Bàn tay của Nhan An An được lòng bàn tay ấm áp của Tư Hành nắm chặt, hai người từ phòng vẽ tranh ra đến bên ngoài, Nhan An An ngẩng đầu liếc mắt nhìn sườn mặt của anh một cái.
Sắc mặt giáo sư Tư từ nãy đến giờ vẫn còn căng chặt, hiển nhiên là vì chuyện vừa rồi vẫn luôn tức giận.
Cô hơi dùng sức thở ra một hơi dài, đột nhiên bước chân Tư Hành dừng lại, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía cô.
“Đừng nóng giận, em không có việc gì.”.
Cô nâng khóe miệng lên hơi hơi mỉm cười, giống như đang cố gắng giảm bớt cái không khí đang nặng nề này.
Tư Hành cảm thấy trái tim của chính mình giống như bị dao đâm vào, đặc biệt khi thấy gương mặt cô đang tươi cười như này, càng khiến anh cảm thấy đau lòng hơn.
Anh không đoán được An An về nước là vì lý do này, không biết cô đã phải chịu nhiều ủy khuất đến như vậy.
“Thực xin lỗi.” Lúc này ngữ khí Tư Hành như mất tiếng, trong thanh âm mang theo một tầng nồng đậm xin lỗi.
Cô cười hỏi: “Thực xin lỗi vì chuyện gì?” Cô còn cố ý lộ ra một tia mỉm cười tinh nghịch, nhưng sâu trong ánh mắt cô, Tư Hành vẫn có thể nhìn ra được một tia gượng ép.
Anh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Không thể bảo vệ tốt cho em.”
Nhan An An lại cười đến vui vẻ, hai tay non mịn chủ động nắm lấy tay anh, “Giáo sư Tư đang cho rằng bản thân chính là siêu nhân sao? Như thế nào lại có sở thích đem tất cả mọi vấn đề lên bản thân mình vậy.”
Thấy vẻ mặt Tư Hành vẫn luôn như cũ không có chút nào vui hơn, cô thu lại biểu tình, nghiêm mặt nói: “Tư Hành, em không phải là một đứa trẻ nữa, cũng không cần anh phải thời thời khắc khắc bảo vệ.
Năm đó quyết định như vậy là do chính em, tự nhiên kết quả cũng nên là chính em gánh vác.”
Hai người cứ như vậy không tiếng động mà đứng lại, sau một lúc lâu trôi qua, Tư Hành mới nâng nâng đầu, dùng sức đem người ở trước mặt ôm vào trong ngực, nhỏ giọng nói: “Có anh ở nơi nay, em vĩnh viễn chính là một đứa trẻ.”
Nhan An An cứng lại, đột nhiên trái tim có chút phát đau.
Ngửi mùi hương quen thuộc trên người Tư Hành, cô lại tham lam mà rúc ở trong lồng ngực anh, giống như ở bên ngoài bị ủy khuất về nhà liền được người khác ôm ấp vỗ về.
Cho dù cô vẫn luôn làm bộ dáng không chút nào để ý, nhưng thời điểm có người vẫn luôn ở bên cô thiên vị cô, trong lòng tránh không khỏi cảm thấy được sự ấm áp đang len lỏi.
Tư Hành đưa Nhan An An về nhà ăn, sau khi ăn cơm xong.
Nhan An An lại đi đến phòng vẽ tranh trên lầu hai, còn Tư Hành đi đến thư phòng.
Hai người cũng không có rảnh rỗi, cũng vô cùng ăn ý không nhắc tới việc sao chép.
Thẳng cho đến buổi tối đi ngủ, Nhan An An mới mở miệng nói với anh: “Em không có sao chép.”
Tư Hành từ trong phòng tắm đi ra, xốc xốc một góc chăn lên, ở bên cạnh cô nằm xuống, ôn hòa nói: “Ừm, anh biết.”
“Tư phu nhân có gì đáng giá để anh hoài nghi sao?”
Tức khắc ngực Nhan An An giống như bị cái gì chặn lại, một cỗ cảm xúc không rõ từ từ nảy sinh ở trong lòng.
Thật lâu sau, cô nhìn về phía Tư Hành thoải mái mà lại vui vẻ cười cười.
Lúc chuyện sao chép tác phẩm xảy ra, Nhan Tiềm lại chưa bao giờ tin tưởng cô cũng không có hỏi qua.
Mà sắc mặt Tư Hành nhàn nhạt, không có nhìn rõ ra được tâm trạng như thế nào, nhưng anh vẫn luôn dùng giọng điệu bình thường nói cho cô nghe, anh chưa từng có lúc nào hoài nghi.
Cũng không hỏi nguyên do.
*****
Buổi sáng hôm sau, Nhan An An muốn đi đến phong vẽ tranh dạy học, Tư Hành cản cô không được, đành phải dặn dò cô trên đường phải cẩn thận, nếu có chuyện gì xảy ra nhất định phải gọi cho anh.
Nhan An An vốn dĩ đã đến muộn, phất phất tay: “Đã hiểu, em sẽ bảo vệ bản thân thật tốt.”
Tư Hành nhìn thân ảnh nhẹ nhàng chuyển động, trong lòng vẫn luôn có điểm không yên tâm.
Nhan An An đi rồi, anh trở về công ty tranh thủ xử lý công việc, lúc sau lại đi đến quan bar romantic.
Vừa đến nhân viên liền dẫn anh trực tiếp lầu hai của quán bar.
Tả Nhiên và Hàn Triết cũng vừa tới không lâu, Hàn Triết không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là Tả Nhiên gọi cho anh một cuộc điện thoại kêu đến đây, cho nên anh liền tới.
Tư Hành đi vào phòng, tìm một chỗ trên sô pha ngồi xuống, trên mặt tựa như đang bị một khối băng bao trùm lấy, so với ngày thường vẻ cao lãnh lại càng rõ rệt hơn.
Tả Nhiên đứng lên giải thích: “Em đã tra qua, cái người tên Uyển Thanh kia, là người ở thành phố T, từ nhỏ cha mẹ mất sớm, cho nên đi theo bà ngoại của mình.
Có điều từ nhỏ thành tích đều xuất sắc, cho nên ở trường học đều được giáo viên cùng bạn học yêu thích…”
Tư Hành đánh gãy lời anh, “Nói trọng điểm.”
Anh muốn làm cho bầu không khí hòa hoãn một chút, những nghĩ cũng không nhĩ ra được lời nào thích hợp, đành phải dùng ngón tay chọc chọc một bên người của Hàn Triết.
Hàn Triết hững hờ nhìn anh, Tả Nhiên tức giận đến mặt cũng trợn tròn, thời điểm mấu chốt còn muốn cãi nhau, đúng là tình anh em chắc có bền lâu.
Tư Hành trầm mặc một lúc lâu, sau một lát mới mở miệng ra nói: “Còn tra được tin tức khác không?”
Tả Nhiên lắc lắc đầu, “Không có, chị dâu nhỏ cùng người kia quan hệ thực tốt, khẳng định đối với anh ta không có phòng bị gì, Uyển Thanh muốn sao chép thì sẽ có rất nhiều cơ hội.”.