Quá Hạn

(29)

*

Sau khi trở về Thượng Hải, cuộc sống của Ôn Từ không có gì thay đổi, cô và Vệ Mẫn vẫn mỗi ngày một cuộc điện thoại, trong vài phút ngắn ngủi mà họ đã nói hết những chuyện xảy ra trong ngày.

Vệ Mẫn dường như rất bận rộn và mệt mỏi trong học kỳ này, thường xuyên ngủ quên khi đang gọi, nhưng anh thường không ngủ sâu, sau khi tỉnh dậy sẽ gọi lại cho Ôn Từ.

Cuộc gọi cũng không kéo dài, Ôn Từ thúc giục anh nghỉ ngơi, nhưng sau cuộc gọi, cô không biết liệu Vệ Mẫn có thực sự nghỉ ngơi không.

Ôn Từ chưa bao giờ nói với Vệ Mẫn rằng anh nên dừng lại, điều đó rất khó, nếu một người dừng lại, cả hai sẽ không thể đi đến đích.

Cô là người cứng đầu, chưa thử thì không bỏ cuộc, dù kết quả có thể không như ý.

Ôn Từ tin tưởng Vệ Mẫn và sẵn sàng đánh cược với tương lai vì anh.

Học kỳ cuối của năm hai trôi qua rất nhanh, gần đến kỳ thi cuối kỳ, Ôn Từ bận rộn ôn tập, liên lạc với Vệ Mẫn cũng dần thưa thớt.

Một buổi chiều nọ, cô bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Vệ Mẫn, vì chưa đến giờ gọi hàng ngày, cô rất ngạc nhiên khi bắt máy: “Sao lại gọi vào giờ này vậy?”

Âm thanh nền bên kia rất hỗn loạn, tiếng còi xe liên tục vang lên.

Giọng Vệ Mẫn lẫn trong đó có phần mờ nhạt, Ôn Từ lần đầu còn không nghe rõ: “Anh nói gì?”

“Anh ở cổng trường em.”

Anh lặp lại: “Em ra đây một chút, anh có chuyện muốn nói với em, không phải chuyện lớn, em đi chậm thôi.”

Ôn Từ chưa từng nghe anh nói như vậy, trái tim cô thắt lại, không dám đi chậm, cô chạy nhanh đến cổng trường thì thấy anh đứng đó.

“Vệ Mẫn!”

Cô chạy đến trước mặt anh, nắm chặt cánh tay anh, thở hổn hển: “Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vệ Mẫn vỗ lưng cô: “Anh đã nói không phải chuyện lớn, sao em lại vội vàng như vậy.”

“Nếu không phải chuyện lớn thì sao anh lại đến Thượng Hải tìm em?” Ôn Từ nhìn anh, cảm thấy sắc mặt anh có gì đó khác thường: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Vẻ mặt anh không tự nhiên: “Học kỳ này có một cô gái nhỏ hơn anh một khóa trong chuyên ngành đang theo đuổi anh.”

“…”

Ôn Từ vừa giận vừa buồn cười: “Anh lặn lội đến Thượng Hải, chỉ để nói với em chuyện này à? Anh tin không, em sẽ đánh anh đó!”

“Không phải.”

Vệ Mẫn nắm tay cô: “Cô ta theo đuổi anh, anh không đồng ý, nhưng cô ta không chịu từ bỏ.”


Ôn Từ sốt ruột: “Anh không nói với cô ta là anh có bạn gái rồi à?”

“Nói rồi, nhưng cô ta không tin.”

Vệ Mẫn đặt tay lên vai cô rồi xoay cô lại: “Cô ta nói chưa từng gặp em, nhất quyết đòi anh dẫn cô ta đến gặp em.”

Ôn Từ nhìn thấy cô gái đứng cách đó không xa, dở khóc dở cười: “Vậy nên anh thực sự dẫn cô ta đến gặp em? Vé xe không tốn tiền à?”

Vệ Mẫn chắc là chưa từng xử lý chuyện rắc rối như vậy, hơn nữa đối phương lại là con gái, không thể đánh hay mắng, mặt anh đầy vẻ bất lực: “Nếu không, anh cũng không biết phải làm sao nữa.”

“Anh ngốc à, gọi điện cho em không được sao? Đợi đến khi em nghỉ thì gặp không được à?”

“Anh không nghĩ nhiều như vậy.”

Vệ Mẫn thở dài: “Chắc giờ cô ta tin rồi.”

