Quá Hạn

(36)

*

Trước Tết Âm lịch, Ôn Từ lại tham dự một đám cưới, là của anh họ Ôn Lễ. Anh ấy đã yêu bạn gái nhiều năm, cuối cùng quyết định năm nay kết hôn.

Trong mấy năm gần đây, bữa tối giao thừa tại nhà, Ôn Từ và chị dâu Biên Ngữ thường xuyên qua lại, kỳ nghỉ đông trở về thành phố An, cô còn cùng chị ấy đi chọn váy cưới.

Đó là lần cuối cùng, chỉ cần thử kích cỡ, kiểu dáng đã được chọn từ trước.

Nhân viên cửa hàng đang chỉnh sửa khăn voan cho Biên Ngữ, chị ấy nhìn sang Ôn Từ đứng bên cạnh, đột nhiên nói: “Em có muốn thử váy cưới không, dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi.”

Ôn Từ cười đáp: “Cũng không đến mức sớm vậy đâu.”

“Trời ạ, đã đến đây rồi, chị còn phải mất một lúc nữa, em chờ cũng chán.” Biên Ngữ không đợi cô từ chối thì đã sắp xếp người mang váy cưới cho cô thử.

Ôn Từ đành theo nhân viên vào phòng thử đồ bên cạnh, váy cưới nặng nề, mặc vào khá phiền phức, cô loay hoay bên trong rất lâu.

Nhiều lần ngẩng đầu nhìn người trong gương, cô cảm thấy khó tả.

“Xong rồi, rất đẹp, chiếc váy này rất hợp với cô.” Nhân viên buộc dây sau lưng cô, kéo màn bên cạnh ra.

Ánh đèn sáng trắng chiếu xuống, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô.

Ôn Từ vẫn cúi đầu nhìn ánh sáng lấp lánh trên tà váy, như những ngôi sao đêm hè, trong gương bỗng xuất hiện một bóng đen.

Cô không quay đầu lại, nhìn anh qua gương, hỏi: “Có đẹp không?”

Vệ Mẫn như bị cuốn hút, đứng đó nửa ngày không nói gì. Ôn Từ quay đầu gọi anh, anh mới sực tỉnh, sau đó đáp: “Đẹp.”

Vẻ mặt ấy khiến nhân viên bên cạnh cũng cười.

Ôn Từ cũng cười, cô nâng váy quay lại nhìn anh: “Là em đẹp hay váy cưới đẹp?”

Anh bước tới hai bước, ánh mắt không rời cô. Ôn Từ bị anh nhìn đến đỏ mặt, cô nhỏ giọng: “Đang nói chuyện với anh mà.”

Vệ Mẫn nuốt khan, khi đứng trước mặt cô mới cúi đầu nhìn váy cưới, rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô: “Em đẹp.”

Ôn Từ mím môi cười, cô trách móc: “Váy cưới nặng quá.”

“Vậy chúng ta kết hôn không mặc váy cưới nữa.”

Vệ Mẫn nói: “Em muốn mặc gì thì mặc.”

“Không được, chỉ có một lần đám cưới, em nhất định phải thật xinh đẹp.”

Ôn Từ khoác tay lên vai anh, hai tay đan sau cổ, mắt sáng lấp lánh, tràn đầy mong đợi: “Em muốn mặc chiếc váy cưới đẹp nhất.”

“Được, đều theo ý em.”

Vệ Mẫn vuốt nhẹ cánh tay hở của cô: “Lạnh không?”

“Có máy sưởi mà, không lạnh chút nào.”

“Vậy…”

Anh nắm tay cô, ngón tay khẽ vuốt v e ngón áp út của cô.

“Chúng ta kết hôn vào mùa đông năm nay được không?”

Ôn Từ ngẩn người, không ngờ anh lại nói điều này, cô vô thức ngẩng lên nhìn nhân viên bên cạnh, may mà người ta đang cúi đầu xem điện thoại, không để ý họ nói gì, nhưng dù vậy, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt: “Anh đang cầu hôn em sao?”

“Không hẳn, đây chỉ là một lời mời.”

Vệ Mẫn thuận thế hỏi: “Em muốn kiểu cầu hôn thế nào?”

Ôn Từ nhìn anh: “Anh nói vậy, em sẽ nghĩ bất cứ yêu cầu gì em đưa ra anh cũng đều làm được.”

“Được mà.”

Vệ Mẫn nói: “Chỉ cần em đồng ý lấy anh.”

