Lâm Sơ mấp máy môi, hai người nhìn nhau một lúc, ở khoảng cách vài mét.
Cô nghĩ đến tin nhắn anh nhận được ở quán trà sữa, nhìn thoáng qua có mấy chữ: Hôm nay vài nữ sinh, chặn...
Lâm Sơ chậm rãi rũ mắt xuống.
Anh biết trước rằng Lý Tư Xảo sẽ mang người đến chặn đường cô.
Đúng là một túi ý đồ
Bằng hữu của anh gửi tin nhắn mục đích là "Anh hùng cứu mỹ nhân" Mặc dù bị từ chối nhưng vẫn giúp đỡ.
Khiến cô cảm động.
Thành toàn cuộc cá cược.
Nghĩ đến lúc cùng anh đối đầu với Lý Tư Xảo vừa nảy, bọn họ hung tợn như hổ rình mồi, Bất giác thiếu nữ rùng mình.
Dù rất bận Trần Chấp vẫn ung dung Anh đứng cạnh cô như tấm lá chắn hộ thuẫn
Nhưng điều này có thời hạn cùng và đích nhất định.
Một khi đạt được thứ mình muốn hậu thuẫn biến mất, lúc đó tình hình cô sẽ tệ hơn bây giờ.
Hơn nữa, ai mà biết được anh làm gì cô với tư cách "Bạn trai" trong hai tháng.....
Trần Chấp thấy cô cúi đầu im lặng, cũng không còn kiên nhẫn, "thật sự không hiểu?"
".....”
Trần Chấp đứng dậy tiến gần cảm giác áp chế mạnh mẽ tràn lan trong Không khí.
Lâm Sơ không thể không lùi.
Kẻ tiến người lùi đến khi sát đường chính.
Thiếu nữ mới ngưng lại.
Khoảng cách hai người rất gần.
Đế độ Trần Chấp gần dán lên cô, nhìn từ trên cao ngạo nghễ, âm thanh trầm lặng rõ ràng "Nghĩ kỹ làm sao cự tuyệt tôi?"
Tiếng nói văng vẳng bên tai.
Đại não Lâm Sơ kí ức ùa về "Không khác gì nhau.
" vô thức thì thầm bằng giọng rất nhẹ nhàng.
Anh không nghe được cô nói gì, Áp sát mặt nâng cầm thiếu nữ lên,
"Sao?"
Lâm Sơ bị ép phải ngẫn đầu nhìn anh, Hai bóng dáng dưới ánh sáng vàng chói lóa của đèn đường, cô khó chịu nheo mắt lại.
Cảm xúc kì lạ trong lòng dần nâng lên, lời nói cũng lớn hơn "cậu với những người đó đều giống nhau, chỉ là tiện tay nên mới giúp tôi"
Trần chấp mấp máy môi dưới "Em dám đứng trước mặt họ nói lại không?"
"....."
"a...!"
"Không dám"
"Tôi dễ bắt nạt? "
"Không phải.....!"
Trần Chấp buông tay ra, nửa cuối đầu áp sát hơn, nhìn cô nở nụ cười mỏng "bởi vì tôi không giống họ, nên em mới dám ở trước mặt tôi nói vậy."
- ---------
Lâm Sơ mơ một giấc, tỉnh lại cái gì cũng khômg nhớ.
Đầu đau như búa bổ
Giọng nói Lâm Xu từ ngoài cửa truyền vào, Lâm Sơ bất ngờ, mới nhớ ra hôm nay là thanh minh, ba không đi làm
Lâm Xu và Lâm Khúc đang trền trên sofa nói chuyện, trông thấy cô Lâm Xu cười hiền từ
Thiếu nữ gật đầu cười đáp trả "Chào buổi sáng, cô cô, ba, con đi rửa mặt trước"
Vệ sinh xong, Lâm Xu và Lâm Khúc vẫn ngồi đó, bên cạnh nhiều thêm cái balo.
Thấy cô đi ra, Lâm Xu hạ giọng hỏi: "Đều thu xếp xong chưa? "
Lâm Sơ đáp: “Xong hết rồi.”
Lâm Xu: “Hôm nay không bận gì nhiều, đi thôi”
Lâm Sơ gật đầu.
Không nói gì nhiều, cùng nhau đi xuống lầu.
Lâm Xu lái xe đi thẳng đến vùng ngoại ô phía nam.
Nghĩa trang chật ních xe.
Lâm Xu dùng rất nhiều thời gian mới tìm được chổ đổ xe, ông mở cốt lấy ra bó hoa, đưa cho Lâm Sơ.
Suốt đoạn đường không nói gì
Cô ôm hoa hồng trắng trong tay, ngửi thử
Đây là mùi hương mẹ thích.
Lâm Xu dừng trước bia mộ quỳ xuống, Lâm Sơ phía sau đưa hoa cho ba, ông nhận lấy.
Thận trọng đặc trước mộ.
"Tiểu Nhiễm, anh và con tới thăm em"
Người phụ nữ trong bức ảnh hơi cong khóe miệng, đôi chân mày dịu dàng.
Người mẹ trông kí ức của cô vẫn như vậy
Lâm Sơ cười cười.
Mở balo ra, bên trong là đồ ăn do ba cô chuẩn bị, chúng đều là món ăn yêu thích của mẹ, cô bày biện tất cả ra.
Lâm Xu đang trò chuyện với vợ.
Cô một bên im lặng lắng nghe
"Nhiễm Nhiễm, Tiểu Khúc nói để Tiểu sơ cùng em ấy mở tiệm bán hoành thánh, em thấy sao?
Lâm Sơ sửng sốt, vội vàng nắm lấy tay áo ba mình ngăn ông nói tiếp.
Lâm Xu mỉm cười xoa đầu cô "phỏng chừng là sợ anh nói về điểm, lúc nhỏ con nó đều cầm cờ đi trước, giành nhiều thành tích về thư pháp do em dạy, về sau em không còn.
Tiểu sơ......!"
“ Bố! ”
Lâm Sơ tăng âm lượng lên, dùng năm ngón tay giữ chặc Lâm Xu, không ngừng nhìn chằm chằm vào mắt ông.
Ông sững sờ một lúc, rồi thở dài lắc đầu "Được rồi, ba không nói nữa"
Lúc rời đi, chổ đỗ xe đã thưa thớt dần
Lâm Xu lái xe đi ngang một rừng đào.
Lâm Sợ hạ cử sổ xuống, gió thổi mưa phùn văng mặt mũi, có chút ngột ngạt.
Cô tựa đầu vào thành cửa sổ nhìn về phía xa xăm.
"Tiểu Sơ, con nhất định phải sống thật tốt.”
Âm thanh ôn còn đọng trong tim cô, mọi thứ ùa về.
Trước tầm mắt đều là cảnh tượng người phụ nữ khuôn mặt tái nhợt không chút máu, hơi thở vô cùng yếu ớt.
Bà nằm trên giường bệnh đấu tranh hít thở, nói ra lời cuối
Mỗi lần nhớ lại, đều giống như đang nhắc nhở cô nhất định nổ lực
Sống thật tốt...
Lâm Sơ nhìn bầu trời đột nhiên nở nụ cười nhơt nhạt.
Có chắc là tốt không?.