Ôn Từ cười: “Nếu cô ta vẫn không tin thì sao?”

Vệ Mẫn thực sự chưa nghĩ đến, lúc đó đối phương chỉ nói vậy, anh nghĩ có cơ hội gặp Ôn Từ nên tiện thể giải quyết chuyện này luôn.

Anh hỏi: “Vậy phải làm sao?”

“Còn làm sao được nữa?”

Ôn Từ vẫy tay ra hiệu anh lại gần: “Nếu không còn cách nào thì em cũng chịu thôi.”

Vệ Mẫn nghe theo tiến lại gần, cô ngẩng đầu lên và hôn lên má anh: “Đi đi, nói rõ với cô ta.”

Cô hỏi: “Hôm nay anh có về không?”

Vệ Mẫn lắc đầu: “Anh đã thi cuối kỳ xong rồi, vài ngày nữa anh về cũng được.”

“Vậy anh đưa cô ta ra ga đi, em đợi anh về cùng ăn tối.”

“Không, cô ta không đi cùng anh đến đây.”

Vệ Mẫn nói: “Cô ta đi du lịch Thượng Hải với bố mẹ, anh sẽ đưa cô ta về khách sạn.”

“Được thôi.”

Ôn Từ đứng tại chỗ nhìn Vệ Mẫn tiến lại gần cô gái đó.

Cô không muốn xen vào, nên không tiến lại gần, cho đến khi thấy cô gái đó đột nhiên tát Vệ Mẫn một cái, cô không nhịn được hét lên: “Này! Sao lại đánh người?”

Cô gái tức giận nhìn hai người, rồi quay đầu bỏ chạy.


Ôn Từ chạy đến trước mặt Vệ Mẫn, nhìn thấy vết đỏ trên mặt anh, cô thật sự không chịu nổi: “Thật là quá đáng.”

“Không sao, không đau.”

Vệ Mẫn nắm tay cô: “Đi ăn cơm trước đã.”

“Vậy còn cô ta?”

“Anh sẽ gọi điện cho bố mẹ cô ta sau.” Trước khi đến, Vệ Mẫn sợ có chuyện bất ngờ nên đã tìm cách lấy được số điện thoại của bố mẹ cô gái đó.

“Dù sao cô ta cũng đã trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình.”

Ôn Từ cũng không muốn bận tâm nữa.

“Thôi được, để em dẫn anh đi xử lý vết thương trên mặt.”

Khi cô gái đó động thủ, Vệ Mẫn đã né được, vết đỏ trên mặt là do móng tay cào, Ôn Từ lấy thuốc sát trùng để bôi.

Cô suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy buồn cười, cô không nhịn được mà cười.

Vệ Mẫn véo nhẹ eo cô: “Cười gì vậy?”

Ôn Từ không sợ nhột, cũng không né tránh. Cô cụp mắt nhìn anh: “Cười anh ngốc đấy, sao người ta vừa nói gì là anh đã dẫn người ta đến gặp em ngay thế.”

“Anh muốn gặp em mà.” Vệ Mẫn đưa tay ôm lấy cô.

“Khi nào em nghỉ hè?”

“Còn một hai tuần nữa.”

Ôn Từ đẩy đầu anh ra: “Ôi, tránh ra, thuốc sát trùng dính hết lên áo em rồi.”

Anh không chịu thua, áp sát mặt vào cô, Ôn Từ không tránh được, vừa cười vừa la, cuối cùng thở hổn hển nằm dưới người anh.

“Vệ Mẫn.”

“Ừ?”

Cô không nói gì nữa, đưa tay ôm lấy cổ anh, kéo xuống và hôn.

Mọi thứ dường như đều hợp lý.



Trong khoảnh khắc mơ màng, Ôn Từ mở mắt, đôi mắt ướt át nhìn anh không chớp mắt.


Vệ Mẫn cũng cúi xuống nhìn cô, đôi mắt hơi đỏ của anh in sâu vào đôi mắt Ôn Từ, trong mắt đầy tình yêu ẩm ướt, như một cơn mưa lớn mùa hè, làm cô ướt đẫm.

Anh gọi tên cô hết lần này đến lần khác.

Nhẹ nhàng và đắm đuối.

Vệ Mẫn cúi đầu hôn cô, khi Ôn Từ nhắm mắt lại, cô nhìn thấy một giọt nước từ khóe mắt anh rơi xuống, nhưng không rõ đó là mồ hôi hay nước mắt.