“Vậy em muốn một chiếc nhẫn kim cương mười carat, còn rất nhiều rất nhiều hoa hồng, địa điểm cầu hôn phải chọn nơi đẹp nhất thành phố An.”

Vệ Mẫn không chớp mắt đáp ứng.

Ôn Từ nhìn vào mắt anh, đối diện vài giây, cô thấy mắt Vệ Mẫn dần đỏ. Mũi bỗng nhiên cay cay, cô nhẹ giọng nói: “Lừa anh đấy, chỉ cần là anh là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng.”

Vệ Mẫn lại lắc đầu: “Quan trọng.”

Ôn Từ không tranh cãi về vấn đề này, cô cười tươi nhìn anh: “Vậy anh định khi nào cầu hôn em?”

Vệ Mẫn mím môi nói: “Bí mật.”

Vệ Mẫn nói bí mật, Ôn Từ thực sự không hé miệng được chút nào, vài lần dò hỏi đều bị anh gạt đi.

Sau đó cô không hỏi nữa, dù sao giữ lại sự chờ đợi cũng là một phần của sự ngạc nhiên.

Qua năm mới, Ôn Từ lại trở về Thượng Hải, việc học cao học không quá khó, thầy giáo và đồng môn đều rất quan tâm đ ến cô.

Nhiều khi, cô nhớ lại chặng đường đã qua, dường như đều rất thuận lợi.

Tháng Ba, Thượng Hải xuân về hoa nở. Vào một cuối tuần, Vệ Mẫn đến Thượng Hải, Ôn Từ tưởng anh đến để cầu hôn, cô căng thẳng suốt cả ngày.

Nhưng Vệ Mẫn dường như thực sự chỉ đi công tác tiện thể ghé thăm cô, anh cùng cô đi dạo trung tâm thương mại, ngồi cả buổi chiều ở hiệu sách.

Bữa tối họ ăn ở khách sạn.

Nhưng thời gian đó cũng không thể gọi là bữa tối nữa, cô mệt mỏi dựa vào lòng anh, hai người ngồi trước cửa sổ lớn.

Vệ Mẫn từng muỗng từng muỗng đút cô ăn cháo.

Ôn Từ nhìn ra ngoài trời đêm, vô thức lộ ra chút sắc xuân, anh đặt bát cháo xuống, cúi người hôn cô.

Cô run rẩy, kéo chăn chặt hơn: “Làm gì vậy?”

Vệ Mẫn áp sát bên tai cô nói một chữ, Ôn Từ nóng bừng tai, chưa kịp từ chối đã bị anh ép vào cửa sổ hôn tới tấp.

Tối đó mãi đến nửa đêm Ôn Từ mới trở lại giường, gần như nằm xuống là ngủ, vai hở ra đầy dấu hôn.

Vệ Mẫn sát lại, hôn nhẹ lên vai cô, định kéo tay cô ra khỏi chăn.

Cô bỗng vùng vẫy, mắt nhắm tịt, giọng đáng thương: “Đừng mà…”

Vệ Mẫn thật sự thấy buồn cười, anh véo nhẹ mũi cô rồi thì thầm: “Em nghĩ anh là ai chứ.”

Ôn Từ mệt mỏi mơ màng, không nhớ đã trả lời gì, chỉ nhớ lúc sau nửa tỉnh nửa mơ, anh dường như đã đeo cái gì đó vào ngón tay cô.

Cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu, cuối cùng ngủ thiếp đi, mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh.

Lúc tỉnh dậy, Vệ Mẫn đang ngồi bên giường. Anh dựa vào đầu giường xem điện thoại, Ôn Từ vừa cử động anh liền đặt điện thoại xuống tiến lại.

“Ngủ ngon không?”

Ôn Từ lẩm bẩm, giơ tay dụi mắt. Cô bỗng nhớ ra gì đó rồi nhìn kỹ tay mình, nhưng không thấy gì cả.

Cô buông tay nhìn Vệ Mẫn.

Anh bị cô nhìn chăm chú đến cảm thấy quái lạ: “Sao vậy?”

Ôn Từ lại nhìn vào tay mình, chỉ nghĩ là mơ, cô giơ tay ôm lấy anh: “Không có gì, hôm nay anh mua vé xe mấy giờ?”

“Chưa mua, lát nữa cùng em ăn trưa xong rồi ra ga mua vé.”

Vệ Mẫn vuốt nhẹ mặt cô: “Hay là em muốn gọi đồ ăn lên phòng?”

Ôn Từ vừa nghe vậy liền tỉnh táo ngay, cô vội đẩy anh ra: “Ra ngoài ăn, ra ngoài ngay bây giờ.”

“…”

Gặp mặt xong, Vệ Mẫn lại bận rộn, mãi đến khi Ôn Từ sắp nghỉ hè, anh dường như mới bớt bận rộn, ngày nào cũng gọi vài cuộc điện thoại hỏi cô khi nào về thành phố An.

Có lẽ do giác quan thứ sáu của phụ nữ, Ôn Từ mơ hồ cảm thấy Vệ Mẫn sẽ cầu hôn cô vào kỳ nghỉ hè.

Cô vừa giả vờ không để ý nói là sắp về, vừa hỏi trong nhóm ký túc xá khi nào trường sẽ nghỉ hè.

Sau đó kỳ nghỉ hè đến đúng hạn, nhưng sau khi Ôn Từ trở về, Vệ Mẫn ngày nào cũng đi sớm về muộn, không có dấu hiệu gì của việc cầu hôn.

Thấy mùa hè sắp kết thúc, anh vẫn chưa động tĩnh gì. Ôn Từ nghĩ có lẽ mình đã phán đoán sai, khi gặp nhau cũng ít nghĩ về chuyện này.

Ngày cuối cùng của tháng Tám, Vệ Mẫn kết thúc công việc sớm, anh đến nhà đón cô đi ăn. Trước khi ra cửa, Ôn Từ do dự vài giây, rồi quyết định vào phòng thay một chiếc váy khác.

Gặp nhau mới biết tối nay là buổi tiệc công ty, những bong bóng nhỏ trong lòng Ôn Từ vỡ tan. Dù không đến mức thất vọng, nhưng nghĩ đến việc mỗi lần hẹn hò đều nơm nớp lo lắng, cô không khỏi giận dỗi, không nhịn được đánh nhẹ anh một cái.

“Hả?”

Vệ Mẫn bị đánh, ngơ ngác nhìn cô: “Sao vậy, anh lại làm gì khiến em không vui rồi?”

Ôn Từ nhìn anh, vẫn đẹp trai như thế, chiếc áo sơ mi đơn giản và quần tây cũng được anh mặc với khí chất đặc biệt.

Cô nghĩ đến nhiều bạn học nam sau khi bước vào nghề đã bị thay đổi ngoại hình, đột nhiên không giận nữa, ôm lấy tay anh: “Có bụi, để em phủi cho anh.”

Vệ Mẫn nhướng mày, tất nhiên không tin lời cô, nhưng theo nguyên tắc bạn gái nói gì cũng đúng nên không hỏi thêm.

Anh tiện tay móc từ túi ra một chiếc USB đưa cho cô: “Vừa từ công ty về, tiện tay mang ra USB này, em để vào túi nhé, anh sợ mất.”

“Được.”

Ôn Từ nhận USB rồi cho vào túi xách, Vệ Mẫn theo thói quen cầm lấy túi xách của cô, lại để trống tay kéo cô.

Ôn Từ nhấn tay anh: “Vậy anh nhớ trước khi về nhắc em trả USB cho anh.”

“Được.”

Tối đó ăn tối gần công ty Vệ Mẫn, hơn nửa năm qua, công ty đã thêm nhiều người mới, may mắn là những người cũ vẫn còn.

Bữa tiệc không tránh khỏi uống rượu, Ôn Từ rất ít khi can thiệp vào việc xã giao của Vệ Mẫn, huống chi đây là bạn bè, cô để anh uống thoải mái.

Chỉ khi say, anh luôn nắm chặt tay cô mới yên tâm.

Ôn Từ bị anh nắm tay phải, không tiện ăn uống. Cô phải dỗ dành mãi anh mới chịu thả ra đổi sang tay trái, miệng vẫn nói: “Lần sau không để anh uống nhiều thế này nữa.”

Vệ Mẫn chỉ cười, đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay cô. Ôn Từ không chịu được dáng vẻ này của anh, dễ khiến cô mềm lòng.

Cô đối với anh, từ trước đến giờ không có nguyên tắc.

Lúc tan tiệc, Vệ Mẫn vẫn tỉnh táo, tiễn mọi người xong, Ôn Từ và anh nắm tay nhau đi trên phố, gió đêm hè thổi tung váy cô.

Cô khoác tay anh, nói hy vọng cả đời này có thể nắm tay anh đi tiếp.

Nhưng cô không ngờ.

Cuộc đời của họ lại ngắn ngủi như vậy.

Lời tác giả muốn nói:

Ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào ngọt ngào đắng ngọt ngào


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui