Hiện tại bị Tư Hành gây rối vô cớ như này, cô không khống chế được mà lồng ngực phập phồng lên xuống.
Tư Hành nghiêm túc nói, "Tôi muốn em trả lời vấn đề".
Khóe miệng còn như có như không mà hiện một tia ủy khuất.
Nhan An An hoàn toàn bị anh đánh bại, nể anh hôm nay uống nhiều như vậy, liền biến anh trở thành một cô công chúa nhỏ, cô liền không tức giận mà so đo nữa.
"Tinh Vũ so với tôi nhỏ hơn vài tuổi, tôi sao có thể thích cậu ta".
Cô tận lực khiến bản thân trả lời hết sức bình tĩnh.
Tư Hành giật giật môi, muốn nói lại thôi.
Cánh môi anh mỏng mà lại gợi cảm.
Nhan An An đôi khi cũng tự hỏi, ông trời như thế nào lại thiên vị cái tên cẩu đàn ông này, đem những gì đẹp đẽ đều có trên người anh.
Trong đầu cô đang có muôn vàn suy nghĩ, thanh am Tư Hành lại vang lên lần nữa, cô lại lâm vào trạng thái im lặng
"Trong trường học nhiều chị em tình luyến như vậy, tôi nghe nói, hiện tại phụ nữ đều thích chó con.
Em vừa khen cậu ta tốt như vậy, vì cái gì không thích cậu ta"
Nhan An An hoàn toàn tuyệt vọng, "Vậy anh rốt cuộc thích cậu ta hay là không thích cậu ta?"
Tư Hành đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn chăm chú vào cô, giọng nói trầm thấp: "Tôi đương nhiên hy vọng em không thích cậu ta"
Tôi chỉ hy vọng em thích tôi, nửa câu sau Tư Hành không có nói ra.
Thanh âm càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, làm người khác khó mà biết được anh nói gì.
"An An, em có biết hay không, nếu không có em ở bên cạnh, nơi này sẽ rất khổ sở rất khổ sở.
" Tư Hành nắm lấy tay cô, đặt ở vị trí trái tim.
Nhan An An ngẩn ra, cùng với ánh mắt Tư Hành mà đối diện.
Chỉ thấy đáy mắt anh một trận quay cuồng, trên mặt tràn ngập sự khổ sở.
Đột nhiên đầu óc cô có một mảng hỗn độn, Tư Hành rốt cuộc đang làm gì, anh vì cái gì mà muốn nói như vậy.
"An An, em không cần thích Thẩm Tinh Vũ, em về sau cách cậu xa một chút được không?"
Nhan An An có chút không vui, "Anh hiện tại, còn muốn quản chuyện tôi tự do kết bạn ư?"
"Tôi không phải ý tứ này, tôi chỉ là!.
"
Chỉ là cái gì đâu, Tư Hành chính mình cũng không biết.
Mãnh liệt chiếm hữu cùng sợ hãi mất đi khiến nh khống chế không được, thật sự khống chế không được.
Cuối cùng, anh nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, em vui vẻ là tốt rồi"
Tư Hành đem cô buông ra, kêu cô đi tắm trước.
Nhan An An đứng dậy, chần trừ đứng trước mặt anh, thần sắc cực kỳ mất tự nhiên hỏi một câu: "Không cùng nhau sao?"
Cô đỏ mặt giải thích nói: "Ban ngày ở văn phòng, có chút không tiện"
Cho nên buổi tối cô mới từ chối Thẩm Tinh Vũ mời đi ăn, cố ý trở về sớm một chút bồi anh.
Kết quả Tư Hành lại chạy đi uống rượu, lăn lộn đến nửa đêm.
Tư hành hầu kết lăn lộn, đem Nhan An An chặn ngang bế lên, ánh mắt cực ningr mà nhìn cô một cái, rồi sau đó hai người hướng đến phòng tắm mà đi tới.
Hơi nước trong phòng tắm bắt đầu bốc lên, Tư Hành trên trán có lớp mồ hôi mỏng, đặt cánh tay cô xuống.
Nhan An An làn da tương đối mẫn cảm, giờ phút này toàn thân rùng mình, tận lực không để bản thân phát ra âm thanh.
Anh lại ở bên tai cô mà dụ dỗ: "Không có việc gì An An, kêu tới ra đi sẽ không có người khác nghe thấy"
Không biết là bị lời nói của anh dụ dỗ hay là bản thân nhịn không được, rốt cuộc phát ra một tiếng nỉ non.
Sau cùng anh đem cô ôm đến giường lại lăn lộn một phen.
