Thẩm Tinh Vũ cực kỳ hiểu chuyện, biết cô đang uyển chuyển từ chối mình, cũng không hề quấy rầy, có điều cậu ta vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện từ bỏ.
Hai người ở dưới lầu tạm biệt, Nhan An An liền ở đại sảnh chờ.
Tư Hành mười phút sau đi xuống, nhìn thấy cô, trong mắt liền hiện lên một tia vui mừng, nhưng lập tức bị anh lơ đãng mà đè xuống.
Tư Hành hỏi cô: "Em thế nào mà vẫn còn ở nơi này?"
Nhan An An ngửa đầu nhìn anh một cái: " Không có xe, muốn chờ anh xuống hỏi có muốn cùng nhau trở về hay không?" Lúc này nhìn cô không khác gì con mèo đang làm nũng với chủ nhân.
Tư Hành: "Tại sao không gọi điện thoại? Lại ở đây chờ đến ngốc như vậy.
"
Nhan An An: "Tôi không phải sợ anh ăn không no sao, một đĩa bò bít tết bị ăn đâm cho như vậy, giống như một miếng cũng chưa có bỏ vào miệng"
Tư Hành:! !
Lại không nghĩ đến Nhan An An lại chú ý đến đĩa bò bít tết thảm hại kia.
Tư Hành ra vẻ bình tình: "Tôi đi lấy xe, em ở đây chờ một chút"
Nhan An An: "Ừm"
Trên xe Nhan An An đột nhiên mở miệng.
" Tinh Vũ chỉ muốn cảm ơn tôi nên mới mời ăn cơm, không có ý gì khác"
Tư Hành chỉ vì một câu nói này của cô mà liền vui vẻ nói: " Em ở đây là đang muốn giải thích cho tôi sao?"
Nhan An An đem ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, Tư Hành chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt mềm mại của cô.
Cô nói: "Rốt cuộc chúng ta là vợ chồng, vẫn nên nói rõ một chút"
Bởi vì câu nói " Chúng ta là vợ chồng", Tư Hành không nhịn được, dừng xe lại liền đem cô vào trong ngực mà hôn sâu một phen.
Nhan An An bị hôn đến mức mặt đỏ tai hồng, liền muốn chạy trốn đem đồ vật mà Tinh Vũ tặng cháy vào nhà.
Tư Hành thấy được lễ vật nhưng là keo kiệt không muốn cho cô mang lên.
Hộp quà đóng gói tinh xảo, phía trên còn có tấm thiệp.
" Hy vọng Chị An An mãi mãi vui sướng"
Giáo sư Tư tỏ vẻ khó chịu, gọi cho Tả Nhiên một cuộc điện thoại.
Tư Hành: “Cậu lần trước muốn tặng cho tôi cuốn sổ ' Truy thê', lần này tặng sang đi”
Tả Nhiên: “Không phải lần trước đã truyền qua hết rồi sao? Sao lại muốn nữa?”
Tả Nhiên: “……”
Xem như anh lợi hại!!!
Tả Nhiên liền gửi cho Tư Hành sổ tay tán gái của tổng tài, để cho cuốn sổ dễ đọc hơi, lại cũng đề phòng Tư Hành sẽ mắng mình, anh còn cố ý sửa lại một chút.
Qua được một đoạn thời gian, Tư Hành liền trực tiếp thu.
Tiếp theo anh liền thấy được một thông báo, bạn đã bị đối phương kéo vào danh sách đen.
???
Tả Nhiên đối diện với không khí mà đem Tư Hành từ trên xuống dưới mắng hết một lượt.
Tư Hành hiểu quá rõ với tính tình của Tả Nhiên, biết anh thường hay khoe khoang, cho nên đành phải " Tiên hạ thủ vi cường" (1)mà đem cậu ta vào danh sách đen.
(1): Nghĩa là đề phòng hậu quả cho tương lai ( theo mình tìm hiểu sương sương là như vậy)
Tả Nhiên thật thảm.
Tư Hành mở văn kiện ra xem, điều thứ nhất chính là quan sát biểu cảm.
Tả Nhiên liệt kê rất nhiều phương pháp, ví dụ như ân cần chăm sóc hỏi han, quan tâm xem gần đây cô ấy thích cái gì, tặng quà! , mời đối phương đi ăn cơm!
Nhìn đến "Tặng đồ" cùng "Ăn cơm", nhớ đến vài diễn biến lúc trước, ánh mắt Tư Hành lại thâm trầm.
Thẩm Tinh Vũ thế nhưng đã dùng đồng thời cả hai kĩ năng này.
Vì không muốn cam lòng bị yếu thế, ngày hôm sau giáo sư Tư liền mua tặng một bó hoa bách hợp đem qua, anh cũng không biết Nhan An An thích loại hoa gì, chỉ là thời điểm ở trên Baidu, nhìn thấy ý nghĩa của hoa bách hợp là " Bách niên hảo hợp", cho nên cứ như vậy mà mua tặng.
"Chị An An, chị mau qua xem, vừa mới có người đem đến một bó hoa bách hợp, mặt trên danh thiếp cũng không có ký tên, không biết là ai đem tặng"
Nhan An An vừa đến phòng vẽ tranh, Đoạn Tuyết liền chỉ tay đến bó hoa trên mặt bàn kia.
Nhan An An đi qua liếc mắt nhìn, nhất thời cũng không đoán được là ai tặng.
Giang Đại sẽ không đưa đồ như này, cô ấy tương đối đem tặng cho cô món đồ tương đối xa xỉ một tý.
Thẩm Tinh Vũ hẳn là sẽ không, cô hôm qua đã biểu hiện rõ ràng như vậy.
Là Tư Hành?
Nhan An An chợt lóe lên ý nghĩ này, liền lập tức lắc đầu, phủ quyết cái ý niệm này, chắc hẳn Tư Hành sẽ không nhàm chán đến như vậy.
Không nghĩ ra cô liền không nghĩ nữa, liền nói Đoạn Tuyết kiếm bình mà cắm hoa vào.
Nhan An An cả ngày đều tự mình nhốt mình trong phòng vẽ tranh, thời điểm Đoạn Tuyết gõ cửa đi vào.
nhìn đến người trên bức tranh, kinh ngạc một chút.
"Chị An An, chị chính là đang họa giáo sư Tư đi? Wow, chị vẽ giống như người thật vậy, đến bao giờ em mới có trình độ như này đây"
Nhan An An hấp tấp mà đem bức họa cuộn tròn lên, sau một lúc mới phản ứng lại, chính mình như thế nào lại đi vẽ anh.
"Chị An An, chị nói xem có phải hay, chị cũng giống em thích giáo sư Tư?"
Nhan An An thề thốt phủ nhân, "Không có"
Đoạn Tuyết thở dài nói, "Chị An An, chị nhìn giáo sư Tư mà còn không thích, chị xem ánh mắt chị cao quá nha"
"Tìm chị có chuyện gì?" Nhan An An cố ý nói sang chuyện khác.
"Đã biết"
Đoạn Tuyết sau khi rời khỏi đây, Nhan An An lại nhìn người trên bức họa một cái, đúng là Tư Hành, hơn nữa là không hề ý thức mà dùng bút họa lên.
Cô vẽ nốt bức tranh, sau đó cuốn lại, bỏ vào ống đựng tranh.
Chạng vạng tới Nhan An An nhận được tin nhắn Tư Hành gửi tới.
Tư Hành: Buổi tối cùng nhau ăn cơm, tôi lại đó đón người.
Nhan An An: Đi đến cửa nam đối diện cái ngã tư kia chờ tôi.
Tư Hành: Được.
Cửa nam ít sinh viên lui tới, Tư Hành nổi tiếng như vậy cô không muốn tự mình rước lấy phiền phức.
Nhan An An cửa nam liền thấy bóng dáng chiếc xe quen thuộc, nhanh chóng kéo cánh cửa phụ mà ngồi vào.
Cô vừa mới đưa tay thắt dây an toàn, Tư Hành liền nhích lại gần cô.
Nhan An An cảnh giác hỏi, "Làm gì"
Tư Hành nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô dịu dàng nói: "Có dính màu"
Hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, Nhan An An không được tự nhiên mà quay đầu đi.
Cô đôi khi cũng sẽ tự mình nghĩ, chính mình cùng Tư Hành hiện tại rốt cuộc là như nào? Vừa mới kết hôn, cô thật sự không ngờ được sự việc kia, có điều Tư Hành trên các phương diện thực sự phù hợp với yêu cầu của cô.
Tư Hành đột nhiên mở miệng, đánh vỡ sự mơ màng của cô, "Có phải đã lâu em chưa có về Nhan gia?"
Nhan An An đột nhiệt trì độn, quay đầu nhìn về phía anh, nhàn nhạt mà phản ứng một câu, " Ừm"
Từ khi về nước, cô quay về chưa quá hai lần.
Một lần là trong này đầu tiên về nước, Nhan Tiềm đi đón cô, cô về nhà ăn một bữa cơm.
Mặt khác chính là lần cùng Tư Hành kết hôn sau đó trở về.
Tư Hành hỏi, "Muốn hay không tôi bồi em trở về một chuyến?"
"Không cần"
Hai người trầm mặc một hồi, thẳng đến nhà hàng tối ngày hôm qua.
Nhan An An ngây ra một lúc, "Như thế nào lại đến nơi này? Tối hôm qua không phải vừa đến nơi này rồi sao?"
Tư Hành: "Ừ, nhưng tối hôm qua em tới không phải đến cùng với tôi"
Nhan An An: "! ".