dịu dàng xinh đẹp này.
Cậu được rèn theo quy tắc từ nhỏ, lo sợ Tạ Tinh Triều sẽ đi theo họ thật, ra ngoài gây rắc rối gì đó.
Đại học Bắc Kinh quản lý học sinh trên thực tế rất lỏng lẻo.
Tuy nhiên, nếu thực sự ở bên ngoài gây chuyện cả đêm không về thì ít nhất cũng bị trừng phạt.
"Lo lắng cho tôi?" Hình như hắn đang cười.
Tay Từ Tiểu Âu run lên, bút trên tay vẽ một đường méo mó lên giấy nháp.
Cậu ta cảm thấy sự đáng sợ không rõ căn nguyên từ Tạ Tinh Triều phát ra: "Ừm, chị ấy rất quan tâm cậu.."
"Cho rằng tôi thật là em trai cô ấy sao?"
Vẻ mặt người thiếu niên bình tĩnh.
Nét cười không chạm tới đáy mắt.
Bề ngoài rõ ràng nhẹ nhàng, đẹp đẽ.
Nhưng biểu cảm này khiến cậu thấy sợ hãi vô cớ.
"Cậu biết rõ chúng tôi căn bản không có quan hệ huyết thống gì cả."
Hắn dùng âm lượng chỉ hai người nghe được, từng chữ ngắt quãng: "Tôi thích cô ấy.
Cô ấy cũng thích tôi." Đoạn cuối ngữ khí đều đều nhưng trong mắt lại không có một tí ý cười nào.
Từ Tiểu Âu sững sờ.
Lần này bút đã hoàn toàn rớt xuống.
"Cho nên, không phải việc của các người." Hắn đứng dậy khỏi ghế: "Đừng xen vào."
Từ Tiểu Âu không dám tin vào tai mình.
Nhớ đến người chị xinh đẹp dịu dàng kia là tai cậu đỏ bừng.
Thiếu niên chẳng hề bận tâm, cầm lấy y phục đi thẳng ra ngoài.
Không giải thích gì nữa..