Uống xong rượu Tư Hanh, phảnh phất mất đi vài phần lý trí, thời điểm Nhan An An đau đến không chịu được, mới thoáng khắc chế chính mình một chút.
Nhan An An cuối cùng là khóc lóc cầu xin anh dừng lại, Tư Hành hôn hôn lên giọt nước bên khóe mắt cô, cầm lòng không đậu nói: "An An, tôi thích em, thật thích thật thích loại chuyện này"
Nhan An An lúc ấy ý loạn tình mê, hơn nữa quá mệt mỏi, đầu óc nhất thời chậm chạp không có phản ứng lại.
Thẳng đến ngày hôm sau, cô mới có một chút thanh tỉnh, sau đó mặc kệ Tư Hành vẫn còn đang ngủ, liền thay quần áo ra cửa.
Tư Hành là bị điện thoại của Tả Nhiên đánh thức.
Tư Hành từ nửa tỉnh, nửa mê, chợt trả lời:" Không có, chỉ là đánh một trận mà thôi"
Tả Nhiên: "A, anh thật vất vả mới đem chị dậu nhỏ đuổi tới, còn đánh nhau, anh chán sống?"
Tả Nhiên hậu tri hậu giác hiểu đực, trợn mắt, cũng tốt lắm vì bản thân mà tìm một cái cớ, anh chỉ là lắng sẽ bị loạn mà thôi.
Hơn nữa cậu ta căn bản không thể tưởng tượng được, chính gương mặt lạnh kìa, sáng sớm lại cùng mình nói chuyện cười.
Có điều biết là không xảy ra chuyện gì, Tả Nhiên vẫn lải nhải thêm lúc nữa, rồi mới kết thúc.
Hôm nay ánh mặt trời phá lệ có chút tốt, giáo sư Tư thong thả ung dung mà rửa mặt, mặc lên người bộ tây trang, cả người nhìn qua sạch sẽ lại khí chất, giống như chuyện ngày hôm qua mây mù giăng lối chỉ là ảo giác mà thôi.
Tưởng tượng đến An An tối hôm qua lại chủ động,giáo sự Tư tựa như ở trong lòng mà nở hoa.
Anh đi đến dưới lầu, ăn bữa sáng cũng thấy giống như nư mỹ vị.
Dì Phương đi từ vườn hoa nhỏ về, thấy Tư Hành vẫn còn ở nhà, liền dò hỏi: " Ông chủ, người tối hôm qua như thế nào lại về muộn như vậy? Bà chủ tối hôm qua chưa đến sau giờ liền trở về nhà, ở phòng khách đợi một lúc lâu.
"
Tư Hành không biết nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng gợi lên một ý cười.
Nhan An An ngày thường đều là sau 8 giờ tối mới về đến nhà, tối hôm qua trở về sớm như vậy, nên sẽ không chỉ là muốn cùng anh làm cho xong chuyện buổi sáng ở văn phòng đi?
DÌ Phương nhìn thấy Tư Hành vui vẻ như vậy, trong lòng còn yên lặng thì thầm: "Ông chủ cùng bà chủ hai người đẹp đôi như vậy, không biết về sau sinh con, sẽ xinh đẹp như thế nào nữa"
Nhan An An trở lại phòng vẽ tranh, mới buông đồ vật xuống, di động trong túi đột nhiên rung lên hai cái.
Cô lấy ra liền thấy Tư Hành gửi đến hai tin nhắn.
Tư Hành: "An An tối hôm qua em trở về sớm như vậy, là vì muốn hoàn thành chuyện buổi sáng ở văn phòng sao? ^_^"
Trêu chọc! Tuyệt đối là trêu chọc!
Nhan An An nhìn đến cái icon tươi cười cuối cùng kia, thiếu chút nữa liền kéo anh vào danh sách đen!
Tối hôm qua còn luôn miệng nói thích cô, quả nhiên, miệng của đàn ông, đều gạt người.
Nhan An An nhớ tới câu nói hồi trước, ngàn vạn lần không được tin tưởng những lời nói của đàn ông ở trên giường, hiện tại xem ra, lời này là sự thật.
Cô liền gửi đi một loại dấu ba chấm, đến Lâm Khả cũng nhận thấy được cô đang tức giận, ngoan ngoãn ngồi xuống soạn bài, ngay cả di động cũng không dám chơi.
Tư Hành nhìn thấy tin nhắn kia, đang định ra cửa, không nhịn được mà biểu tình.
Nhan An An không hề để ý đến anh.
.