Vệ Mẫn ở Thượng Hải ba ngày, Ôn Từ không hoàn toàn ở khách sạn với anh. Khi không ngủ, cô đều làm bài tập và đọc sách.

Có lần cô quay đầu nhìn thấy người ngồi bên cạnh, đột nhiên nhớ lại năm lớp 12, nhiều lúc cũng như thế này.

Anh luôn ở nơi cô có thể nhìn thấy.

Ôn Từ nghĩ đến đây, cô không nhịn được mà tiến tới hôn anh một cái, Vệ Mẫn cười trốn tránh.

“Còn muốn ôn tập không?”

Cô ngồi vào lòng anh: “Đừng động đậy, để em xem vết thương trên mặt anh.”

Vết cào đã đóng vảy, thành một vết sẹo dài màu sẫm.

Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Ôn Từ, Vệ Mẫn nghiêng đầu hôn lên ngón tay cô.

“Không sao đâu, khi em về chắc vết này cũng không còn nữa.”

Ngón tay Ôn Từ tê đi, cô giả vờ: “Anh còn để em ôn tập không?”

Vệ Mẫn cười, nảy ra ý nghĩ xấu, anh ghé sát tai cô, cố ý nói một câu khiêu khích.

Tai Ôn Từ lập tức đỏ lên, nhưng cô không phải đối thủ của anh, cuối cùng vẫn bị anh làm theo ý muốn.

Trời tối dần.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại.

Vệ Mẫn ôm Ôn Từ từ phòng tắm ra, ngay khi chạm vào giường, Ôn Từ đang mơ màng đột nhiên nhớ đến những ngày hỗn loạn vừa qua.

Thật sự quá tội lỗi.

Cô nghĩ.

Vệ Mẫn ôm cô nằm xuống, thấy cô nhắm mắt không nói gì, anh cúi đầu hỏi: “Ngủ rồi à?”

Ôn Từ mơ màng đáp.

“Ngủ đi.”

Vệ Mẫn tắt đèn, ghé sát tai cô nói ba chữ.

Ban đầu Ôn Từ không phản ứng, đến khi phòng tối lại, cô đột nhiên mở mắt, giọng vẫn còn khàn: “Anh vừa nói gì?”


“Không có gì.”

“Anh có nói.”

Vệ Mẫn cười khẽ: “Anh nói gì?”

“Anh yêu em. (*)”

Anh siết chặt tay, cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh cũng yêu em.”

Ôn Từ lúc này mới nhận ra mình bị lừa, không nhịn được đạp anh một cái, cô trách móc: “Đến thế mà anh cũng lợi dụng em?”

“Không phải lợi dụng.”

Vệ Mẫn nói: “Là anh muốn nghe.”

Ôn Từ cố ý hỏi: “Nghe gì?”

Anh thuận theo ý cô, lặp lại: “Anh yêu em.”

Ôn Từ cười: “Em cũng yêu anh.”

Vệ Mẫn vuốt v e khuôn mặt cô, mấy ngày nay, anh dường như đặc biệt thích hành động này, như không thể rời xa.

“Cảm ơn em.”

Ôn Từ đã buồn ngủ, mơ màng đáp: “Cảm ơn gì?”

Anh nói: “Cảm ơn em đã yêu anh.”

Cảm ơn em đã yêu anh.

Cảm ơn em đã đến thế giới của anh.

Mặt trăng xa xôi không thể chạm tới đó.

Bây giờ cuối cùng.

Đã vững vàng nằm trên trái tim anh.

Chú thích:

(*) Trong tiếng Trung có ba ngôi chính:

Ngôi thứ nhất: Người nói đang nói đến chính mình: “我” (wǒ)

Ngôi thứ hai: Người nói đang nói đến đối tượng mà họ nói chuyện: “你” (nǐ)

Ngôi thứ ba: Người nói đang nói đến một người hoặc vật mà không phải là họ hoặc đối tượng họ đang nói chuyện. “他” (tā) để chỉ nam giới, “她” (tā) để chỉ nữ giới, và “它” (tā) để chỉ vật thể không mang tính giới tính nhưng cũng có thể dùng “他”.

Trong đoạn nói chuyện giữa Vệ Mẫn và Ôn Từ, Vệ Mẫn nói: Anh yêu em – “我爱你” (wǒ ài nǐ).

Ôn Từ đang lặp lại câu mà Vệ Mẫn nói, cô ấy cũng nói “我爱你” (wǒ ài nǐ) – Em yêu anh. Vệ Mẫn đang trêu Ôn Từ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận