Nhìn cái bánh bao và chai nước suối trong tay, cái Su khẽ nhăm mặt, nhanh chóng cất chúng vào một góc nào đấy . Có trời mới biết, nó cực kì ghét những món khô khan thế này, mà mỗi lần đi chơi, khẩu phần ăn sáng trong tour lại luôn là món này !
Và đương nhiên, không chỉ có mỗi mình nó ghét …
- Su, lấy sandwich ra ăn đi..
Cái Sam mếu máo với nó, . Nó cũng không nói gì, lấy tay chỉ qua hướng thằng Kenz. Vì khi đi siêu thị mua đồ về, chúng nó phải chia nhau ra giữ. Và nó nhớ không lầm thì ai nấy đều đùn đẩy việc giữ sandwich cho nhau vì e ngại bản thân không cẩn thận sẽ làm nét chúng . Cuối cùng thì thằng Kenz lại chính là người giữ.
- Ủa? Tao nhớ là có mua cá hộp nữa mà! – Ty vừa nhai cái sandwich và cây xúc xích, vừa nhồm nhoàm nói. Kenz nghe thấy thế củng nhanh tay mở balô lôi ra hai hộp cá hộp, vốn định khui ra thì Rie đã lên tiếng.
- Ế! Có đứa nào mang theo cái gì để múc ra không?
Chúng nó như đơ ra trước câu hỏi của Rie, rồi lại lẳng lạng đưa mắt nhìn nhau. Chẳng mấy chốc, không khí trong xe lại trở nên “nhộn nhịp” do tiếng chửi nhau, đổ lỗi của chúng nó… Thật đúng là người tính không bằng trời tính !!!
Ngồi xe gần hơn 3 giờ đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng đến được Khu du lịch Long Điền Sơn giữa cái nắng oi ả của gần 10 giờ trưa. Nằm cách thị xã Tây Ninh chừng vài cây số, khu du lịch sinh thái Long Điền Sơn đang trở thành điểm đến hút khách với phong cảnh hữu tình, đậm nét truyền thống và bản sắc của làng quê và văn hóa Việt… Ở đây chúng tôi tha hồ chụp hình giữa những vườn cây lớn, những trảng cỏ rộng, phủ một màu xanh dịu mát. Trung tâm của khu du lịch là một cái hồ rộng lớn, nước màu vàng đỏ đặc trưng của đất bazan. Giữa hồ có quán cà phê để khách có thể ngồi ngắm cảnh, cà phê được bán trong hang động hình đầu rồng được gọi là đảo Long Ẩn.
Nghe gới thiệu có vẻ qui mô hoành tráng thế đấy nhưng KDL vẫn chưa thu hút được khách du lịch bao nhiêu. Chung quy nơi này còn khá vắng vẻ, hầu như ít có khách du lịch vãng lai.
Cần hai tấm vé trò chơi đĩa bay và đạp vịt mà anh hướng dẫn viên đứa cho, năm đứa con gái cứ vô tư đi trước mặc ấy thằng con trai tò tò theo sau!? Nhìn thấy ai cũng túm tụm leo lên mấy con thiên nga chuẩn bị “đạp” ra giữa hồ, chúng nó lại quyết định chơi “khác người” bằng cách leo lên cái đĩa bay nhỏ nhỏ xinh xinh mà ai trong chúng nó cũng nghĩ là trò con nít ấy. Nhìn lại Yan với Rie cứ nhất quyết không chơi, nó liền lên tiếng trêu chọc:
- Hai chị không chơi thì giữ kính với điện thoại dùm em… - Vừa nói nó vừa dúi cái kính mát và điện thoại vào tay thằng Yan.
Sau khi lượn lờ và la hét gần hai phút, ai nấy trong đám con gái đều tái mặt, chẳng dám mạnh miệng bảo đám con trai nhát. Thậm chí cái Ty còn suýt nôn hết những thứ rong bụng mình ra. Nhìn lại mấy chú đang sửa chửa gì đó thì nó mới ngộ ra một điều: chúng nó là những người đầu tiên chơi trò này trong một thời gian khá lâu không ai đụng đến nó. Và đương nhiên, Yan và Rie đã nhận ra điều này từ sớm nên lấy chúng nó làm thử nghiệm !?
- Cô ơi, ăn bánh không cô? - Vừa nói, nó vừa chìa bịch snack ra trước mặt Dung mama đang bơ phờ do say xe. Thay vì đi theo anh HDV lên đỉnh gì ấy thì chúng nó lại chọn biện pháp ở lại lều. Dung mama – chủ nhiệm lớp nó vì bơ phờ và mệt mỏi do hơn ba tiếng ngồi xe nên cũng ở lại lều với đám học sinh.
Đang tranh thủ tự sướng, nó lại bị giọng nói của Dung mama làm cho giật mình, ngưng nay hành động “tự sướng” của mình mà hướng mắt về phía chỗ đông đúc và ồn ào nhất .
- Trời ạ! Học trò lớp tôi đây sao?
Hướng mắt về đám con trai đang lôi ra bộ bài và lót dép ngồi dưới đất, nó mới hiểu lí do tại sao nãy giờ thằng Bi không còn sát bên mình!!!
Sau khi dùng cơm trưa tại nhà hàng xong, chúng nó lại được thoả thích vùng vẫy dưới hồ bơi gần 2 tiếng. Có đôi lúc, nó bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn nó và thằng Bi như một cặp. Nó cũng không hề phản đối hay tỏ ra khó chịu. Điều khiến nó khó chịu ở đây chính là ánh mắt của Tuyết Nhi nhìn hắn. Dù không đi chung một xe, nhưng đụng mặt nhau trong chuyến đi này là điều tất nhiên sẽ xảy ra. Huống chi, ánh mắt của Tuyết Nhi luôn hướng về thằng Bi mà quna sát.
Khi leo lên xe chuẩn bị lăn bánh về trường, ngồi được khoảng mười lăm phút, nó đã bắt đầu cảm thấy khó chịu . Khi nãy, nó đã nhường cho Dung mama liều thuốc say xe của mình vì nó thấy cô trong có vẻ phờ phạc quá.
Nhìn xung quanh thấy ai cũng ngủ ngon lành, nó cũng cố gắng ngủ để quên đi cơn say xe. Nhưng do xe chuyển động cứ nghiêng qua nghiêng lại , khiến nó chẳng tài nào chợp mắt đc. Đến lúc gần như có cảm giác bản thân chịu không nổi nữa, thì đầu nó lại bị một bàn tay ấn xuống, dựa vào vai thằng Bi. Đang định vùng dậy thì đầu nó lại tiếp túc bị đầu thằng Bi dựa vào !? Cùng lúc đó, giọng nóicủa thằng Bi cũng vang lên khiến nó giật bắn mình. Nó cứ tưởng là hắn đã ngủ rồi cơ…
- Ngủ đi!Tuyết trắng xóa, phủ kín mặt đất, rơi lên mái tóc nâu vàng, cứng ngắc.
Lam Tuyết vẫn đứng đó, giữa cơn mưa tuyết vô tình. Cô nhìn, nhìn vào ngọn lửa rực cháy trước mắt, ngọn lửa đang dần dần lấy đi thân xác của người con trai cô yêu.
Cô đã từng nói với anh: “Thiên Nam à! Nếu sau này anh chết trước em thì em sẽ không bao giờ nhớ anh”.
Đúng vậy, cô sẽ để anh vào một vị trí nào đó sâu thẳm trong trái tim, không bao giờ nhớ đến anh nữa.
Tuyết vẫn cứ thế rơi, tâm hồn cô cũng vì thế mà ngày càng đóng băng. Thiên Nam, anh đã làm em thay đổi quá nhiều rồi, nhưng anh yên tâm đi, từ giờ trở đi em sẽ quay lại là chính em, là Ác Quỷ Vô Tình của thế giới bóng đêm.
…
Bóng đêm tịch mịch, tối tăm bao trùm lấy cả một vùng trời, mọi vật dường như cũng vì thế mà ngủ say.
Nhưng, tại nơi đây – đường đua XG, bây giờ mới là thời điểm thức giấc. Đặc biệt, hôm nay bầu không khí lại càng nóng bỏng hơn khi có sự tham gia của Wind – vua tốc độ.
- Mọi người, hôm nay ‘xin hỏi’ những ai sẽ tham gia thi đấu.
Wind nhếch môi, nhìn đám tay đua trước mặt, ánh mắt hắn hiện rõ hai từ coi thường.
Hắn là vậy, từ khi vượt qua đường đua XG, trở thành ‘vua tốc độ’ thì không còn coi ai ra gì, hống hách, ngang tang. Tuy nhiên, không ai dám lên tiếng phản kháng lại, bởi ở đâu cũng có nguyên tắc của nó, muốn trừng trị hắn chỉ có một cách duy nhất, đó là vượt qua được bản lĩnh của hắn, dành lại vị trí ‘vua tốc độ’.
Nhếch môi cười quỷ dị, Sacly ngồi trên chiếc xe đua đen của mình, hứng thú nhìn ‘cuộc chơi’ trước mặt, ánh mắt lóe lên tia nhìn lạnh băng, cô mấp máy đôi môi xinh xắn.
- Chúng ta cũng nên đổi ‘vua tốc độ’ thôi đi chứ!
Hắc Minh ngồi bên cạnh không rét mà run, rốt cuộc nhị tiểu thư của hắn có ý gì đây. Đổi vua tốc độ. Đổi ai? Cô sao?
Hắc Phong bang từ xưa đến nay ngoài tranh dành địa bàn và buôn bán vũ khí ra thì hầu như không quan tâm đến những việc tranh giành khác. Nhưng hôm nay, vị tiểu thư cao quý này vừa mới tiếp nhận một ‘cú shock’ xong lại muốn đi tranh giành ngôi vị ‘vua tốc độ’. Chẳng lẽ bị cô bị shock nặng quá dẫn đến…
- Nhị tiểu thư, đây không phải trò đùa nha – Hắc Minh không ngừng lắc đầu với cô – đây là đường đua XG, một trong mười Tử Thần của giới tốc độ, không phải là đường quốc lộ rộng lớn thường ngày hay đi.
Hắc Minh biết Sacly có biệt tài lái xe rất cao siêu, nhưng cô chưa bao giờ chạy trên những con đường đua đầy cạm bẫy này. Có đánh chết hắn cũng không dám cho cô đánh cược, họa lỡ xảy ra chuyện gì hắn có chết ngàn vạn lần cũng không rửa hết tội.
- Em tự biết phải làm thế nào? – Sacly ném cho Hắc Minh cái nhìn sắc lẹm. Hừ! Chẳng lẽ cô lại không biết hắn đang nghĩ gì sao? – xuống xe.
- Nhưng…
Sacly không để Hắc Minh nói hết, trực tiếp mở cửa, ‘tống’ hắn xuống xe.
Thay đổi! Nhất định là vậy rồi.
Cô nhất định phải đứng lên đầu những kẻ đó, nhất định phải biến thế giới bóng đêm này nằm trong sự thống trị của Hắc Phong bang. Chỉ có thế cô mới bảo vệ được những người thân của mình.
…
Cơn gió rít mạnh, xuyên qua màn đêm rộng lớn.
Những cuộc đua không có quy tắc chính là một cuộc ‘hẹn’ của thần chết.
Nụ cười lạnh trên khóe môi càng sâu hơn, Sacly trực tiếp tham gia vào cuộc đua sau khi các tay đua đã xuất phát được hơn mười giây.
Đôi bàn tay nhỏ nhắn được che phủ bởi đôi bao tay da đen bóng loáng. Cô nắm chặt vô lăng, nhưng chỉ chạy với tốc độ trung bình của đường đua. Vượt qua khúc cua thứ nhất, cô ngang nhiên bị các tay đua bỏ rơi một đoạn dài.
Bùm bùm.
Lửa rực cháy. Đỏ cả một vùng trời.
Hàng loạt xe đua thi nhau rơi xuống vực, nổ tung.
Đây chính là kết cục của trò chơi này. Ngươi không chết thì ta sẽ phải chết.
Giậm chân xuống nền xe vài cái, Sacly đột nhiên nhấn ga, tăng tốc đến mức độ tối đa.
Chiếc xe lao như gió, xuyên qua màn lửa đỏ rực, vượt qua hầu hết các tay đua còn xót lại.
Cô đánh tay lái, chiếc xe xoay một vòng, va chạm vào hai chiếc xe phía trước làm chúng mất thăng bằng, lao xuống vực sâu bên cạnh.
Hừ! Ánh mắt Sacly tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào chiếc xe còn lại duy nhất trên đường đua – Wind.
“Ngươi nhất định phải trả giá” Cô thì thầm trong lòng.
Mỗi tay đua đều có ình một biệt tài lái xe riêng, vốn dĩ không ai giống ai. Dù cô không nhìn thấy kẻ hôm đó lái xe chặn đường mình và Thiên Nam khiến cho người của lão ta có cơ hội ám sát cô, nhưng làm sao cô có thể quên cách lái xe có một không hai đó.
Một người cứ thế chạy về đích, một người cứ thế mà đuổi theo. Tạo nên một màn rượt đuổi hung vĩ.
Chiếc xe của Wind đã ở ngay trước đầu xe của cô, Sacly càng tăng ga hơn, đâm thẳng vào đuôi xe hắn.
Từ trước đến nay, Wind vốn là kẻ luôn dẫn đầu, bỏ xa đối thủ của mình, vậy nên hắn rất chủ quan, ít khi quan sát phía sau (tự cao tự đại). Lần này bị đâm trúng đuôi xe, tuy rằng vẫn chưa thể khiến hắn rời khỏi cuộc đua, lao xuống vực, nhưng cũng khiến tốc độ của hắn chậm lại rất nhiều.
Lao xuống vực mà chết chẳng phải quá nhẹ nhàng sao?
Sacly vẫn chạy với tốc độ ‘xé tan màn đêm’ của mình, nhanh chóng vượt qua hắn.
Trên mỗi khúc cua của đường đua đều được gắn những chiếc camera rất nhỏ, vậy nên mọi việc vừa diễn ra đều không thể qua mắt được đám người đang thích thú xem náo nhiệt.
Hắc Minh trợn ngược mắt, cằm như muốn rớt ra khỏi mặt. Hắn vốn biết nhị tiểu thư của mình có biệt tài lái xe rất giỏi, nhưng mà đến mức như thế này thì thật là không thể nào tin được.
Làm hắn từ nãy đến giờ lo sợ, tim như muốn rớt ra vậy!
Kít!
Chiếc xe đen bóng ngang nhiên dừng lại ở vị trí đầu tiên. Sacly vẫn lặng im, không có ý định xuống xe, chờ đợi kẻ thất bại trở về.
Ngay sau đó một thời gian, một tiếng kít dài khác cũng vang lên bên cạnh, Wind trên mặt đã có chút máu, hùng hổ xuống xe.
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc xe bên cạnh, cất giọng nói khó chịu.
- Ta đã thua, ngươi muốn gì?
Quy luật của giới tốc độ là kẻ còn sống xót trong cuộc đua mà thất bại thì sẽ thực hiện một điều do người thắng quyết định. Cho dù đó là mạng sống của mình.
- Mạng của ngươi.
Lạnh lùng buông ra ba từ. Sacly nói vọng ra từ trong xe, âm lãnh đến mức khiến những người ở đây lạnh run.
Wind trợn tròn mắt, hắn không thể tin vào tai mình. Mạng hắn, sẽ kết thúc như vầy sao?
Quét ánh mắt về phía Hắc Minh, thấy hắn gật đầu hiểu ý, cô liền nhấn ga, lao vút đi khỏi.
Đúng vậy! Thứ hắn nhận chính là một cái chết, có điều nó không hề nhẹ nhàng chút nào. Có trách thì hãy trách chính bản thân hắn dám động đến cô. Cô chỉ là ‘ân oán phân minh’.
…
Cũng từ cuộc đua ‘báo thù’ đó, Sacly đã chính thức bước chân vào giới tốc độ với cái tên Ám Sắc.
Trong vòng mười ngày, cô đã vượt qua được mười đường đua Tử Thần của giới tốc độ. Và, ngang nhiên trở thành nữ hoàng tốc độ của đường đua, cũng chính là nỗi ám ảnh trong lòng của các tay đua, bởi số người đã chết trong tay cô còn nhiều hơn số người phải chết trên đường đua suốt bao năm qua. Vậy nên, chỉ cần cuộc đua đó nghe thấy hai từ ‘Ám Sắc’, chỉ có những kẻ không muốn sống nữa mới dám tham gia.
Nhưng, có một điều luôn khiến người khác phải băn khoăn bởi: Rốt cuộc cô là ai? Tại sao mỗi lần cô xuất hiện đều rất bất ngờ, và khi cuộc đua kết thúc, cô đều rời khỏi mà không một dấu vết.